Chương 3: Dì Tuyết, dì không nên như vậy đâu

Vừa đứng trước cửa nhà vừa hét, Vô Thụy không khỏi kinh ngạc mà đứng hình trước bảng thông tin của mình.

[ Người siêu phàm: Vô Thụy

Tuổi: 18 — Giới tính: Nam

Chức nghiệp: Không có

Thành tựu: Không có

Danh hiệu: Bậc thầy mê hoặc, Chuyên gia làm tình, Bàn tay khéo léo, Bậc thầy ngụy trang.

Cấp độ: 10

Thể lực: 20 — Ma lực: 10

Tấn công vật lý: 22 — Tấn công ma thuật: 10

Phòng thủ vật lý: 19 — Phòng thủ ma thuật: 10

Tốc độ: 22 — Khéo léo: 44

Trí lực: 35 — Danh tiếng: 111

Tiền: 15,000,000 đồng — Điểm tự do: 100

Kỹ năng chủ động: Không có

Kỹ năng bị động: Mê lực, Ngụy trang

Trang bị hiện tại: Không có

Đánh giá: Ngoài ngoại hình đẹp trai thu hút người khác, thông minh hơn người một chút và có bàn tay khéo léo ra thì chẳng được tích sự gì trong chiến đấu.

Đánh giá tổng thể: Hơn người bình thường một chút xíu xíu xíu về những thứ cơ bản, chê! ]

" Phụt... ha ha ha, mẹ kiếp, cái quái gì thế, lẽ ra ta nên xem thông tin của ngươi trước, buồn cười chết đi được. Nói vậy chẳng khác nào người bình thường... " Tiểu Linh bật cười chế giễu, Vô Thụy ngay lập tức nắm chặt cô rồi ném đi xa.

" Kyaaaaa, hắc hắc, ta sẽ quay lại ngay thôi... "

Vô Thụy có chút hụt hẫng, lẩm bẩm: " Chết tiệt, vậy ra những kẻ mười tám tuổi mới thức tỉnh Hệ Thống như mình đều là phế vật sao? "

[ Thật ra là do ngươi không vận động nhiều, suốt ngày tỏ ra lạnh lùng với phái nữ, cho nên các chỉ số tổng thể mới kém như vậy! ]

Cái, cái quái? Nó đang chê trách mình sao?

" Hừ, nếu không phải thân thể này có chút vấn đề, Hệ Thống ngươi nghĩ ta sẽ lười biếng không luyện tập gì sao? "

[ Hệ Thống Dục Thần xin lỗi ký chủ, mong ký chủ nén đau thương! ]

" Ngươi... mẹ kiếp... bỏ đi, tiếp theo nên xem.. "

Vô Thụy trong lúc nhất thời không chú ý đến một vài điều, hắn đã bỏ qua hai thứ quan trọng trong bảng thông tin.

Đúng lúc này, đột nhiên cửa chính mở ra, một người phụ nữ trẻ với dáng vẻ trưởng thành, mặc bộ quần áo mỏng bó sát người, để lộ hai đầu ti, cầm trên tay cái giá múc canh.

" A? Chào dì Tuyết, dì đang nấu canh ạ? " Vô Thụy khẽ cúi đầu nói, hai mắt không khỏi dán chặt vào hai đầu ti của bộ ngực khủng.

Vương Tiểu Tuyết, 34 tuổi, em gái của mẹ Vô Thụy, đây là người thân duy nhất còn sống của hắn, hai dì cháu đã nương tựa nhau mà sống suốt 10 năm.

Vương Tiểu Tuyết bỗng trở nên nghiêm túc, ghé sát mặt rồi ngửi ngửi người Vô Thụy, nói: " Hôm qua cháu đi đâu sao không về nhà? Có biết dì lo lắng thế nào không? Hơn nữa, trên người cháu dường như có mùi hương của phụ nữ, lẽ nào...? "

Vô Thụy lập tức ngắt lời, nhẹ nhàng đẩy Vương Tiểu Tuyết vào trong, nói: " Ài, dì Tuyết không cần phải lo lắng, cháu dù nói thế nào cũng mười tám tuổi rồi, tự biết lo cho bản thân. Nhưng hôm qua cháu nhắn tin cho dì rồi mà, cháu cùng bạn học ở lại qua đêm. "

Mũi dì Tuyết sao thính thế không biết, lúc tắm xong chỉ ôm Thiên Thu có một cái mà đã ngửi ra rồi?

Vương Tiểu Tuyết ngạc nhiên đáp: " A, hôm qua dì phải làm nhiệm vụ đánh quái vật, đến lúc về đã một giờ khuya rồi nhưng vẫn không thấy giày dép của Tiểu Thụy, mệt quá nên dì đây đã ngủ trên ghế sô pha. "

Haiz... dì Tuyết tốt với mình quá, luôn làm hết sức để nuôi mình suốt 10 năm qua, đêm qua ngủ sô pha, sáng dậy còn chuẩn bị nữa sáng cho mình nữa.

Vô Thụy vừa đi vào phòng bếp vừa nói: " Để dì Tuyết lo lắng rồi, về sau cháu sẽ trực tiếp điện thoại để nói. Mà dì cũng không được ngủ trên ghế sô pha nữa đâu đấy, nằm trên đó khó ngủ lắm. "

" Ừm, dì biết rồi, nào, Tiểu Thụy nhanh nếm thử món canh hầm này đi, đây là hầm từ xương quái vật, rất bổ dưỡng cho thân thể. "

Vương Tiểu Tuyết múc một giá canh, thổi thổi vài cái rồi kê đến trước miệng Vô Thụy: " Aaaaaaaa. "

" Ngon quá! Món của dì Tuyết lúc này cũng ngon hết sẩy. "

" Tốt quá, Tiểu Thụy thấy ngon là được rồi, nào, thử một chút nữa đi, aaaaaaa. "

Ực, gần quá rồi, mình thậm chí nhìn thấy gần như toàn bộ cơ thể của dì... không được suy nghĩ bậy bạ, dì Tuyết tốt với mày biết bao nhiêu.

Vô Thụy ngại ngùng tránh né, lắp bắp nói: " A, dì, dì Tuyết, để cháu dọn chén lên bàn rồi chúng ta cùng ăn nha. "

Vương Tiểu Tuyết gật đầu, mỉm cười đáp: " Ừm, được. "

Tiểu Thụy vừa mới đỏ mặt sao? Đáng yêu quá.

Sau đó hai người ngồi xuống ăn, cười cười nói nói vài chuyện, mà ánh mắt dâm dục của Vô Thụy khó lòng rời khỏi bầu ngực lớn của Vương Tiểu Tuyết, mặt hiện lên chút ngại ngùng.

Không được, chết tiệt, dì à, cháu lớn rồi, dì cứ ăn mặc như vậy cháu biết làm thế nào đây? Không đúng, mày không được nghĩ như vậy, đó là dì của mày, dù cho không mặc bất cứ thứ gì trên người mày cũng không được để lộ dáng vẻ thèm muốn.

Phù... đây chính là tác dụng của kỹ năng bị động Ngụy trang hả? Dường như nó giúp mình giữ biểu hiện bên ngoài bình tĩnh, nhưng cần mình nghĩ đến nó mới kìm chế.

Sao cũng được, như vậy còn đỡ hơn bị dì nhìn thấy dáng vẻ ham muốn của mình.

Lúc này, đột nhiên Vương Tiểu Tuyết nhìn chằm chằm về phía trước, Vô Thụy thấy thế liền ngạc nhiên nói:

" Dì Tuyết, có chuyện gì vậy ạ? "

" À, là nhiệm vụ săn quái, dạo gần đây Hệ Thống thường xuyên phát xuống nhiệm vụ, chỉ mới một tuần mà dì tăng hai mươi cấp rồi. "

" A, tốt quá, chúc mừng dì. "

Dạo trước cứ cách một tuần mới có nhiệm vụ, những nhiệm vụ này thường tặng nhiều kinh nghiệm và có thêm phần thưởng, nhưng sao đột nhiên lại thay đổi?

Vương Tiểu Tuyết mỉm cười, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: " A! Quên mất hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Thụy, dì bận săn quái nên vừa nhớ ra. Cháu muốn gì cứ nói, dì sẽ đáp ứng hết! "

Mỗi lần săn quái đều mất hơn nửa ngày, gần đây săn liên tục nên dì có vẻ mệt mỏi lắm, vì vậy mới quên sinh nhật mình.

Vô Thụy nhẹ mỉm cười, nói: " Không sao đâu dì Tuyết, mọi năm dì đều tặng cháu vật phẩm đắt tiền mà. "

" Chút tiền lẻ thôi, mấy trang bị đó đều để giúp Tiểu Thụy phòng thân đối với người siêu phàm cấp thấp, chẳng đáng bao nhiêu cả. Khoan đã, đúng rồi, Tiểu Thụy vừa tròn mười tám tuổi, vậy, vậy cháu thức tỉnh Hệ Thống chưa? "

Mình suýt nữa quên mất chuyện này, nhưng Tiểu Thụy không thể nào có chuyện không thức tỉnh được cả.

Vô Thụy bỗng nhiên hụt hẫng, trầm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn xuống chén thức ăn.

A?

Vương Tiểu Tuyết thấy vậy liền run người, lập tức chạy qua ôm Vô Thụy vào lòng, nói lời an ủi: " Haiz... không sao hết, nếu Tiểu Thụy không có Hệ Thống thì để dì Tuyết đây bảo vệ cháu, dì bảo vệ cháu suốt mười năm rồi, dù cho thêm ba mươi, năm mươi, hay một trăm năm nữa cũng không sao hết. "

A, a, a, mềm, mềm quá, chết tiệt, ngực của dì Tuyết vừa lớn vừa ấm... không được, tỉnh táo lại đi, mày sẽ trở thành tên khốn kiếp nếu dám có ý nghĩ đen tối!

Vô Thụy bất ngờ đẩy nhẹ Vương Tiểu Tuyết ra, cười nói: " Ha ha, dì à, cháu thức tỉnh Hệ Thống rồi, sao cháu có thể làm người bình thường được chứ? "

" Cái gì? Cháu, cháu nói thật không Tiểu Thụy? "

" Cháu nói thật mà, xin lỗi vì lừa dì như vậy, dì đừng buồn nữa nha. " Vô Thụy dùng tay lau nhẹ nước mắt trên mặt dì Tuyết.

Vương Tiểu Tuyết lại lần nữa ôm chặt Vô Thụy vào giữa hai bầu ngực, vui mừng nói: " Tốt, tốt quá rồi, Tiểu Thụy cuối cùng cũng thức tỉnh Hệ Thống, sau này dì cháu ta sẽ săn lùng hết quái vật ngoài kia, cho chúng biết mùi lợi hại! "

Ưm ưm, ngạt, ngạt thở, dì quá khích quá rồi đó... cứ thế này cháu thật sự không nhịn được mà làm điều sai trái!

" Dì, dì, thả cháu ra đã, cháu không thở được... "

" A, dì, dì xin lỗi, dì vui mừng quá rồi. "

" Ha, ha ha, không sao đâu, dì vui là cháu vui rồi, mà dì là người đầu tiên cháu nói chuyện này đấy! "

Vương Tiểu Tuyết kinh ngạc, đột nhiên giọng nói có chút thay đổi, đáp: " Ỏ, vậy là cháu muốn nói chuyện này cho người nào biết trước dì sao, Tiểu, Thụy? "

Thôi chết... đột nhiên nhắc đến chuyện này làm gì không biết, phải giấu dì thôi, xin lỗi dì, cháu cũng là do nhất thời quên mất.

" A, không, không phải vậy đâu, cháu vội về nhà chính là muốn nói cho dì biết trước á. "

" Hừm, dì hiểu rồi, nào, ăn nhiều vào, chiều nay dì sẽ mở tiệc chiêu đãi Tiểu Thụy. "

" Dạ, vậy giờ dì phải đi rồi hả? "

Vương Tiểu Tuyết hơi hụt hẫng một chút, đáp: " Ừm, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để còn về ăn mừng Tiểu Thụy nữa chứ! "

" Ha ha, dì phải cẩn thận nha, dù sao quái vật cũng rất nguy hiểm. " Vô Thụy lo lắng căn dặn.

" Tiểu Thụy an tâm, dì mạnh hơn cháu tưởng đấy, a, dì phải đi rồi, chén bát không cần rửa đâu, cứ để đó dì về rồi rửa cho. "

" Cháu rửa được mà, dì không cần làm hết những chuyện này đâu. "

" Ừm... tùy Tiểu Thụy vậy, dì thay trang bị rồi đi ngay đây. "

Vô Thụy nhìn Vương Tiểu Tuyết trong nháy mắt trang bị bộ chiến giáp màu lam bọc kín thân thể, không để lộ bất cứ lỗ chân lông nào, đến cả mặt cũng được trang bị mặt nạ màu đen.

" Dì, cẩn thận là trên hết. "

" Được được được, cháu ở nhà tìm hiểu Hệ Thống trước đi, có gì không hiểu quay về dì sẽ giải đáp. "

" Dạ. "

Nói xong, Vương Tiểu Tuyết bước ra khỏi cửa rồi biến mất trong tích tắc.

Vô Thụy vừa hay ăn xong liền rửa hết chén bát úp lên, sau đó ngồi tại ghế sô pha, thở phào một hơi nhìn vào khoảng không phía trước.

" Phù... may dì đi rồi, còn ở lại thêm chút nữa chắc mình điên mất, đợi dì về phải bảo dì ăn mặc kín đáo lại... khoan đã! "

Đột nhiên Vô Thụy sững người, từ 10 năm trước đến hiện tại, mỗi lần dì Tuyết ở nhà đều mặc quần áo mỏng như vậy, nhưng khi ra đường liền ăn mặc rất kín đáo, hơn nữa còn chưa từng thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài hắn.

Vấn đề không nằm ở quần áo của Vương Tiểu Tuyết, vấn đề nằm ở Vô Thụy, sau đêm hôm qua làm tình cùng Mục Thiên Thu, ham muốn dục vọng trong con người hắn trỗi dậy, trước đây chưa từng có ý nghĩ nào với dì Tuyết cả, nhưng bây giờ lại khó lòng kiểm soát.

" Chậc chậc, không nghĩ nữa, xem Hệ Thống cái gì mà Dâm Dục đã. "

[ Là Hệ Thống Dục Thần thưa ngài! ]

" Phụt... Dục Thần với Dâm Dục khác nhau ở chữ Thần và chữ Dâm đúng không? "

[ ...! ]

" Đúng rồi, Tiểu Linh đâu, sao Hệ Thống của ta giống như có hai người điều hành vậy? "

~~~~~

" Ta đa, xuất hiện rồi nè, hừ, quên mất tên khốn lừa đảo nhà ngươi là ký chủ! " Tiểu Linh lấp lánh xuất hiện, bỗng nhiên thay đổi thái độ 180 độ.

Vô Thụy cười cười đáp: " Được rồi được rồi, tôi không lừa cô nữa, nhanh cho tôi xem chức nghiệp đi, phải làm nhiệm vụ mở chức nghiệp nhỉ? "

" Ngươi cũng biết nhiều đấy, nhưng đối với ngươi có hơi khác, ngươi cần hoàn thành thêm nhiệm vụ đặc biệt để mở ra từng chức nghiệp! "

" Cái gì??? Mẹ kiếp, Hệ Thống lừa đảo à? "

" Hừ, cái này là tính năng! Ngươi mới là kẻ lừa đảo nhá! "

Tính năng cái beep! Cái này mà là nhiệm vụ á?