Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Thế là Lâm Uyên vui vẻ soạn lại bản nhạc. Vẫn là phong cách Ấn Độ nhưng tiết tấu có điều chỉnh khác đi một chút, hợp âm không thay đổi nhưng mang lại cảm giác dồn dập hơn.
“Ting ——”
Khi mấy âm tiết cuối cùng vang lên, Lâm Uyên rốt cuộc dừng lại.
Hắn không tiếp tục trình diễn mà quay đầu nói với Cố Tịch: “Ta có tổng cộng ba bản nhạc, lát nữa sẽ đưa cho ngươi. Chờ khi ngươi đã đàn thuần thục cả ba bài thì đến studio một chuyến, chúng ta sẽ quyết định xem sẽ sử dụng phiên bản nào.”
“Được…” Cố Tịch ngơ ngác gật đầu.
Lâm Uyên cảm thấy việc nên nói đều đã nói xong, thừa dịp thẻ nhân vật của Dương Chung Minh vẫn còn hiệu lực, hắn lại tiếp tục đầu nhập vào đàn dương cầm, thử sửa đổi một số tiết tấu điệu nhạc.
Cho đến khi tác dụng của thẻ nhân vật kết thúc, Lâm Uyên mới phát hiện Cố Tịch và dì Chu vẫn còn ở trong phòng.
Hắn không khỏi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi đàn chăm chú quá không chú ý đến hai vị.”
“Không cần khách sáo!” Dì Chu ôn hoà mỉm cười, thái độ rõ ràng là nhiệt tình hơn hẳn. “Vừa rồi đều là ngươi hứng lên mà soạn lại sao?”
“Vâng.” Lâm Uyên gật đầu.
Vẻ mặt dì Chu đều là tán thưởng khen ngợi không thôi.
Lúc này bên ngoài có người đi tới tìm Lâm đại biểu. Thân là biên kịch, thỉnh thoảng hắn vẫn phải giải quyết một số vấn đề trong lúc quay phim, thế là Lâm Uyên lên tiếng chào: “Ta phải ra ngoài rồi.”
“Chúng ta không quấy rầy ngươi nữa.” Dì Chu lập tức kéo theo Cố Tịch nói tạm biệt.
Lâm Uyên gật đầu, sau đó đưa cho Cố Tịch một bản tóm tắt nội dung của Andhadhun: “Đây là bí mật, ngươi tìm hiểu nội dung phim đi rồi hôm sau chúng ta sẽ thảo luận.”
Thật ra cũng không cần quá bảo mật, bởi vì cốt truyện mà Lâm Uyên đưa cho Cố Tịch chỉ là nội dung tóm tắt như một câu chuyện ngắn, không hề có chi tiết tình tiết phim. Hắn chỉ thuận miệng dặn dò một tiếng.
Cố Tịch gật đầu như gà mổ thóc. Mấy phút sau hai người trở lại trong xe, Cố Tịch không nói gì, dì Chu cũng không khởi động xe. Hai người cứ thế ngồi thừ ra một lúc lâu.
Lát sau, dì Chu mới đột nhiên lên tiếng: “Ngươi nói xem, Lâm Uyên có bạn gái chưa?”
Cố Tịch mờ mịt hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Dì Chu kích động nói: “Đồ ngốc này, ta đang bảo ngươi theo đuổi hắn đó! Nếu ngươi trở thành bạn gái hắn, đời này của ngươi coi như ấm rồi. Từ xưa tới nay ta chưa từng gặp được người trẻ tuổi có thiên phú lớn đến như vậy!”
Cố Tịch: “. . .”
Dì Chu có vẻ không cách nào bình tĩnh được: “Bản nhạc thứ nhất của hắn có cấp độ của khúc phụ, bản thứ hai là một phong cách mới tinh, tuy chất lượng không bằng bản thứ nhất nhưng linh tính lại vô cùng mới lạ, mà linh tính là thứ mà một khúc phụ cần có nhất!”
“Ồ…”
Cố Tịch cười đáp: “Dì Chu rốt cuộc chịu thừa nhận bạn học Lâm của ta là khúc phụ rồi?”
“Khúc phụ…” Dì Chu lẩm bẩm nói, “Cho dù không phải thì cũng cách khúc phụ không còn xa. Ngươi thật sự không muốn làm bạn gái hắn hả?”
“Thôi đi dì ơi.” Cố Tịch bất đắc dĩ nói, “Ngài cảm thấy với năng lực của bạn học Lâm sẽ thiếu người theo đuổi sao? Hay nói rõ hơn, trong mắt hắn, ta có ưu điểm gì nổi bật hơn người sao?”
“Cũng đúng.” Dì Chu tặc lưỡi liếc Cố Tịch một cái. “Chỉ cần hắn có chút xíu hứng thú với ngươi thôi thì đã không để thư ký trường quay dẫn chúng ta vào. Ta còn tưởng là cháu gái ta rất được con trai ưa thích chứ.”
Cố Tịch: “. . .”
Ta quả thật rất được con trai ưa thích mà! Nhưng Lâm Uyên sao có thể tính là con trai được?
Trong lòng Cố Tịch cũng có chút buồn bực. Ở trước mặt Lâm Uyên nàng quá hèn mọn, suốt ngày chỉ biết liếm cẩu, nhưng vấn đề là nếu nàng không liếm cẩu thì Lâm Uyên còn chẳng buồn liếc mắt tới nàng một cái.
Mà thế cũng chả sao.
Làm liếm cẩu có gì không tốt? Bây giờ nàng đã lấy được quyền trình diễn Hôn Lễ Trong Mơ rồi đây này, ngoài ra Lâm Uyên còn cho nàng thêm mấy bài hát với phong cách mới mẻ, việc này vô cùng có lợi cho tương lai của nàng, thậm chí khiến Cố Tịch càng thêm có quyết tâm làm một liếm cẩu yêu nghề!
Ta liếm đến tận cùng, cái gì cần có đều sẽ có!
Ngay khi Cố Tịch đang suy nghĩ vẩn vơ, dì Chu đột nhiên sợ hãi ồ lên một tiếng: “Thì ra Lâm Uyên chính là Tiện Ngư?!”
“Cái gì?” Cố Tịch sửng sốt.
Dì Chu chỉ vào bản nội dung cốt truyện trong tay Cố Tịch, trên trang bìa có ghi tên biên kịch là Tiện Ngư, sau đó mở ngoặc chú thích: Lâm Uyên.
“Thì ra bạn học Lâm còn có một thân phận khác!”
Cố Tịch vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức khen ngợi hết lời: “Bạn học Lâm thật sự quá lợi hại! Không chỉ giỏi soạn nhạc dương cầm mà còn giỏi sáng tác nhạc thịnh hành, hơn nữa còn biết viết kịch bản!”
“Ngươi quá yếu rồi!” Dì Chu đột nhiên trợn trừng mắt mắng Cố Tịch, “Đã biết người ta thiên tài như vậy còn không cua được, nếu dì Chu của ngươi trẻ lại hai mươi tuổi, hắn tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay ta!”
“Dì Chu chớ có đùa nữa!” Cố Tịch đột nhiên tức giận nói, “Đừng nói bạn học Lâm không có hứng thú gì với ta, cho dù hắn có hứng thú thì ta cũng không thể nào chấp nhận chuyện này, bởi vì hắn là thiên tài chân chính!”
“Thì sao?” Dì chu ngạc nhiên hỏi.
Cố Tịch kiên định nói: “Nữ nhân sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của hắn, bạn học Lâm chỉ có thể thuộc về nghệ thuật!”
“. . .”
Thời gian sau đó, đoàn làm phim tiến vào quá trình quay chụp.
Kỹ năng diễn xuất của Liễu Như quá tốt, hắn vừa có thể diễn vai nam chính giả mù, vừa có thể diễn cảnh nam chính mù thật.
Dịch Thành Công vẫn như trước, nghiêm khắc quay phim theo tiêu chuẩn mà Lâm Uyên đã đề ra.
Mọi chuyện đâu vào đấy.
Chỉ là dù sao Lâm Uyên cũng đảm nhiệm chức vụ đại biểu của bộ soạn nhạc trên tầng chín, kiểu gì cũng phải làm một số việc nhất định.
Tuần cuối tháng 10.
Sáng ngày 23, Lâm Uyên không đến trường quay mà đi tới bộ soạn nhạc, tham gia buổi họp tập thể của tầng chín.
Người chủ trì cuộc họp là Ngô Dũng.
Vốn nên là Lâm Uyên chủ trì, nhưng Ngô Dũng lại là người chuyên nghiệp nên Lâm Uyên uỷ thác hết cho hắn làm.
Không chỉ có Lâm Uyên làm thế, trong bộ soạn nhạc, mấy tầng trên cũng làm y hệt như vậy. Dù sao ngoại trừ Lâm Uyên thì đại biểu của mấy tầng trên đều là khúc phụ, có người thậm chí còn chả buồn xuất hiện trong mấy cuộc họp quan trọng.