Chương 277: Gặp lại Cố Tịch

Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH

Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip

-----------------

Sau này nàng cũng không cần thường xuyên đi học, chỉ có khi làm luận văn tốt nghiệp mới bận rộn hơn một chút.

Đối với năm thứ tư đại học của mình, Lâm Uyên đã có kế hoạch từ trước.

Đầu tiên là hắn sẽ thường xuyên xin nghỉ, dù sao giờ học năm tư cũng rất ít. Đồng thời Lâm Uyên đã không còn thời gian để tham gia câu lạc bộ hội hoạ nữa rồi.

Ngay cả học trưởng Chung Dư mà Lâm Uyên quen thuộc nhất cũng đã lên năm thứ năm, sau này sẽ không thường xuyên đến câu lạc bộ hội hoạ được nữa.

Bởi vì hôm nay là ngày tựu trường nên Lâm Uyên cũng dạo qua câu lạc bộ hội hoạ một lần, chào hỏi mọi người rồi vòng tới phòng đánh đàn.

Hắn ngồi vào vị trí, nhẹ nhàng đánh vài bản luyện ngón tay rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa ra tới cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc —— Cố Tịch!

Lần trước gặp mặt Cố Tịch là ở học viện nghệ thuật Tề Châu, không ngờ lâu như vậy, nàng đã trở lại học viện Tần Châu.

Chỉ là không biết tại sao ánh mắt nàng nhìn hắn có phần phức tạp, vừa vui vẻ, vừa u oán, vừa buồn rầu.

“Bạn học Lâm, lại gặp mặt rồi.” Nàng chủ động chào hỏi.

Lâm Uyên gật đầu: “Xin chào.”

Thấy hắn vẫn định rời đi, Cố Tịch lại gọi hắn lại, gượng cười hỏi: “Bạn học Lâm, ngươi không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?”

Lâm Uyên lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm.”

Cố Tịch khựng lại, chợt nghĩ tới điều gì. “Hình như ta thường hay hiểu lầm bạn học Lâm, chỉ là có một số hiểu lầm thật khó giải thích…”

“Có việc gì không?” Lâm Uyên chả hiểu nàng đang nói cái gì.

Đúng là lãnh đạm hệt như trước nha. Cố Tịch khẽ thở dài.

Thật ra Lâm Uyên đối xử với nàng cũng như nàng đối xử với những người khác thôi. Chỉ có thể nói, liếm cẩu không có kết quả tốt. Dù có cố liếm thế nào cũng rất khó khiến đối phương đặt ngươi ở trong lòng.

Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ liếm cẩu bất kỳ ai nữa, cho dù là khúc phụ cũng không được!

Tôn nghiêm quan trọng hơn.

Nghĩ vậy, nàng cô đơn cười nói: “Không có gì…”

Lâm Uyên gật đầu, chợt nhớ ra một việc bèn nói: “Gần đây ngươi có rảnh không?”

“Có rảnh có rảnh có rảnh!” Cố Tịch theo bản năng hô lên khiến Lâm Uyên không khỏi giật mình.

“Ta chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh…” Lâm Uyên muốn mời Cố Tịch hỗ trợ, “Trong bộ phim kia cần một số bản nhạc, mà trình độ đánh đàn của ngươi tốt hơn ta một chút.”

“Không thành vấn đề!” Cố Tịch gật đầu như gà mổ thóc, nhiệt tình cười nói: “Trình độ của bạn học Lâm đâu hề thua kém gì ta, chỉ cần ngươi cần đến ta, ta sẽ lập tức hỗ trợ ngay!”

“Vậy thêm số liên lạc đi.” Lâm Uyên nói, “Thù lao có thể thương lượng, sẽ không để ngươi làm không công.”

Cố Tịch vội vàng nói: “Không việc gì không việc gì, ta có thể làm không công cho ngươi!”

Dường như nhận ra lời nói của mình không ổn cho lắm, Cố Tịch đỏ mặt giải thích: “Ý của ta là ngươi không cần trả thù lao, à tức là, ta không cần…”

Cô gái này sao lại lắp ba lắp bắp rồi? Lâm Uyên nhìn nàng với vẻ kỳ quái: “Số điện thoại di động.”

Cố Tịch che mặt nói: “Điện thoại của ta là 10086 12580…”

Hai người trao đổi số điện thoại, sau đó Lâm Uyên rời khỏi phòng đánh đàn.

Cố Tịch đứng trong phòng đánh đàn, vui tới nỗi miệng thì hát hò, chân thì nhún nhảy. Cho đến khi có người tới, nàng mới tằng hắng một tiếng rồi ngẩng cao đầu như một con khổng tước, lạnh lùng rời đi.

Mà lúc này.

Độc giả manga đã ùa vào trang manga Bộ Lạc, trong đó cũng có người mở bộ Vua Đầu Bếp Souma của Ảnh Tử lên xem.

Việc xuất hiện thêm một trang website về manga là chuyện trọng đại đối với các fan, bao gồm người đọc manga lâu năm như Lô Vĩ.

Lô Vĩ đọc hết mấy chương đầu tiên của những tác phẩm do mấy vị tác gia nổi tiếng vẽ nhưng vẫn cảm thấy chưa thoả mãn, lại tiếp tục tìm xem trong đống tác phẩm mới.

Sau đó hắn chú ý tới bộ Vua Đầu Bếp Souma.

Tác giả: Ảnh Tử

Lô Vĩ chưa từng xem Hoàng Tử Tennis nên không biết gì nhiều về Ảnh Tử, hắn chú ý tới tác phẩm này là vì nó vẽ về đề tài ẩm thực.

Bất kỳ độc giả nào cũng sẽ có gu riêng của mình, mà Lô Vĩ chính là người yêu thích các loại manga về ẩm thực. Đáng tiếc khi phong trào vẽ ẩm thực kết thúc, chủ đề này đã bị mọi người bỏ xó không đụng tới.

Nhưng Lô Vĩ cũng là độc giả lý trí. Hắn hiểu được đề tài này đã không còn gì để khai thác nữa, cho nên khi nhìn thấy một bộ manga về ẩm thực xuất hiện, hắn cũng không quá hy vọng vào nó, chỉ là trong lòng bỗng cảm thấy thân thiết hơn mấy phần.

Mang theo tâm tình hoài niệm, Lô Vĩ mở Vua Đầu Bếp Souma ra xem, coi như để tưởng nhớ thể loại yêu thích nhiều năm trước của mình.

Cảnh đầu tiên trong manga là ở một quán ăn nhỏ.

Thiếu niên tóc đỏ ngồi trước bếp than ở sân sau, nở nụ cười thật quỷ dị: “Râu mực nướng bơ đậu phộng đúng là khó ăn muốn chết… ha ha ha.”

Lô Vĩ không khỏi sửng sốt. Cái quỷ gì đây? Đây là manga ẩm thực sao, không phải là truyện tranh dark đó chớ?

Râu mực mà nướng với bơ đậu phộng? Chỉ nghĩ thôi đã thấy nổi da gà rồi.

Lúc này trong nhà bỗng truyền ra thanh âm: “Souma, bạn ngươi tới kìa.”

“Được.”

Thiếu niên tóc đỏ đứng dậy, tháo mảnh vải trắng băng ở cổ tay ra rồi cột lên trán. “Bắt đầu đi.”

Cảnh tiếp theo đặc tả vào thiếu niên tóc đỏ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người tên Souma này chính là nhân vật chính trong bộ manga.

Hình ảnh chuyển cảnh, Souma và cha mình đồng thời làm món cơm chiên trứng, một cô gái làm giám khảo bình xét tài nấu ăn giữa hai người.

“Ưm…”

Cô gái vừa ăn một muỗng cơm, khung ảnh đột nhiên đặc tả vào nàng, hai chân nàng kẹp chặt, chiếc váy ngắn bị gió lay động, hai má nàng ửng hồng với vẻ thoả mãn.

“A…”

Cô gái bật thốt ra một tiếng rên nhỏ như thể đang vui thích đến cực điểm, cả người thư sướng vô cùng.

Mà Lô Vĩ đang ôm điện thoại di động xem manga đột nhiên có cảm giác mình đang xem web đen… nhưng hắn không có chứng cứ.

Cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.

Vị tác giả tên Ảnh Tử này có nét vẽ vô cùng lợi hại, hai đĩa cơm chiên trứng đặt trên bàn kia trông rất ngon miệng khiến người ta muốn ăn ngay lập tức, chỉ dựa vào tranh vẽ đã đánh thức được vị giác của độc giả.