Chương 23: Nữ Thần Cấm Chú Sư

Ngọn đồi đầy rẫy những loại cây lá kim và phân cành, Vô Thụy chạy băng băng về hướng tòa lâu đài với sự truy đuổi gắt gao của 17 kẻ săn Thợ Săn.

" Hộc hộc, mình có thể giết những tên cấp độ từ 85 trở xuống, nhưng những kẻ còn lại cần phải tốn nhiều sức và khoảng trống, hơn nữa còn phân chia ý thức để điều khiển mười tạo tác nên khó mà đánh nhau sòng phẳng được. "

Những kẻ này có thiên phú về tốc độ và khát máu, bọn họ điên cuồng đuổi theo Vô Thụy, từng giây từng phút muốn ăn tươi nuốt sống hắn sau khi hạ sát bảy tên trong nhóm.

Khoảng 15 phút trước.

Ngay khi mở ra bảy hộp quà ngẫu nhiên đều là những thứ tốt, Vô Thụy sử dụng kỹ năng mới Dịch Chuyển Tức Thời đến ngay sau lưng một kẻ cấp 80 rồi đâm một nhát ngay tim hắn.

[ Bạn đã giết người siêu phàm Khư Mã Hành cấp 80 - Nhận được một bảo rương vật phẩm ]

[ Kỹ năng Dịch Chuyển Tức Thời không thể sử dụng trong 1 phút 29 giây ]

" Ha... giết người nhận được rương vật phẩm, thì ra đây chính là lý do chúng mày muốn đi săn người siêu phàm nhỉ? "

Mất 1 phút 30 giây để Dịch Chuyển Tức Thời hồi lại, phạm vi chỉ nằm trong bán kính 100 mét, phải câu thêm thời gian để kỹ năng hồi lại và giết những tên cấp thấp trước.

Nhưng tay mình run quá, tim đập thình thịch, những thứ trống rỗng trong đầu giờ đã hoạt động lên lại rồi, cảm giác giết người này cũng quá kỳ lạ, nó giúp mình trở lại dáng vẻ bình thường và quên đi những thứ tiêu cực.

Tuy nhiên, cơn khát máu giết người lại dâng cao, nó thúc ép mình phải giết người, muốn mình phanh thây họ thành từng mảnh.

Đáng ghét, bình tĩnh lại, bọn chúng còn 29 người, mình chỉ cần giết từng người một rồi hướng đến địa điểm tiếp theo, nhưng bọn chúng khá mạnh, nãy giờ ba anh em kia vẫn chưa xuất thủ, bọn họ mạnh hơn rất nhiều so với những người kia.

Lưu Đức Thịnh nhìn vào bảng thông báo trước mặt với biểu cảm nghiêm nghị, hai mắt liếc nhìn Vô Thụy, tay nắm chặt hai con dao găm.

[ Đồng đội Khư Mã Hành đã chết ]

Hắn gầm gừ thét lớn: " Mẹ kiếp! Giết hắn! "

1 phút 30 giây đã trôi qua, Vô Thụy vừa chạy vừa né tránh các đòn tấn công của Pháp Sư Bóng Tối.

Vụt!

Hự!

[ Đồng đội Trương Hữu Đức đã chết ]

Lưu Đức Thịnh liếc nhìn hai anh em rồi nhìn Vô Thụy nói: " Đức Trú, Linh, xông lên! "

" Được! "

" Được! "

Lưu Đức Trú trong nháy mắt đuổi đến Vô Thụy, dao găm trên tay tỏa ra lửa nóng mà chém điên cuồng, sức tấn công của hắn vô cùng khủng khiếp.

Chết tiệt, tên này mạnh quá, giáp của mình gần như bị phá hủy bởi một lần chém trúng, phải căn chuẩn thời gian rồi chạy mới được, bằng không sẽ bỏ mạng ở đây mất.

Dịch Chuyển Tức Thời!

Vụt!

Vô Thụy dịch chuyển sang hướng sườn đồi gần thung lũng, hướng đến đó mà chạy trối chết trước sự truy đuổi gắt gao của đám người.

" Mẹ kiếp! Thằng chó này chạy nhanh quá, tốc độ ít nhất cũng đạt gần hai ngàn rồi! "

" Không cần lo lắng, nhanh tăng tốc đuổi theo nó, chúng ta phải giết chết mẹ nó khi dám giết anh em chúng ta. "

Hừ, bọn khốn giết người còn ra vẻ anh hùng, còn Lưu Linh kia nãy giờ luôn là người gây khó chịu nhất, cô ta chưởng ra năng lượng bóng tối mang theo bẫy trói, chỉ cần động trúng dù chỉ là mép năng lượng thôi mình sẽ bị trói ngay lập tức.

Vô Thụy dưới sự truy đuối vẫn không hề nao núng, ngay khi có một tên cấp 82 lao lên trước mặt liền bị hắn bất ngờ dùng kỹ năng Dịch Chuyển Tức Thời giết chết.

" Ha... ha... vừa chạy vừa tấn công quá tốn sức... hự... chết tiệt, tên Lưu Đức Thịnh và Lưu Đức Trú này điên rồi, một đường đốn hạ cây cối xung quanh, phải nhanh hơn nữa. "

Bão Kiếm!

Vô Thụy canh ngay lúc đám cây cối chuẩn bị ngã xuống liền điều khiển đám tạo tác Suoya tấn công, thổi bay cây cối về phía đám người truy sát.

" Ha... đáng ghét, nhanh lên, đừng để hắn chạy trốn! "

" Tránh ra!!! " Lưu Linh đột nhiên hét lớn, cô đứng lại đưa tay lên cao, ngay tức khắc một hố đen khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.

Hố Đen Oanh Tạc!

Cây cối xúng quanh bị hút vào trong hố đen, tốc độ di chuyển của những người trong phạm vi liền bị giảm mạnh.

" Nhân cơ hội bắt lấy hắn! "

Khốn kiếp, cô ta còn có cả chiêu số này, với tốc độ này sẽ bị đuổi kịp mất!

Vô Thụy nhìn về phía trước, thung lũng nối liền hai ngọn đồi đang dần hiện hữu, hắn triệu tập cùng lúc 10 Suoya đến gần.

Bão Kiếm!!!

Vù vù!

Mười Suoya chém ra một loạt gió lốc lớn về hướng hố đen, lợi dụng lực hút làm đảo hướng gió lốc để tăng tốc độ tiến về phía trước.

Lưu Đức Trú kinh ngạc hét lên: " Tên khốn giảo hoạt, nhanh làm gì đó đi, mẹ kiếp, hơn hai mươi người mà không đuổi kịp hắn sao? "

Lưu Linh phía sau thu hồi hố đen, nói lớn: " Nhanh tránh ra Lưu Đức Trú! "

Bức Tốc!

Vù!

Trảm Sát!

Lưu Đức Thịnh trong nháy mắt phóng đến phía sau Vô Thụy, đột ngột dừng lại lấy thế rồi phóng một lần nữa đến ngay bên cạnh hắn, hai cây dao găm trên tay tỏa ra ma lực màu đen, sau đó chém thẳng hai đường lưỡi liềm màu đen vào lưng hắn.

Hự! Đau quá, chết tiệt, nếu trúng đòn thứ hai sẽ không đi nổi nữa mất, phải nhảy thôi!

[ Đã trang bị Đôi Cánh Thiên Thần ]

" Bay lên!!!! "

Vù!

Vô Thụy mọc ra bốn cánh màu trắng tuyệt đẹp rồi nhảy về phía trước, ngay lập tức hắn bay lơ lửng trên không trung, máu từ trên lưng vẫn không ngừng chảy xuống nhưng hắn nghiến răng nghiến lợi, gồng mình bay vòng qua ngọn đồi đối diện.

Lưu Đức Thịnh đứng trên vách thung lũng nhìn Vô Thụy bay trên không, tức giận gào thét: " Mẹ kiếp!!! Thằng chó, bố mày nhất định truy sát mày đến cùng trời cuối đất, phanh thay mày thành ngàn mảnh vụn rồi vứt cho chó ăn!!! "

Vô Thụy nghe thấy tiếng thét liền xoay người giơ ngón giữa về phía Lưu Đức Thịnh, hét lớn: " Thằng khốn, mày thức thời thì nên chạy trốn cho khuất mắt tao, tao đã ghi nhớ khuôn mặt của 23 người chúng mày rồi, nếu còn gặp lại tao sẽ giết hết tất cả chúng mày! "

Ư... mẹ kiếp, đau chết mất, phải tìm chỗ nào đó hạ cánh... hả? Chết tiệt, vậy mà tụi nó nhảy xuống thung lũng để đuổi theo mình, phải nhanh chạy đến chỗ thanh vắng!

Hai mươi ba tên săn Thợ săn đã nhảy xuống và men theo vách đồi đuổi giết Vô Thụy, bọn họ nhảy nhót như những con khỉ sống lâu năm trong rừng, thậm chí có kẻ còn đu dây để bay trên không.

.....

Hiện tại, Vô Thụy mua thuốc giảm đau và thuốc hồi phục trên cửa hàng Hệ Thống, rồi lại mua thuốc chữa lành vết thương với giá 300 triệu, tổng tiêu hao 350 triệu đồng.

Bất quá, hắn không thể tự mình đổ thuốc chữa lành vết thương lên lưng, mà nếu uống vào lại chẳng có tác dụng, phải đổ lên lưng mới nhận được hiệu quả chữa lành.

" Hộc, hộc, nếu có Mục Sư hay Tu Sĩ thì tốt rồi, đỡ tốn tiền mua thuốc, phải tìm chỗ nào cách xa bọn chúng mình mới yên tâm mà chữa trị. "

Lúc này hắn đi đến bên dưới ngọn đồi nơi có tòa lâu đài tối tăm quỷ dị, bên dưới có một thác nước vô cùng đẹp, hắn vội vàng chạy đến thác nước.

" Nghe nói thác nước cầu vồng có thể giúp làm đẹp da, da trở nên mịn màn và tẩy rửa được làn da chết, phải mang về cho dì Tuyết và Thu Thu dùng. "

Vô Thụy mừng rỡ mua thùng đựng nước trên Hệ Thống rồi tiến lại gần thác nước, đột nhiên bảng thông báo Hệ Thống hiện lên.

[ Cảnh báo! Phía trước có cấm chú dung nham, nhiệt độ lên đến 10,000 độ C, nếu bước vào với phòng thủ ma thuật chưa đến 10,000 sẽ cháy đen trong tức khắc! ]

Vô Thụy ngạc nhiên nhìn, màu sắc không khí nhấp nháy ma lực màu cam: " Hả? Cấm chú? Đây chính là tầng cấm chú, nếu tiến vào chắc chắn kích hoạt nó, nhưng đối với mình không phải vấn đề. "

Vô Thụy có kỹ năng bị động Kháng Lửa sau khi hấp thụ tim Rồng Cytus nên không bị lửa thiêu cháy.

" Wahhhh... khung cảnh thật sự quá khủng khiếp rồi! "

Vừa tiến vào trong cấm chú, sắc màu bỗng chốc thay đổi, ngọn lửa màu cam pha tạp đen phừng phừng dữ dội, trước mặt xuất hiện một bức từng dung nham kỳ dị.

Ực!

Vô Thụy nuốt một ngụm nước bọt rồi tiến vào bức tường dung nham, nó bao phủ toàn bộ bán kinh xung quanh thác nước.

" Đẹp, đẹp quá! "

Thác nước bảy sắc cầu vồng hiện ra trước mắt Vô Thụy, nó chảy xuống một hồ nước nhỏ có những tảng đá tuyệt đẹp, hồ nước không chảy xuống hạ lưu, mà chảy ngược lên thác nước ở hướng ngược lại.

Một vòng lặp vô hạn và không bao giờ chảy đến bất cứ đâu ngoài hồ nước, bên trên thác nước còn có một hồ nước nhỏ khác, hai nơi này tự chảy về nhau.

Vô Thụy cởi áo nhìn xuống mặt hồ, nước bên dưới trong xanh nhìn rõ được từng viên đá lấp lánh dưới đáy hồ, hắn nghiêng người nhìn vết thương với hai lằn xéo rất dài và sâu, máu đã ngừng chảy nhờ vào thuốc giảm đau và thuốc hồi phục.

Ngay tại thời khắc hắn định đổ lọ thuốc lên vết thương, đột nhiên một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần không một mảnh vải che thân trồi lên khỏi mặt nước.

Dáng người thon thả nhưng đầy đặn, ba vòng đâu ra đấy, khoảng cách khá gần nên Vô Thụy có thể nhìn rõ hai bầu ngực lớn 105, đầu ti hồng hào thụt vào trong.

Khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ giáng thế, đôi mắt màu lam có hồn, như thể nhìn thấu được đại dương sâu thẳm, bờ môi căng mọng mấp máy, mũi thon và cao, cùng mái tóc đen tuyền óng ả dài ngang lưng trên.

Khoảnh khắc người phụ nữ hất ngược mái tóc về sau khiến Vô Thụy đứng sững người, hai mắt mở to không thể rời mắt.

" Đẹp quá... "

[ Người siêu phàm: Thái Văn Cơ

Tuổi: 18 — Giới tính: Nữ

Chủng loại: Người

Cấp độ: 123

Chức nghiệp: Cấm Chú Sư ]

Thái Văn Cơ bỗng liếc nhẹ ánh mắt liền chứng kiến Vô Thụy nhìn mình không rời mắt, hốt hoảng hét lớn: " Kyaaaaaa! Tên tên tên, tên khốn biến thái, sao có thể vào cấm chú của tôi mà không gặp vấn đề gì? "

Vô Thụy hồi thần, lập tức xoay mặt xua xua tay, đáp: " Xin, xin lỗi, tôi không cố ý nhìn trộm cô đâu, tôi nghĩ cấm chế này có sẵn không phải do con người thiết lập nên đã tự ý vào. "

Thái Văn Cơ phất tay, quần áo tươm tất mặc lên người, cô đứng trên mặt nước, hai tay che ngực che háng, lắp bắp nói: " Tên, tên khốn, bà sẽ giết, giết ngươi! "

Cấm Chú Tỏa!

Ngay tức khắc một sợi xích dài xuất hiện bên cạnh Vô Thụy, nó gần như đã chạm vào người hắn và có ý định trói, hắn hét lớn giải thích: " Khoan, khoan đã! Tôi biết bản thân mình sai, nhưng vì bị thương nên tôi mới xông vào đây để chữa trị, cô bình tĩnh lại, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm nên cô cứ an tâm. "

Thái Văn Cơ đầu óc bỗng nhiên quay cuồng, hai mắt xoắn lại lắp bắp đáp: " Chịu chịu chịu, chịu trách nhiệm gì chứ? Ngươi đừng nói, nói mấy lời linh tinh, ngươi muốn nhìn trộm thân thể bà đây thì cứ nói, đúng nhận sai cãi hiểu không...? "

Thái Văn Cơ bỗng chốc thay đổi thái độ khi nhìn thấy vết thương lớn trên lưng Vô Thụy, thần sắc hắn nhợt nhạt xanh xao, cô dừng lại cấm chú.

Vô Thụy thở phào nói: " Tôi không nói dối, tôi bị thương và sẽ chịu trách nhiệm nếu cô muốn, còn giờ thì cô có thể giúp tôi thoa thuốc lên lưng được không? "

Thái Văn Cơ nhẹ nhàng như làn gió đạp nước đi đến bên cạnh Vô Thụy, dù sao hắn mới cấp 55, không thể gây nên nguy hiểm gì, nhưng hắn có thể đi qua cấm chú mà không vấn đề nên vẫn cần cẩn trọng.

Vô Thụy đưa lọ thuốc cho cô, xoay lưng cúi người nói: " Cảm ơn cô đã tin tưởng và giúp đỡ, nhưng một người cấp trên một trăm như cô sao lại ở nơi này... ư... "

Thái Vân Cơ nhẹ đổ thuốc lên rồi thoa thoa lưng hắn, đáp: " Tôi muốn tìm hiểu cách mở cửa tòa lâu đài, tiện thể tắm thác cầu vồng làm đẹp. Một người cấp thấp như cậu sao lại đến nơi này? Lẽ nào có nhiệm vụ? "

Cô ấy cũng muốn vào tòa lâu đài sao? Không được, cô ấy chắc chắn sẽ tranh đoạt Boss với mình, trước hết nói rõ ngọn nguồn rồi tìm cách tách ra.

Vô Thụy thẳng thắn đáp: " Không sai, tôi có nhiệm vụ săn Troll, nhưng không may gặp đám người chuyên đi săn Thợ Săn như chúng ta. "

Thái Vân Cơ ngạc nhiên: " Tổ chức Sát Phàm, không ngờ bọn chúng lại lộ liễu như vậy, cậu chạy được khỏi bọn họ cũng là may mắn đấy. "

Vô Thụy bất ngờ, cười cưòi đáp: " Ha ha, suýt nữa bỏ mạng, nhưng bọn họ vẫn còn đang truy sát tôi, cảm ơn cô đã thoa thuốc. Nếu không phiền thì kết bạn trên Hệ Thống, sau về nếu cần giúp đỡ hay bảo tôi chịu trách nhiệm đều đồng ý hết. Tôi cần phải chạy trốn khỏi bọn họ trước đã, nhiệm vụ cũng đang làm dang dở nữa... "

[ Thái Văn Cơ đã trở thành bạn bè với bạn

Lần đầu kết bạn - Nhận được 1000 điểm danh tiếng ]

Thái Vân Cơ gật đầu: " Được, tôi sẽ liên hệ với cậu sau, nhanh đi đi. "

Vô Thụy mặc áo vào đáp: " Được, cô cũng nhanh chóng rời khỏi đây đi, trên đường máu vẫn còn lưu lại nên bọn họ sẽ tìm đến đây sớm thôi. "

" Không cần lo lắng, tôi cũng phải lên trên rồi, tạm biệt! "

.....

Ngay sau đó bọn họ chia ra hai hướng, Vô Thụy tiếp đi săn quái vật cho đủ yêu cầu nhiệm vụ, sau đó khoảng nửa tiếng sau hắn lại chạy đến tòa lâu đài.

" Nếu không tìm được Thái Văn Cơ chắc chắn sẽ rời đi, mình cũng phải tìm cách vào đó... hả? "

Lúc này trời gần tối, Vô Thụy ngạc nhiên khi nhìn thấy Thái Văn Cơ đang đứng sau lưng mình, một giọng nói ngọt ngào cất lên.

" Trùng hợp quá, cậu cũng đang tìm hiểu cách vào tòa lâu đài đó sao? "