Chương 2: Trùng Sinh

"Là ai đang nói chuyện?"

Tại dưới đài, Lâm Phong luôn có cảm giác có người không ngừng ở bên tai mình nói liên miên lải nhải, làm cho hắn rất bực bội, thậm chí còn có người dùng sức lay động hắn.

Muốn chết sao?

Lâm Phong bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt lộ ra bạo ngược sát ý cùng sự điên cuồng

Thế nhưng một giây sau, hắn lại toàn thân cứng đờ.

Không có khói lửa gay mũi, không có yêu thú gào thét, không có tàn chi cùng huyết hà, không có tiếng khoác đau đớn, hết thảy đều cực kì khác biệt.

Ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua Lam Nguyệt chiếu ở trên người, toàn thân cảm giác ấm áp. . . . .

Loại cảm giác này, quen thuộc vừa xa lạ.

"Đây là ngày thức tỉnh mỗi năm một lần ở Giang Thành?" Lâm Phong đưa mắt nhìn bốn phía, trong mắt kinh hãi như là gặp quỷ.

Giang Thành không phải thành phế tích rồi sao?

"Phong ca, yêu linh sắp phóng thích, nhanh tỉnh táo một chút."

Khuân mặt béo ú xuất hiện trước mắt khiến Lâm Phong có chút giật mình, đây là một tên mập nhìn qua có cảm giác rất hài hước, chiều cao không đến 1m7, nhưng lại khoảng chừng hơn 200 cân, ngoại trừ béo, ấn tượng đầu tiên của người khác về hắn chính là cái đầu thật to lớn!

Ngay cả với hình thể to mập ấy, cái đầu tròn lớn hơn cả người bình thường ấy so với hắn vẫn có chút không cân đối.

Cái tên tiểu mập mạp này Lâm Phong cũng không xa lạ gì, đó là hàng xóm cùng đồng học của hắn, cũng là huynh đệ tốt nhất của hắn, biệt hiệu là đầu to, nhìn tư thế của hắn, rất rõ ràng chính là hắn đang không ngừng lay động mình.

“Đầu to, ngươi như thế nào...” Lâm Phong trong mắt chấn kinh.

Trong trí nhớ, Cao Hải cùng mình thi cùng một trường đại học.

Sau khi tốt nghiệp đại học, lúc hắn cùng mình ra khỏi thành săn giết yêu thú, vừa mới xâm nhập bên ngoài Thanh phong sơn mạch, liền lọt vào mai phục của tam phẩm hỏa độc sư, mà Cao Hải vì cứu mình, không may thụ thương, chỉ có thể nằm liệt ở giường đến hết đời.

Lâm Phong còn nhớ rõ, coi là mình hai năm sau mang theo chút tiền đến nhìn thấy Cao Hải một lần nữa, thiếu niên béo vốn tính cách ngây thơ sáng sủa, thích giảng nghĩa khí đã gầy thành da bọc xương, nhìn thấy Lâm Phong đến mặc dù rất kích động, nhưng lại yếu đến ngay cả lời muốn nói cũng không nói nổi, ánh mắt ấy hắn chết cũng sẽ không quên.

"Phong ca, ngươi nói cái gì?" Cao Hải nghi ngờ hỏi.

"Ta trở lại năm mười sáu tuổi?"

Lâm Phong không có trả lời, vẫn còn có chút không tin được những gì xảy ra trước mắt.

Cúi đầu nhìn hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của mình, lúc này không còn dính lấy một vết máu, hắn nắm chặt tay, cảm nhận cảm giác chân thực.

Tất cả những điều này giống như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ.

"Trở lại quá khứ?"

"Năng lực của hắn là khống chế thời gian sao?"

Thời khắc này, Lâm Phong tựa hồ đã minh bạch năng lực của thanh niên áo trắng kia!

Hoặc giả thuyết về con yêu thú kia càng thêm chính xác.

Mặc dù con người cũng có võ giả cường đại và những yêu linh sư, nhưng tuyệt đối không có khả năng nắm giữ thiên phú dị năng như vậy.

Thanh niên mặc đồ trắng đó rõ ràng là một con yêu thú có thể hoá thành hình người.

Khó trách tất cả công kích đối với hắn mà nói đều là vô hiệu.

Khống chế thời gian...

Năng lực khó tin và hiếm thấy cỡ này, đây quả thực là một sự tồn tại vô địch.

Nếu không phải cuối cùng sức cùng lực kiệt, liệu rằng ai có thể giết chết được hắn?

Mà Lâm Phong trở lại mười sáu tuổi, hiển nhiên là kiệt tác của người thanh niên kia.

"Hắn cũng quay về rồi sao? Hay là hắn đã chết rồi?"

Lâm Phong toàn thân có chút cứng ngắc, sắc mặt có chút khó coi.

Nếu mình có thể quay trở lại quá khứ, hiển nhiêm không có khả năng thanh niên áo trắng kia sẽ chết.

Lâm Phong cảm thấy tay chân có chút phát lạnh, cảnh tượng khốn cùng như địa ngục kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu của hắn.

Nếu như thanh niên kia không chết thì 21 năm sau, trận thảm sát như địa ngục ấy vẫn sẽ ập đến.

"Phong ca, Phong ca, ngươi còn chờ cái gì nữa?"

“Không có gì, không có gì.”

Thanh âm bên tai truyền đến khiến Lâm Phong hoàn hồn lại, nhìn thấy Cao Hải vẻ mặt lo lắng, Lâm Phong duỗi hai tay ra, có chút run rẩy nhéo khuôn mặt mập mạp của Cao Hải, cố kìm nén sự kích động và lo lắng ở trong lòng.

“Huynh đệ, ta không sao.”

Lâm Phong Tiếu cười nói.

Huynh đệ tốt, gặp lại ngươi thật tốt, ta rốt cục có thể bù đắp tiếc nuối đời trước.

"Phong ca, ngươi làm sao nhìn có chút kỳ lạ?"

Cao Hải xoa khuôn mặt mũm mĩm bị Lâm Phong Tiếu véo, trên mặt lộ ra một vẻ kinh ngạc.

Hắn cảm giác mình đã ngủ một giấc, trong cơ thể Lâm Phong giống như có chút biến hóa.

“Lâm Phong, ngươi bị làm sao vậy? Có phải là bị bệnh không?”

Ở một bên, một thiếu nữ tầm mười sáu tuổi kéo tay Lâm Phong tay, lo lắng nói.

Thiếu nữ ấy mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, dáng người thon thả, thoạt nhìn cao hơn Lâm Phong, làn da trắng như tuyết tỏa ra vầng sáng như ngọc ngà, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp, thanh thuần, bên trong lộ ra một tia mị lực nhàn nhạt.

Loại khí chất đặc biệt này cực kì hấp dẫn người khác.

Thỉnh thoảng có thiếu niên đưa ánh mắt về phía nàng, trong mắt lộ ra một tia ái mộ cùng say mê, lúc này cho dù thiếu nữ có phát giác, nhưng cũng làm bộ không nhìn thấy, hoặc là quay đầu nhìn về phía Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn thiếu nữ một chút, đối mặt sự quan tâm của nàng, trong lòng của hắn lại cảm thán nói: "Đáng tiếc cho tướng mạo này a!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, Lâm Phong bình tĩnh rút tay về, hắn đối với cô gái từng là thanh mai trúc mã này cũng không có quá nhiều hoài niệm.

Hắn rõ ràng nhớ được, hôm nay thiếu nữ thành công luyện hóa một con thất phẩm băng lộ, khi nàng biết được mình không cách nào luyện hóa yêu linh, trên mặt không che giấu chút nào thể hiện sự thất vọng.

Sau ba tháng thi đại học, khi nàng thi đậu chín đại tinh anh liên trường học, mà mình chậm chạp không cách nào trở thành yêu linh sư, chỉ có thể lựa chọn một trường đại học trọng điểm , liền cùng mình đưa ra lời chia tay.

"Lâm Phong, ngươi làm sao rồi?"

Nhã Ca đối với hành động Lâm Phong rất kinh ngạc, hai tay hơi có chút cứng đờ.

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người trong mắt người thân cùng hàng xóm chính là trời sinh một cặp, mà Lâm Phong một mực đối với nàng yêu thương phải phép, chưa hề lạnh lùng với nàng như vậy bao giờ.

Nàng có chút cúi đầu, bộ dạng kiều diễm ướt át đáng thương thật khiến cho người khác đau lòng.

Đã có một số thiếu niên thu hết can đảm, trợn mắt nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong không chú ý đến những sự uy hiếp từ những ánh mắt xung quanh, những hài tử đơn thuần này không thể ngờ rằng nữ thần trong mắt chúng lại vô cùng thực tế, thực tế đến có chút tàn nhẫn.

Cô gái này bản tính kỳ thật cũng không xấu, chỉ là xuất thân bình thường, nhưng lại lòng cao hơn trời, không phải người bình thường có thể điều khiển.

Thu hồi tâm tư, mặc dù đối với lí do vì sao trùng sinh còn có chút nghi hoặc, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, hắn cũng không lo được nhiều như vậy.

Ở kiếp trước, hắn bởi vì thiên phú vấn đề, không thể dung hợp yêu linh, không cách nào thi đậu chín đại tinh anh học viện, một đường đi rất gian khổ.

Cho dù cửu tử nhất sinh, cuối cùng đạt tới bát phẩm võ giả, nhưng lại bỏ ra quá nhiều, đồng thời yêu linh sư vốn áp đảo võ giả, so sánh hai người vẫn là có chênh lệch rất lớn.

Cho nên, một cơ hội này, hắn nhất định phải cải biến vận mệnh.

Mặc dù đối với người thanh niên áo trắng kia có huyết hải thâm thù, nhưng có thể trùng sinh vào ngày thức tỉnh, Lâm Phong cũng không thể không cảm thán, tên kia thực biết chọn thời gian.

Nếu bỏ lỡ hôm nay, hắn tất nhiên sẽ hối hận cả đời.

"Không đúng!"

Ngay lúc Lâm Phong thấy may mắn vì có cơ hội thay đổi số phận, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, trong lòng rét run.

Không hề nghi ngờ, người thanh niên áo trắng kia năng lực thiên phú là khống chế thời gian, mà hắn trở lại hôm nay là kiệt tác người thanh niên áo trắng kia.

Chỉ là, làm sao vừa vặn trở lại hôm nay?

Không phải ngày mai?

Cũng không phải hôm trước?

Mà là ngày thức tỉnh mỗi năm một lần?

Lâm Phong trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an cùng hoài nghi.

Hắn không tin đây là một sự trùng hợp, hắn cũng không tin là mình nhân phẩm bạo phát, từ nhỏ đến lớn, vận khí của hắn đều không hề tốt đẹp gì, không có tài nguyên, không có thiên phú, có thể đạt tới bát phẩm võ giả, là hắn dựa vào cố gắng cùng sự điên cuồng. Tuyệt đối có sự tình mà hắn không biết.

Ngày thức tỉnh này đối với con yêu thú kia cũng vô cùng trọng yếu? Cho nên nó mới có thể trở về?

"Chẳng lẽ nó lại ở ngay gần đây?"

Lâm Phong quét mắt chung quanh, ánh mắt sắc bén lộ ra sát ý thấu xương.

Xung quanh đều là bạn học của hắn, mà trên đài cao cũng đều là đại nhân vật của Giang Thành, cũng không có thân ảnh của người thanh niên áo trắng kia.

Yêu thú cùng nhân loại không giống nhau, yêu thú tuổi thọ đều rất dài, càng là yêu thú cường đại càng là như thế, ngắn ngủi 21 năm, thanh niên áo trắng kia hình dạng cho dù trẻ hơn một chút, nhưng hẳn không có thay đổi quá lớn mới đúng!

Tìm thật lâu cũng không thu hoạch được gì.

"Phong ca, ngươi làm sao vậy?"

Tiếng nói của Cao Hải truyền đến, thanh âm lộ ra một cỗ chần chờ cùng sợ hãi, Nhã Ca cũng giống như thế. Rất hiển nhiên, bọn hắn bị ánh mắt Lâm Phong hù dọa.

Bọn hắn chưa từng thấy Lâm Phong lộ ra ánh mắt đáng sợ như thế, phảng phất muốn đem người khác ăn sống nuốt tươi, quá dọa người!

"Không có việc gì, vừa rồi ta gặp ác mộng, đầu còn có chút mơ hồ."

Lâm Phong lắc đầu, hai mắt nhắm lại, khi mở ra lần nữa, hắn đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Buổi chiều, Giang Sở ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này mặt trời chiếu sáng, bầu trời trong xanh như mặt hồ, sóng phẳng như gương, không có lấy một gợn mây.

"Bắt đầu đi."

Giang Sở vung cánh tay lên một cái, đám người trên tế đài cấp tốc đem bình tròn mở ra, những yêu linh to cỡ nắm tay, đủ mọi màu sắc bắt đầu tuôn ra từng cái một.

Nhìn kỹ, bọn chúng như là phiên bản yêu thú thu nhỏ không có thực thể, thần sắc hoảng sợ, muốn chạy trốn, nhưng lại bị một cỗ lực lượng thần bí hấp dẫn, bay đến bên trong Lam Nguyệt Thần khí.

"Lam Nguyệt Thần khí bắt đầu phát huy tác dụng, trò hay sắp bắt đầu."

Mọi người lập tức trở nên kích động, nghị luận ầm ĩ.

"Phanh."

Theo một tiếng to lớn, bạo liệt vang truyền đến, ba mươi vạn người xem tại hiện trường toàn thân run lên, nháy mắt thay đổi phương hướng nhìn về phía tòa nhà lớn nhất Giang Thành Nhạc Cao Ốc.

Ở trung tâm của tòa nhà đồ sộ, một màn hình khổng lồ đang chiếu một cái video.

Tất cả mọi người không chuyển mắt, chăm chú nhìn lên một màn này, nguyên bản nhiệt liệt nghị luận đột nhiên an tĩnh lại, các thiếu niên đang ngồi khoanh chân tại chỗ cũng không hẹn mà cùng đứng dậy.

Tất cả mọi người thân thể thẳng tắp, ánh mắt kiên định, thần sắc trang nghiêm, tay trái đặt lên ngực biểu thị sự tôn kính.

Trên màn hình, những khung cảnh bi thảm lần lượt được chiếu lên.

Từng bóng người trong bộ quân phục màu xanh lá cây xuyên qua khu rừng rậm rạp, tay cầm vũ khí, hoặc súng, hoặc kiếm, hoặc kiếm dài, đang săn giết yêu thú và thu thập yêu linh.

Trong đó, một người đàn ông trung niên hai tay nắm chặt đại đao, thân thể xoay tròn, trong mắt lộ ra một tia "không sợ chết" hung hãn

Xung quanh hắn, ba con Thiết Lân Lang hình thể không lớn, nhưng toàn thân che kín màu nâu lân phiến chạy vây quanh hắn, không ngừng gào thét, cuối cùng bỗng nhiên bổ nhào về phía trước mà lên.

"Thiết Lân Lang."

Lâm Phong ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng nói một tiếng: "Không ổn".

Mặc dù Thiết Lân Lang chỉ là nhất giai yêu thú, là yêu thú cấp thấp nhất, nhưng lại là động vật quần cư , cực kỳ giảo hoạt, am hiểu vây công.

Võ giả bình thường gặp được rất nguy hiểm.

"A. . ."

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, cánh tay trai của nam tử trung niên bị một con Thiết Lân Lang cắn, huyết nhục bị xé rách, thậm chí nhìn thấy cả xương ở trong, nhưng đau nhức kịch liệt vẫn chưa đủ để nam tử lùi bước, hắn gầm lên giận dữ, hai con ngươi đỏ như máu, không để ý đến con Thiết Lân Lang đang cắn chặt lấy cánh tay trái, hai tay bỗng nhiên vung lên, một đao chém chết một con Thiết Lân Lang đang đối mặt, theo cái chết của Thiết Lân Lang, một đạo quang ảnh màu vàng nhạt từ trông cơ thể Thiết Lân Lang hiện lên, đó chính là Thiết Lân Lang yêu linh.

Hoàng sắc yêu linh vừa xuất hiện liền muốn trốn đi, nhưng bay không được bao xa liền bị người chuyên phụ trách bắt yêu linh bắt lấy, nhét vào một cái bình trong suốt, sau đó người kia thay đổi phương hướng đi cứu viện nam tử trung niên.

Nhưng lúc này, cánh tay trái của nam tử trung niên đã triệt để bị xé rách, máu tươi từ đoạn cánh tay tuôn ra, đùi phải cũng bị một con Thiết Lân Lang khác cắn xé, chiến đấu càng ngày càng thảm liệt, hình ảnh tàn chi cùng tiếng kêu thảm thiết không được che đi chút nào mà xuất hiện ngay trên màn hình.

Đây cũng không phải là phim, mà là hiện trường trực tiếp chân thực.

Dù là mấy đứa bé vốn không hiểu chuyện lúc này cũng cảm giác được bầu không khí ngưng trọng, có người thậm chí toàn thân run rẩy, phát ra tiếng khóc, hai mắt nhắm lại không còn dám nhìn.

Một màn này được chiếu trong gần hai giờ, mặc dù không có giải thích gì, cũng không có âm nhạc, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được cái gì là thảm liệt.

Càng làm cho học sinh ở đây hiểu rõ một điều rằng những yêu linh hôm nay bọn hắn luyện hóa đều là đánh đổi từ mạng sống của vô số quân nhân để mà có được.

"Hết thảy vì nhân loại!"

Trên đài cao, nam tử trung niên cũng chính là Giang Thành thủ hộ giả nói nhẹ.

Thanh âm không lớn, cảm giác như sẽ bị gió thổi tán, nhưng lại dị thường truyền vào trong tai của mọi người.

"Vì nhân loại!"

Lúc này, đám người đột nhiên phát một trận ra điên cuồng gào thét.

Mà ngay khi âm thanh gào thét bắt đầu, nháy mắt lan ra toàn thành, tất cả mọi người dù đang làm việc, đang trong lớp, hay là đang xem trước ti vi, tất cả đều , tay trái đặt lên ngực mà hô.

Cho dù là Lâm Phong cũng không ngoại lệ.

Vì nhân loại mấy chữ này quá mức vĩ đại, nhưng quân nhân vì nước hi sinh đều là đáng tôn kính.

Bởi vì bất kể lúc nào, người xông vào tuyến đầu vĩnh viễn đều là quân nhân.

Cuộc săn giết yêu linh vẫn tiếp tục, không vì bất cứ ai bị thương hay mất mạng mà dừng lại, quân đội tiếp tục tiến ra từ trung tâm của khu rừng theo hình vòng cung, yêu thú bị thúc ép buộc phải lao ra khỏi khu rừng, đích đến cuối cùng là Giang Thành.

Khi đợt yêu thú bắt đầu tràn vào như sóng biển, thân hình mọi người cũng có chút căng cứng, cuộc săn giết lúc này mới chính thức bắt đầu.

Qua không bao lâu, chỉ thấy bầu trời vốn trong xanh đột nhiên tối xuống.

"Ngao ô... ."

"Rống... . . . ."

Tiếng gào thét chói tai truyền khắp Giang Thành.

"Yêu linh công thành!"

Theo một tiếng cảm thán, một tràng cảnh như tận thế hiện ra trước mắt mọi người.

Chỉ thấy những loài chim màu sắc khác nhau, toàn thân hoặc lông vũ hoặc lân phiến, vỗ cánh bay với tốc độ cao nhằm vào hướng Giang Thành mà lao tới, số lượng nhiều đến mức che kín cả bầu trời.

Cùng lúc đó, mặt đất chấn động kịch liệt, Lâm Phong mặc dù ở cách rất xa, nhưng cũng có thể rõ ràng cảm nhận được chấn động, pha lê trong suốt trên bầu trời phát ra âm thanh răng rắc, rất nhiều trực tiếp từ trên trời rơi xuống, may mắn là mọi người đều tập hợp lại ở Quảng trường nên không ai bị thương.

Lúc này, tất cả mọi người sắc mặt đều đỏ lên, chỉ thấy trong màn hình, lít nha lít nhít, đủ loại yêu thú hướng về phía Giang Thành vọt tới.

Trong quá trình quân nhân săn giết, những yêu thú này rốt cục bị xua đuổi đến bên ngoài Giang Thành.

Sau đó, chính là trận đại chiến nhiệt huyết sôi trào, kích động lòng người.