Chương 285: Kịch bản chất lượng hiếm thấy

Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH

Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip

-----------------

“Ta không lo lắng về độ nổi tiếng của hắn..” Trầm Thanh gấp gáp nói, “Ta chỉ không biết trạng thái của Liễu Như bây giờ có ổn không. Nghe nói lúc đó hắn bị thương rất nặng, dung mạo cũng bị huỷ.”

Nếu nói về danh tiếng, một diễn viên chuyên đóng vai quần chúng như Hạ Thắng cũng diễn được Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương.

Liễu Như dù sao cũng từng nổi tiếng, đương nhiên có ưu thế hơn Hạ Thắng.

Dịch Thành Công cười nói: “Ta đã xem mấy vai diễn gần đây của hắn, tuy không có phim nào quá hot nhưng năng lực diễn xuất đã tốt hơn xưa nhiều, gương mặt cũng đã phục hồi hoàn toàn sau phẫu thuật.”

Lâm Uyên nói: “Vậy mời hắn đến thử vai đi.”

“Được.” Trầm Thanh gật đầu, “Tuy Liễu Như không phải người trong công ty chúng ta nhưng với tình huống hiện tại của hắn hẳn là sẽ không từ chối bất kỳ cơ hội nào. Ta sẽ liên lạc với hắn, nhưng để phòng ngừa thì chúng ta cũng nên chọn ra thêm mấy người dự tuyển.”

“Được.”

Rất nhanh ba người đã thảo luận xong, lại chọn ra mấy người nữa đến thử vai.

Chọn xong vai nam chính, Dịch Thành Công nói: “Vai nữ chính nên chọn diễn viên trong công ty, dù sao bộ phim này do công ty nhà mình đầu tư, nên lăng xê gà nhà, huống chi vai nữ chính cũng rất quan trọng.”

Trầm Thanh gật đầu đồng ý.

Trước đó Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương chỉ cần nữ chính là bình hoa di động, đẹp là được. Nhưng Andhadhun thì khác.

Bởi vì vai nữ chính trong Andhadhun không phải người yêu của nam chính mà là nhân vật phản diện quan trọng nhất, yêu cầu năng lực diễn xuất rất cao!

Đây là vai nữ chính rất khác biệt. Thông thường nữ chính khác trong phim sẽ có quan hệ người yêu với nam chính, nhưng trong Andhadhun, người yêu của nam chính chỉ có tác dụng dẫn truyện mà thôi.

Sau đó mấy người lại lựa ra nhân tuyển cho vai nữ chính.

Việc tiếp theo chính là chờ xem biểu hiện của bọn họ trong buổi thử vai.

. . .

Ba ngày sau, tại công ty giải trí Tinh Mang.

Liễu Như vóc người cao lớn và người đại diện của mình đang đứng trong thang máy.

Liễu Như có vẻ hơi căng thẳng, cố gắng điều chỉnh hơi thở mấy lần.

Người đại diện bên cạnh nhắc nhở: “Đừng có khẩn trương quá, thực lực của ngươi rất mạnh, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.”

“Không cần an ủi ta đâu.” Liễu Như thấp giọng nói, “Ai cũng thiếu cơ hội cả, người có thực lực mạnh cũng không ít, ta không có bao nhiêu ưu thế so với người khác, chỉ có thể cố gắng biểu diễn tốt hơn trong buổi thử vai.”

“Biết là như vậy…” người đại diện nói, “Nhưng ta chỉ không hiểu được sao ngươi phải căng thẳng như thế? Tuy không có nhiều người tìm ngươi đi thử vai nhưng số lượng phim điện ảnh đầu tư chục triệu cũng có không ít, không đậu chỗ này thì chúng ta tìm chỗ khác, chúng ta cũng phải có giá chứ?”

Người đại diện có hơi buồn bực. Sau khi nhận được kịch bản Andhadhun, Liễu Như giống như người gặp ma, tự giam mình trong phòng hai ngày, dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu nhân vật.

Đã nhiều năm nay người đại diện chưa nhìn thấy Liễu Như coi trọng vai diễn nào như thế.

“Ngươi sai rồi. Ta nhất định phải giành được vai nam chính trong bộ phim này!” Liễu Như nghiêm túc nói, “Điện ảnh đầu tư chục triệu đúng là không ít, nhưng kịch bản chất lượng như vậy thì rất hiếm thấy.”

Kịch bản chất lượng?

Người đại diện vừa há miệng định nói chuyện thì cửa thang máy đã mở ra, hai người đi vào trong đại sảnh.

Đại sảnh lúc này có không ít người, nam nữ đều có, rõ ràng là người tới thử vai. Trong đó còn có mấy người bọn hắn quen mặt.

Hiển nhiên, Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương đột nhiên nổi tiếng như vậy khiến rất nhiều người nảy sinh hứng thú với Tiện Ngư, thậm chí là một số diễn viên đã thành danh.

Nhưng cũng chỉ là diễn viên thành danh mà thôi, người nổi tiếng nhất trong đại sảnh cũng chỉ là diễn viên hạng hai, dù sao chi phí đầu tư của bộ phim này cũng không cao.

Mọi người không trò chuyện với nhau, đến buổi thử vai thì ai cũng là đối thủ.

Rất nhanh sau đó, buổi thử vai bắt đầu.

Đầu tiên là thử vai nam chính. Liễu Như là người thứ ba đi vào trong phòng. Khác với lần trước, lần này trong phòng thử vai chỉ có ba người là Lâm Uyên, Dịch Thành Công và Trầm Thanh.

Liễu Như khẽ khom người chào hỏi: “Chào các vị lão sư, tên ta là Liễu Như.”

Hắn rất khiêm tốn, Trầm Thanh nhìn chằm chằm Liễu Như một lát, chủ yếu là muốn xem thương thế của hắn có còn dấu tích gì không.

Dáng dấp đẹp trai, trên người có mị lực của đàn ông trưởng thành, diễn viên như vậy đóng vai nghệ sĩ dương cầm không thành vấn đề, rất hoà hợp.

Dù sao cũng là diễn viên từng nổi tiếng, Dịch Thành Công khách khí cười nói: “Phiền ngươi biểu diễn phân đoạn thứ hai trong kịch bản.”

“Được.”

Loại chuyện thử vai này rất có trình tự, diễn viên tiến vào đều tự giới thiệu một chút, để ban giám khảo đánh giá ngoại hình của mình, sau đó nói mấy đoạn lời thoại, diễn thử cảnh mà ban giám khảo yêu cầu.

Quá trình biểu diễn của Liễu Như không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, năng lực nghiệp vụ của hắn hoàn toàn thông qua bài kiểm tra.

Liễu Như biểu diễn xong, Lâm Uyên đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy vì sao Diệp Thân lại giả mù?”

Đây cũng là một ải quan trọng trong việc thử vai. Người diễn viên đến thử vai cần phải chứng tỏ độ hiểu biết về nhân vật của mình.

Diệp Thân là tên của nam chính do Hệ thống đặt. Ở nơi này không thể dùng một cái tên Ấn Độ được nha.

Trầm Thanh và Dịch Thành Công cũng nhìn chằm chằm Liễu Như. Mấy người thử vai trước đó cũng có năng lực chuyên môn ổn, nhưng hiểu biết của bọn hắn về nhân vật không làm ba người cảm thấy hài lòng.

Không biết Liễu Như sẽ trả lời thế nào?

Liễu Như mở miệng nói: “Giả mù là vì lý tưởng cao đẹp, như trong kịch bản đã nói, việc mất đi thị giác khiến hắn có thể chuyên tâm vào đàn dương cầm hơn…”

Trầm Thanh và Dịch Thành Công cau mày. Không có gì khác lạ với những người trước đó.

Nhưng đúng lúc này, Liễu Như lại nói tiếp: “Nhưng đó chỉ là mục đích ban đầu. Khi Diệp Thân phát hiện ra chỗ tốt của việc giả mù, mục đích của hắn đã không còn thuần tuý như thế. Bởi vì hắn phát hiện mọi người không hề có lòng phòng bị với người mù, rất dễ dàng tin tưởng một người mù sẽ là nghệ sĩ đàn dương cầm tốt.”