Vào ngày khai giảng, toàn bộ đệ tử học viện ở Thất Tinh thành đều tập trung lại!
Trên bục, lãnh đạo trường học đang tiếp tục bài diễn văn vừa dài dòng vừa nhàm chán của mình, toàn những lời tẻ nhạt, đệ tử ở dưới bục càng nghe càng buồn ngủ.
Bao gồm cả đám đệ tử mới vốn dĩ còn đang háo hức kia.
Hai tiếng sau, Lệnh Hồ Đào, vị phó hiệu trưởng cuối cùng của học viện cũng phát biểu xong, lúc mọi người cho rằng có thể giải tán được rồi, thì thầy chủ nhiệm lại cầm lấy microphone từ tay phó hiệu trưởng, nghiêm mặt đứng trên bục.
- Hôm nay ở chỗ này, ta muốn nhấn mạnh một lần nữa về nội quy trường học với những đệ tử mới, cấm chỉ hành vi đánh lộn trong sân trường, trong phòng học Học viện, cấm sử dụng lực lượng sủng thú để đánh nhau!
Đệ tử xung quanh, đều nghị luận ầm ĩ.
Nghe nói nếu đánh nhau, có thể sẽ bị xử phạt, trong mắt bọn họ lập tức khôi phục sức sống!
Rất nhiều người đều biết chuyện đệ tử Lớp một năm nhất đánh nhau trong phòng học.
Người còn bị ném ra khỏi phòng học, không muốn bị người khác chú ý cũng khó.
- Khi lớp một đánh nhau, còn có muội tử rơi từ trên trời xuống!
- Còn mặc váy... Khà khà!
- Lúc đó ta rất muốn đưa tay ra đỡ mấy nàng ấy!
- Ước gì lớp ta cũng học ở tầng một, ta chẳng thấy được gì cả.
...
- Nếu như các ngươi muốn đánh lộn, thì đợi nửa tháng nữa, các ngươi sẽ được đưa ra khỏi Thất Tinh thành, tiến hành diễn luyện thực chiến, đến lúc đó, các ngươi có thể đánh một trận thống khoái!
Chủ nhiệm lớp đau đầu nhức óc nói:
- Lực lượng thú sủng, dùng để bảo vệ gia đình, bảo vệ người thân, chứ không phải dùng để đối phó với đồng học bên cạnh!
Hình như Tô Dương đã hiểu được nguyên nhân mình bị trừng phạt là gì rồi.
Tuy rằng thế giới này, vẫn là kẻ thắng làm vua, nhưng trong trường học vẫn dạy bảo tư tưởng sức mạnh chính nghĩa.
- Việc Tô Dương và đồng học thuộc lớp một đánh nhau, đã gây ra ảnh hưởng vô cùng ác liệt, nể tình Tô Dương vi phạm lần đầu, còn nhận thức rõ ràng sai lầm của mình...
Tô Dương bĩu môi, cảm thấy thầy chủ nhiệm này đúng là biết nói chuyện thật.
Hắn nói mình nhận ra sai lầm lúc nào?
- Được sự đồng ý của ban lãnh đạo nhà trường, hình phạt dành cho bạn học Tô Dương chính là kỷ luật cảnh cáo, đọc bản kiểm điểm, xin lỗi bạn học bị đánh trước mặt toàn bộ thầy trò trong trường...
Tô Dương nhìn bản kiểm điểm trong tay, lại nhìn phía Lý Manh lão sư đang đứng bên cạnh.
Từ khi buỗi lễ khai giảng bắt đầu, Lý Manh lão sư vẫn luôn đứng bên cạnh hắn.
Bản kiểm điểm cũng là do vị lão sư này chuẩn bị giúp hắn.
- Tô Dương, thật ra ngươi có thể không cần xin lỗi ta... Thật đấy!
Tên thiếu niên trêu chọc Tô Dương trước kia cầu khẩn.
Thiếu niên này tên là Tống Đinh Lâm, đừng hỏi vì sao Tô Dương lại biết tên người này, vì trong danh sách xin lỗi có tên hắn ta!
- Đúng đó! Tô Dương, chuyện ngươi đánh ta coi như huề, chúng ta xóa bỏ nhé, chỉ cần ngươi không đọc tên ta lên là được!
- Tô Dương, ngươi đừng xin lỗi ta, chúng ta không đánh không quen, không cần xin lỗi!
"..."
Tô Dương coi như không nghe thấy gì cả.
Những đệ tử kia quay ngược lại nhìn về phía Lý Manh, Lý Manh lão sư ném chuyện này cho người khác còn dứt khoát hơn!
Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ấm ức nói:
- Đây là quyết định của thầy chủ nhiệm và lãnh đạo trường học, ta cũng không có cách nào cả!
Thầy chủ nhiệm nhìn về phía lớp một:
- Bạn học Tô Dương lên đây đi!
Thấy Tô Dương ra khỏi chỗ mình, đệ tử lớp một không nhịn được bắt đầu đau khổ kêu rên!
Trước đây khi thầy chủ nhiệm nói sẽ xử phạt Tô Dương nghiêm trọng, bắt hắn đọc bản kiểm điểm trước toàn trường, xin lỗi bọn họ trước mặt mọi người, bọn họ còn kích động một lúc lâu, cho rằng đã báo được mối thù lớn!
Nhưng sau khi bọn họ nghĩ lại, mới phát hiện ra vấn đề trong đó!
Hình thức kỷ luật cảnh cáo nghiêm trọng này, thật ra không có ảnh hưởng mang tính thực chất đối với Tô Dương, sẽ không bị ghi vào hồ sơ!
Nhưng bảo Tô Dương đứng trước mặt toàn bộ thầy trò trong trường xin lỗi bọn họ, những người bị hắn đánh... Làm vậy đùng là ném bọn họ lên giàn thiêu.
Bởi vì Tô Dương đánh hai mươi ba người bọn họ, cho nên sẽ phải xin lỗi hai mươi ba người!
Ha ha!
Bọn họ có hai mươi ba người, vẫn không đánh thắng được một mình Tô Dương.
Tuy rằng trường học dạy bọn họ, phải tương thân tương ái, nhưng đám đệ tử con nhà giàu đều hiểu rất rõ, thế giới này tràn ngập nguy cơ, vẫn là thế giới kẻ mạnh làm vua.
Bắt Tô Dương đọc bản kiểm điểm trước toàn trường, chuyện này căn bản không giống như đang khiến cho Tô Dương mất mặt, ngược lại giống như đang khen ngợi Tô Dương hơn!
Tô Dương nhảy lên bục, nhận lấy Microphone từ tay thầy chủ nhiệm, mặt quay về phía tất cả đệ tử Học viện.
- Hắn chính là Tô Dương, vẻ ngoài đẹp trai quá!
- Lá gan đúng là rất lớn!
- Ta thấy hắn chỉ là một thằng trẻ trâu thôi, ngày khai giảng đầu tiên đã đánh nhau.
"..."
Phó hiệu trưởng Lệnh Hồ ngồi trên ghế, nhìn về phía thầy chủ nhiệm hỏi: "Lưu lão sư, ta nhớ, Tô Dương thuộc lớp một nhỉ? Hắn ta đánh ai trong lớp?
Hàng năm, đệ tử thuộc lớp một đều được lãnh đạo trường học quan tâm trọng điểm.
Trong số đệ tử lớp một năm nay, Tô Dương là người đặc biệt nhất, là người duy nhất có xuất thân bình dân.
- Hắn ta đánh hai mươi ba người trong lớp một!
- Ồ! Lợi hại vậy sao?
Thầy chủ nhiệm nhắc nhở:
- Hiệu trưởng, đang ở trong trường học đó, đang ở trong trường học đó!
Đúng lúc này, Tô Dương bắt đầu đọc bản kiểm điểm, giọng hắn truyền qua microphone truyền vào trong tai tất cả mọi người trong trường học.
- Kính thưa lão sư kính mến và các bạn học, sai lầm lần này phạm phải, ta đã tự khiển trách bản thân rất nhiều, trải qua một khoảng thời gian kiểm điểm... Ta đã nhận thức rõ bản thân không nên làm trái với nội quy trường học, đánh lộn trong lớp, càng không nên học theo bọn họ sử dụng lực lượng sủng thú... Ta đã nhận ra được sai lầm của mình...
“Đừng mà!”
“Đừng mà!”
“Đừng đọc tên ta!”
Quanh chỗ Tô Dương ngồi lúc trước thuộc lớp một, hai mươi ba bạn học âm thầm gào thét!
Nhưng mà, bản kiểm điểm của Tô Dương, vẫn đang tiếp tục!
- Hôm nay ta đứng ở đây, chân thành xin lỗi các bạn học thuộc lớp một bị ta đánh: Tống Đinh Lâm, Mã Văn Võ, Lưu Tử Hiên, Trần Hạo, Bạch Minh, Trương Linh Linh, Mã Nghiêm, Điền Hạo Minh...