Chương 23: Ma pháp kỹ nữ

Edit: Cơ Hoàng

"Đủ rồi, các em đừng ồn ào nữa, bây giờ sẽ bắt đầu sát hạch, nếu ai còn gây mất trật tự sẽ bị hủy bỏ tư cách thi ngay lập tức!" Giám khảo đầu hói hét to dẹp loạn, tất cả ân oán giang hồ đều tiêu tan.

"Tao thật sự muốn biết cảm giác của Mục Ninh Tuyết đại tiểu thư sẽ như thế nào khi nhìn thấy mày bị đuổi học trước toàn trường. Tao nghĩ cô ấy sẽ rất hối hận tại sao lúc trước lại bỏ trốn cùng một phế vật như mày đấy." Mục Bạch không cần che giấu mục đích của mình nữa, nham hiểm thì thầm bên tai Mạc Phàm.

"Miệng mày thối quá, tao không ngửi được, đừng đến gần tao." Mạc Phàm dùng tay chặn lại.

Khóe miệng Mục Bạch co giật.

Để tao xem thằng khốn như mày còn hung hăng được bao lâu!

Năm đó chuyện Mạc Phàm đè Mục Bạch xuống vũng bùn và đánh cậu ta ngay trước mặt Mục Ninh Tuyết khiến cả đời Mục Bạch không thể ngẩng đầu lên trước mặt Mục Ninh Tuyết được. Cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn cảm thấy bị sỉ nhục.

Ngày hôm nay, tao sẽ làm cho mày chết càng thảm hại hơn.

Bị đuổi học trước toàn trường tức là bị đuổi ở ngay trước mặt Mục Ninh Tuyết. Trong cái xã hội coi ma pháp làm đầu này, chắc chắn Mạc Phàm sẽ bị chế nhạo, cũng sẽ bị Mục Ninh Tuyết xem thường. Đến khi hắn lăn tới trước mặt cha hắn là Mạc Gia Hưng, hắn sẽ phải đối mặt với người cha bán cả nhà cũng muốn giúp hắn lên trung học phổ thông Ma pháp bằng cách nào đây?

Trong sát hạch hàng năm, một vài học sinh không hợp cách bị đuổi học là chuyện rất bình thường.

Nhà trường sẽ không thông báo đuổi học công khai trước toàn trường, dù sao thì trường học cũng không đến nỗi nhẫn tâm như vậy.

Nhưng có một trường hợp sẽ bị trường công khai tuyên bố đuổi học, đó chính là Ma pháp sư có Tinh Trần không hề tăng trưởng một chút nào!

Bình thường thì sau khi học sinh thức tỉnh ra Tinh Trần thì dù là kẻ ngốc mà ngày nào cũng kiên trì tu luyện thì Tinh Trần cũng sẽ từ từ sáng lên, ma năng tăng trưởng. Chỉ trừ trường hợp học sinh này vô cùng lười biếng thì Tinh Trần mới không thay đổi chút nào thôi.

Để trừng phạt loại học sinh lãng phí tài nguyên thức tỉnh và sách ma pháp này, đồng thời cũng để cảnh cáo với học sinh toàn trường rằng tu luyện không phải là trò đùa, không được đánh mất lý tưởng thì trường học sẽ tiến hành đuổi học công khai đối với học sinh tu vi quá thấp trước toàn trường.

Một năm chưa chắc đã có một thông báo toàn trường như thế này, trường học thiết lập ra chỉ là để hối thúc những học sinh chậm tiến mà thôi.

Ở khai giảng học kỳ này, cả lớp đã tiến hành kiểm tra một lần, lúc ấy tu vi của Mạc Phàm gần như là số không. Trong lúc tức giận, suýt chút nữa thì Tiết Mộc Sinh đã trao tiêu chuẩn này cho Mạc Phàm.

Học kỳ này kết thúc, tiến vào cuộc thi sát hạch hàng năm trang trọng nhất.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì với tu vi của Mạc Phàm, có khả năng hắn sẽ bị thông báo đuổi học công khai trước toàn trường.

Đương nhiên để phòng ngừa sự kiện bất ngờ, Mục Bạch và ông chú Mục Hạ của cậu ta còn chuẩn bị một món quà lớn cho Mạc Phàm.

Món quà này đủ để Mạc Phàm bị khai trừ, vinh quang nhận lấy phần trừng phạt mà suốt ba năm trường học chưa sử dụng.

May mắn là Mục Ninh Tuyết và Mục Trác Vân cũng có mặt, cũng sẽ trông thấy tất cả chuyện này.

Nghĩ tới những thứ đó khiến tâm trạng Mục Bạch trở nên tốt đẹp.

Ngày hôm nay là ngày cậu ta được thể hiện, sau ngày hôm nay cậu ta sẽ thăng chức rất nhanh. Hôm nay cũng là ngày mà tên khốn Mạc Phàm kia phải chịu khổ chịu nhục, vui sướng quá, vui sướng quá!

...

Sát hạch hàng năm chính thức bắt đầu!

Toàn trường có hơn hai mươi lớp tiến hành sát hạch cùng một lúc.

Quá trình thi vô cùng đơn giản, học sinh chỉ cần đặt tay lên Tinh Cảm Thạch rồi tập trung tinh thần tiến vào minh tu trước sự chú ý của mọi người và giám khảo. Lúc này Tinh Cảm Thạch sẽ căn cứ vào hào quang trong Tinh Trần của người kiểm tra mà bắn ra ánh sáng mạnh hay yếu tương ứng. Giám khảo sẽ thông qua ánh sáng để phán đoán tu vi cao thấp.

Mỗi học sinh đều có ba cơ hội.

Lần nào ánh sáng mạnh nhất sẽ được lấy làm thành tích.

Đương nhiên, học sinh càng tập trung tinh thần thì Tinh Cảm Thạch sẽ càng thể hiện ra độ mạnh yếu của Tinh Trần học sinh đó một cách chân thực nhất.

Thứ tự kiểm tra là ngẫu nhiên, người lên kiểm tra đầu tiên là bạn gái Hà Vũ nước mắt như mưa trước đó.

Cô gái này hay bị sợ hãi, đi đến trước Tinh Cảm Thạch trước cái nhìn chằm chằm của mọi người mà gương mặt vẫn nhăn nhó, trông có vẻ rất sợ mình sẽ bị đuổi học.

"Có thể bắt đầu rồi." Giám khảo hói đầu nói.

"Hà Vũ ơi cố lên! Thầy và các bạn trong lớp đều tin tưởng vào em." Thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh nói.

"Không thi cũng không sao, tớ sẽ nuôi cậu." Trưởng ký túc xá tên Kiến Hoa lại bị mát dây thần kinh.

Hà Vũ rụt rè nhắm hai mắt lại, đặt bàn tay nhỏ bé lên trên Tinh Cảm Thạch khổng lồ.

Cả lớp lập tức yên tĩnh, tất cả nhìn chằm chằm vào cô bé đầu tiên đang tiến hành kiểm tra, có vẻ như bọn họ còn căng thẳng hơn người đang kiểm tra trên kia.

Không biết tại sao Mạc Phàm lại cảm thấy vừa bắt đầu kiểm tra, khí chất trên người Hà Vũ lập tức thay đổi. Vẻ mặt cô gái vừa nghiêm túc vừa chăm chú, dù căng thẳng nhưng lại không hề hoảng loạn một chút nào.

Tinh Cảm Thạch màu đen dần dần phát ra một chút hào quang, vừa bắt đầu đã như một ánh rạng đông phía chân trời. Hà Vũ nhíu mày tập trung hơn, tia sáng này cũng đã dần khuếch tán ra bên ngoài Tinh Cảm Thạch, suýt nữa thì nó đã bị hào quang lấp kín!

"A!"

"A!"

"A!"

Trong nháy mắt đó, ba giám khảo báo kết quả của bọn họ gần như cùng một lúc.

"Làm tốt lắm cô gái, thành tích cuối cùng của em là A!" Vị chủ khảo hói đầu nói mà mặt không hề có tý cảm xúc nào.

Hà Vũ mở mắt ra, vẻ mặt khó tin, nhảy nhót nói: "Thật... thật không ạ? Em được điểm A sao? Em được điểm A thật ạ?"

Mặc dù hình ảnh một nữ sinh cực kỳ vô cùng phấn khởi kêu em được A rất quái dị, nhưng không thể không thừa nhận thành tích của Hà Vũ làm mọi người đều bị kinh động.

"Ôi... Cái đệt, điểm A cơ á? Đây là tiêu chuẩn để tiến vào lớp chọn đó!"

"Tao chán không buồn nói gì luôn, lúc nãy cô nàng còn đứng đây khóc sướt mướt, chúng ta đều tưởng cô nàng đang ở biên giới bị đuổi học. Thế mà kết quả vừa ra, con mẹ nó được tận điểm A!"

"Ma pháp kỹ nữ, đây chính là ma pháp kỹ nữ điển hình, tao không bao giờ tin lời con bé đó nữa."

Kết quả vừa ra, bạn Kiến Hoa trưởng phòng ký túc của Mạc Phàm há hốc mồm.

Còn nuôi cái lông gà ấy, cậu ta mà được điểm B là tốt lắm rồi, còn ngu ngốc bận tâm cho người được điểm A.

Mặt thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh cứng đờ, không ngờ thầy lại bị một nữ học sinh ngốc nghếch giả vờ dễ thương lừa gạt như thế. Có điều người đầu tiên sát hạch đã được điểm A vẫn khiến Tiết Mộc Sinh cực kỳ vui vẻ.

Điểm của tất cả các học sinh sẽ được tổng hợp, sau đó tiến hành so sánh giữa các lớp. Tiết Mộc Sinh có linh cảm lớp mình có hi vọng lọt vào top ba vị trí đứng đầu.

Mà đối thủ cạnh tranh lớn nhất chính là lớp số bảy ở bên cạnh. Có thằng nhóc Lôi hệ Hứa Chiêu Đình kia, không biết có dẫn xa lớp bọn họ quá nhiều hay không. Chỉ hi vọng người giỏi nhất trong lớp ông là Mục Bạch sẽ không kém hơn nhóc con đó!

"Có sát hạch hạng mục phóng thích ma pháp không?" Giám khảo đầu hói nhìn Hà Vũ hỏi.

Hà Vũ vội vàng lắc đầu nói: "Em chỉ mới khống chế được sáu Tinh Tử, thôi bỏ qua đi ạ."

"Ừ, chúng tôi sẽ căn cứ vào sự đánh giá của giáo viên phụ trách môn đó để quyết định chia lớp cho em." Giám khảo đầu hói nói.

"Em cảm ơn thầy ạ."

Hà Vũ vui mừng đi xuống, cô nàng định chia sẻ với bạn bè bên cạnh mình, nhưng lại phát hiện bạn bè đều đứng cách xa mình hơn một mét, điều này làm cho cô bé vô cùng hoang mang.

Mình có làm gì sai đâu nhỉ? Thành tích còn tốt như vậy cơ mà?

"Người tiếp theo, Trương Tiểu Hầu." Giám khảo gọi tên.

Trương Tiểu Hầu ngẩn người ra, cậu ấy không ngờ đã đến lượt mình nhanh như vậy.

"Phàm ca, em đi đây." Trương Tiểu Hầu nói với Mạc Phàm.

"Ừ, cố gắng thể hiện đi, cứ bình tĩnh." Mạc Phàm nói.

"Mày đừng chỉ đạo người khác nữa, nghe rõ buồn nôn." Không có gì ngoài ý muốn, Triệu Khôn Tam lại nhảy ra.

Mạc Phàm vô cùng buồn bực, tên Triệu Khôn Tam này đang mở hình thức tự động đi theo và tán gẫu mọi lúc hả? Tại sao hắn đi đến đâu tên khốn này cũng giội được một chậu nước lạnh tới vậy?