Thanh Đồng bảo rương?
Lâm Uyên nhìn vào thương khố của hệ thống, không hiểu sao có chút lo lắng: "Bên trong cái rương này sẽ không có một quả bom chứ?"
Hệ thống không để ý tới Lâm Uyên.
Để cho an toàn, Lâm Uyên lấy lý do đi phòng vệ sinh một chuyến, sau đó mới mở Thanh Đồng bảo rương đầu tiên mà mình nhận được.
【Phần thưởng: Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm trình độ chuyên nghiệp 】
Thanh Đồng bảo rương mở ra trong nháy mắt, trong đầu Lâm Uyên bỗng nhiên hiện lên nhiều vô số kỹ thuật chơi Đàn dương cầm.
Cái gì bà âm, hợp âm, luân chỉ, sock bát độ, thậm chí còn có 36 độ thang âm vân vân và vân vân.
"Là cái này?"
Lâm Uyên thấy không hài lòng.
Bởi vì nguyên chủ vốn có trình độ chơi Đàn dương cầm cấp mười ở Lam Tinh, chuyện này đối với hài tử từ nhỏ đã lập chí làm ca sĩ mà nói không phải việc khó khăn gì.
Dường như Hệ thống cũng thấy thái độ không hài lòng của Lâm Uyên.
Nó dùng âm thanh cơ giới điện tử không chút cảm xúc để thuyết minh: "Bảo rương chia làm bốn đẳng cấp, Thanh Đồng, bạch ngân, hoàng kim, kim cương, nhưng coi như cấp bậc thấp nhất là Thanh Đồng, thì trong đó tất nhiên cũng là đồ vật tinh phẩm có giá trị."
"Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm chuyên nghiệp kia đại khái thuộc về trình độ gì?" - Lâm Uyên muốn làm rõ tiêu chuẩn "Chuyên nghiệp" của Hệ thống là như thế nào.
Hệ thống đáp lại: "Lấy Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm chuyên nghiệp hiện tại của kí chủ, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí giảng viên đào tạo Đàn dương cầm tại hệ nhạc khí học viện nghệ thuật Tần Châu, kiến thức và kinh nghiệm được nạp vào trong đầu đã tiết kiệm được vài năm luyện tập cho ký chủ. Trình độ chơi Đàn dương cầm của ký chủ vốn chỉ có thể coi là tiêu chuẩn giải trí sau giờ làm việc, dù sao đầu năm nay học sinh tiểu học thông qua cấp mười diễn tấu Đàn dương cầm cũng không phải việc khó khăn."
"Được rồi."
Lâm Uyên đón nhận cái kết quả này, không thấy hệ thống nói ra một câu cuối cùng mang ý đồ giễu cợt như có như không kia: "Vậy phía trên cấp chuyên nghiệp là đẳng cấp gì?"
"Phía sau cấp Chuyên nghiệp là cấp bậc đỉnh phong, phía sau cấp đỉnh phong là cấp bậc đại sư, phía sau nữa là cấp bậc viên mãn, phân biệt đối ứng với bạch ngân bảo rương, hoàng kim bảo rương, còn có kim cương bảo rương vô cùng trân quý."
"Những cái bảo rương này lúc nào sẽ cho ta?"
"Điều này cần để ký chủ bằng vào thực lực của chính mình cùng vận khí mà rút ra. Có hai con đường để đạt được, con đường thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống phát hành, con đường thứ 2 là điểm tích lũy danh vọng đến tiêu chuẩn nhất định, ví dụ như tổng số danh vọng của ngài vượt qua mười ngàn điểm."
"Bây giờ chỉ số danh vọng của ta là bao nhiêu?"
Tiếng nói của Lâm Uyên vừa mới hạ xuống, trước mắt liền hiện ra mấy hàng phụ đề màu xanh nhạt
【 Tuổi tác: 19 】
【 Tuổi thọ: 22 】
【 Hội họa: 45 】
【 Văn học: 105 】
【 Âm nhạc: 2509 】
【 Tổng hợp: 2659 】
【 Còn lại: Chờ đợi mở ra 】
Hai cái phân loại hội họa cùng văn học đều không thay đổi, loại âm nhạc ngược lại đã tăng lên không ít.
Đoán chừng không phải do mình vừa mới đạt được kỹ thuật chơi Đàn dương cầm, có lẽ nhờ vào thu âm ca khúc « Sinh Như Hạ Hoa » mà đạt được một chút danh vọng.
Xem ra để tổng số danh vọng có thể vượt qua mười ngàn điểm, phải đợi « Sinh Như Hạ Hoa » chính thức phát hành.
Lâm Uyên rửa tay rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này, người của ban tài vụ cùng bộ phận nhân sự trực thuộc Tinh Mang cùng nhau tìm hắn ký hợp đồng, một phần là liên quan tới bản hợp đồng của «Sinh Như Hạ Hoa», cũng là quy trình thông thường.
Chú thích trên hợp đồng:
Sau khi bài hát «Sinh Như Hạ Hoa» này phát hành, tám phần mười lợi nhuận sẽ là của Công ty, còn lại hai thành do Lâm Uyên cùng Tôn Diệu Hỏa phân chia nhau.
Trong đó, Tôn Diệu Hỏa cầm 0.5 thành.
Lâm Uyên đảm nhiệm sáng tác, viết lời cho ca khúc, sau đó còn tham gia vào quá trình chế tác thu âm, cho nên cầm 1.5 thành.
Tôn Diệu Hỏa không có ý kiến.
Hắn đem tư thái bày rất thấp, không lấy việc biểu diễn «Sinh Như Hạ Hoa» trở thành cơ hội kiếm tiền, mà coi đây là cơ hội để mình xuất đạo, cho nên Tôn Diệu Hỏa ký vô cùng dứt khoát.
Lâm Uyên cũng không có ý kiến.
Mặc dù hắn cũng muốn lấy thêm chút phân chia, nhưng Lâm Uyên cũng có suy nghĩ giống Tôn Diệu Hỏa, cũng là người mới nên không có tư cách để bàn điều kiện với công ty, công ty muốn phân chia thế nào thì liền chia như vậy.
Chỉ có đại lão trong nghề mới có thể đàm phán với công ty về tỷ lệ phân chia lợi nhuận.
Ký hợp đồng hoàn tất.
Người của ban tài vụ nhắc nhở Lâm Uyên: "Ca khúc này sẽ phát hành đúng vào 0h ngày 1 tháng 11, đến lúc đó các đơn vị hợp tác cùng công ty cũng sẽ phát ca khúc này."
"Được."
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Ký xong hợp đồng, nhân viên của ban tài nguyên và tuyên truyền cũng đến tìm Lâm Uyên vì có tờ đơn muốn ký, trên mặt tờ đơn yêu cầu Lâm Uyên viết một ít tin tức.
"Đầu tiên là tên của ngài."
Nhân viên phụ trách chỉ dẫn cho Lâm Uyên viết: "Ở một cột cạnh ca khúc ngươi có thể viết tên của mình, cũng có thể viết một nghệ danh tương tự cho cách gọi khác của ngươi, tuy nhiên sau khi điền xong thì không thể tùy tiện sửa lại."
"Tiện Ngư, có được không?"
"Ngươi không tính dùng tên thật sao?"
Lâm Uyên gật đầu, hắn hơi kháng cự việc xuất đầu lộ diện, có thể khiêm tốn thì đương nhiên là khiêm tốn sẽ tốt hơn.
"Được."
Nhân viên làm việc biểu thị không thành vấn đề.
Sau đó Lâm Uyên viết xuống hai chữ "Tiện Ngư" vào chỗ người soạn nhạc.
Mặc dù trí nhớ kiếp trước rất mơ hồ, tuy nhiên Lâm Uyên vẫn có thể đại khái nhớ một ít câu từ kinh điển, ví dụ như câu này:
“Lâm Uyên Tiện Ngư, chẳng bằng lui mà kết lưới” (Đi bắt cá gặp phải đầm sâu, không bằng lui về kết lưới.)
Tuy nhiên khi nghe "Tiện Ngư" sao lại cảm thấy có điểm giống từ "Cá mặn" nhỉ? (Cá mặn: Lười nhác)
Ngay sau đó.
Trên tờ đơn yêu cầu Lâm Uyên viết ra bối cảnh sáng tác ca khúc.
Lâm Uyên lâm vào trầm tư.
Nhân viên làm việc thấy Lâm Uyên có chút hơi khó nghĩ, nên thuần thục nói: "Không cần quá nghiêm túc, ngươi cứ tùy ý viết ra đôi ba câu là được, các lão sư viết nhạc đều là tùy tiện mà viết, ngược lại không có người để ý."
"Ừm."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút, viết xuống một hàng chữ: "Sinh Như Hạ Hoa chi sáng lạng, tử như Thu Diệp chi tinh mỹ." (Sống trong sáng như hoa mùa hạ, chết đẹp như lá mùa thu).
Đây là lai lịch của bài hát.
Viết xong, hắn liền xoay người rời đi.
Nhân viên làm việc nhận lấy tờ đơn mà Lâm Uyên lưu lại, nhìn hàng chữ do Lâm Uyên ghi bên trên tờ đơn, trong lúc nhất thời lại có thêm một chút hoảng hốt ——
Sinh Như Hạ Hoa chi sáng lạng, tử như Thu Diệp chi tinh mỹ.
Lam Tinh không có nhà thơ vĩ đại Tagore, nên hai câu thơ này vẫn khiến người đọc rung động.
Dù cho là không phải người mang tuệ căn văn học, nhưng ở nơi này có thể chứng kiến một đoạn văn tự tinh xảo như thế, khi thưởng thức lại có một loại cảm nhận sinh mệnh tốt đến như vậy.
Lấy lại tinh thần, người nhân viên làm việc này lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói: "Xem ra lần này đám người đi tuyên truyền kia không cần vì tựa đề tuyên truyền mà rầu rĩ rồi."
Thời điểm Lâm Uyên rời đi, hắn nhắn tin cho Triệu Ngọc, thấy đối phương không phản hồi, Lâm Uyên liền trực tiếp đón xe trở lại trường học.
Mà lúc này.
Tại phòng làm việc của Tổng giám đốc công ty Tinh Mang.
Triệu Ngọc đang nhận lấy áp lực đến từ Boss của công ty, căn bản không rảnh đi nhìn điện thoại di động.
"Sa Hải năm nay muốn an bài Tiền Tinh Vũ xuất đạo ở Tân Nhân Quý, chuyện này ngươi dự định ứng đối như thế nào?"
Âm thanh của Boss rất bình tĩnh.
Nhưng Triệu Ngọc lại có thể nghe ra phía sau âm thanh đang ẩn giấu sự khó chịu.
Đương nhiên Boss có lý do khó chịu, bởi vì Tiền Tinh Vũ căn bản không phải là người mới gì, mà là một nam diễn viên nổi tiếng ——
Quy tắc mà Tân Nhân Quý ngầm thừa nhận là cái gì?
Chỉ cần là người mới vào ca đàn thì cũng có thể phát ra bài hát trong khoảng thời gian này.
Tiền Tinh Vũ này đã là diễn viên có danh tiếng nhất định, nếu hắn ta muốn phát bài hát thì dĩ nhiên cũng có thể tính là người mới vào ca đàn rồi.
Dù sao lúc trước Tiền Tinh Vũ cũng chỉ làm diễn viên, mà cho tới bây giờ vẫn không có hát qua bài hát nào.
Nhưng như vậy liền rất không công bằng đối với những người mới còn lại rồi.
Cho nên trước kia cũng có nhân sĩ trong nghề đề nghị, không để cho diễn viên mang thân phận của ca sĩ mới để xuất đạo, bởi vì Tân Nhân Quý phải để lại cho đám thuần người mới của làng giải trí kia một cơ hội!
Nhưng đề nghị này không được phía trên tiếp nhận.
Tuy nhiên khi đề nghị này xuất hiện thì cũng không phải là không có chỗ dùng chút nào.
Rất nhiều diễn viên thành danh quả thật rất yêu quý mặt mũi, vì vậy liền coi như bọn họ có nghĩ qua ý tưởng tham gia ca đàn, nhưng vì phòng ngừa tranh cãi trong giới nên cũng sẽ không phát bài hát ở Tân Nhân Quý vào tháng mười một để cướp đoạt cơ hội với một đám thuần người mới.
Nhưng các diễn viên mới lại không nằm trong phạm vi này.
Năm nay Tiền Tinh Vũ là diễn viên thần tượng bài danh top đầu trên mạng, bởi vì bộ phim đầu tiên mà hắn tham gia bạo hỏa, cũng chưa hề đóng nhiều bộ phim, do đó hắn cũng thuộc về người mới của làng giải trí!
Cho nên loại tình huống này rất đặc biệt.
Coi như hắn cạnh tranh xếp hạng của Tân Duệ Bảng với thuần người mới thì cũng không trêu chọc ra tranh cãi quá lớn, cứ như vậy, Tiền Tinh Vũ có ưu thế hơn một chút.
Dù sao hắn đã có nhân khí, có người hâm mộ, dù ca khúc chất lượng không tốt lắm thì fan của Tiền Tinh Vũ cũng có thể giúp một tay, ngốc nghếch bình chọn đẩy hắn lên bảng!
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí chuẩn bị chọn lời: "Tiền Tinh Vũ nhất định là hướng về phía hạng nhất, có hắn trấn giữ top một, vậy hạng thứ hai thứ ba sẽ là mục tiêu của chúng ta."
"Ngươi ngược lại suy nghĩ giọt nước không lọt nhỉ."
Boss là một người đàn ông trung niên mang khí chất nho nhã.
Đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của công ty Tinh Mang, nhìn bề ngoài của ông vẫn là tương đối hiền lành, nhưng nhân viên trên dưới công ty cũng rất rõ, nhìn người là không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Vị Boss này tuy có bề ngoài nho nhã hiền lành, nhưng khi phát động bão tố thì nhất định chính là Ma Vương giáng lâm.
Ngón tay Boss nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Năm nay ngươi lập ra quân lệnh trạng thật sự là có chút qua loa rồi. Tân Nhân Quý chỉ đạt được top 3! Không đạt chỉ tiêu thì coi như ta cũng không có biện pháp dàn xếp đâu. Đến lúc đó, ta sẽ đem hạ quyền lợi của ngươi xuống một thời gian, ngươi có thể phải chịu ủy khuất một năm nửa năm, sau đó mới có thể trở lại tiếp tục làm vị trí người đại diện Thủ Tịch."
"Được."
Triệu Ngọc hít một hơi thật sâu.
Bắt đầu từ chuyện cuống họng của Lâm Uyên, cô liền đã làm xong việc chuẩn bị tâm tư bị giáng chức.
"Ngoài ra!"
Boss nhắc nhở: "Coi như không có người tới top 3, cũng phải chiếm nhiều thêm vài danh ngạch top 10, đồng thời làm hết sức để tăng lên bài danh cao nhất cho người mới, chỉ như vậy ta mới có thể tận lực giúp ngươi nói chuyện trước mặt cao tầng."
"Đã rõ."
Triệu Ngọc biết Boss đối với mình vẫn rất chiếu cố, cô có thể trở thành Thủ Tịch cũng là thông qua một tay Boss mấy năm nay cất nhắc.
"Ngươi đi ra ngoài đi."
Boss khoát tay nói.
Triệu Ngọc gật đầu rồi ra khỏi phòng làm việc, sau khi điều chỉnh một chút tâm tình cô mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Uyên: "Ngươi đang ở đâu? Ta đưa ngươi về trường học."
"Ta về rồi. Ta mới vừa cho gửi tin nhắn cho ngươi, khả năng là do ngươi không chú ý."
Triệu Ngọc sửng sốt một chút rồi nói: "Cũng được, vậy ngươi trở về đi, trên đường chú ý an toàn. Đợi Tân Nhân Quý tháng mười một, ta sẽ xem xem có thể sắp xếp cho ngươi nhiều chút tài nguyên tốt hay không, nhất quyết phải xông qua top 10. Cá nhân ta dù sao cũng cảm thấy bài hát này của ngươi rất không tệ, rất có hi vọng."
"Ừ, cám ơn Triệu tỷ."
Coi như Lâm Uyên có chậm hiểu thêm nữa thì hắn cũng có thể cảm nhận được Triệu Ngọc rất chiếu cố đối với chính mình. Từ rất nhiều chi tiết có thể thấy được, Triệu Ngọc thật sự rất thưởng thức nguyên chủ.
"Cám ơn cái gì, cúp máy đây."
Triệu Ngọc cười nói, chỉ là nụ cười có chút khổ sở.
Giúp ngươi thực ra cũng là giúp chính ta thôi. Chen nhiều vào một cái top 10 là đã bớt đi một cái lôi đình đánh lên đầu ta rồi.
Có lẽ chỉ là hơi nhẹ hơn một chút.