Phốc phốc phốc phốc…
Thực lực của Ám Ảnh Trùng vốn tương đối thấp, đối mặt với Chu Hạo bọn chúng không có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể điên cuồng liều mạng.
Tốc độ của Ám Ảnh Trùng rất nhanh, nhưng Chu Hạo không hề phân tâm nên rất dễ dàng đuổi kịp bọn chúng.
Chiến đao trong tay hắn chém ra không chút lưu tình, lại có hơn mười con Ám Ảnh Trùng ngã trên mặt đất run rẩy.
Không đến nửa phút Chu Hạo đã chém chết hơn trăm con Ám Ảnh Trùng.
Nhưng mà Ám Ảnh Trùng cũng rất thông minh mà chạy tứ tán, dẫn đến Chu Hạo chỉ có thể đuổi giết một vài hướng.
"Ha ha ha ha, trốn đi, ta xem các ngươi có thể trốn đến chỗ nào!"
Trong lòng hắn cười lạnh, vì hắn làm sao còn không rõ lần này hắn sở dĩ có thể tìm được nơi Ám Ảnh Trùng trốn tuyệt đối là công lao của giá trị may mắn.
Bởi vậy đối với việc Ám Ảnh Trùng chạy trốn hoàn toàn không để ở trong lòng.
Sau khi ném thi thể của đám Ám Ảnh Trùng bị giết vào trong không gian ba lô, Chu Hạo sảng khoái trở về căn cứ.
Nhiều Ám Ảnh Trùng như vậy hắn nhất định là đệ nhất trong hành động sấm sét lần này.
"Có Sinh Mệnh Thạch sức khỏe của cha mẹ ta đều có thể được cải thiện!"
Nghĩ đến đây hắn bước nhanh hơn.
…
Tại trường cấp 3 Khúc Thành.
Cùng với ánh nắng ban mai chói mắt, tiếng chuông vào học truyền khắp sân trường.
Mà tiếng chuông thanh thúy cũng giống như xua tan đau buồn do dị tộc tập kích mấy ngày trước mang đến, trong mỗi lớp học dần dần nhiều thêm một chút tiếng cười nói.
Chu Hạo sau khi trở về nhà đã vội vàng tắm rửa một cái, sau đó liền chạy đến trường học, vừa vặn đạp lên tiếng chuông mà đi vào phòng học.
Hắn vừa ngồi xuống thì thầy phụ trách đã xuất hiện ở cửa phòng học.
"Bởi vì trường học chúng ta xuất hiện thiên tài tuyệt thế, lãnh đạo trường học và các vị lãnh đạo cục giáo dục cùng với Thẩm huấn luyện viên đều loại trịnh trọng cân nhắc, quyết định ở trường chúng ta đặc biệt thiết lập một lớp huấn luyện trọng điểm, lớp này sẽ hưởng thụ rất nhiều điều kiện ưu đãi về tài nguyên!"
Hắn vừa mới nói xong, trong phòng học lập tức xôn xao.
Rất nhanh đã có học sinh không kịp chờ đợi kêu lên: "Lão sư, xin hỏi điều kiện tiến vào lớp huấn luyện này như thế nào?"
Thầy phụ trách đè tay xuống, tiếp tục nói: "Chỉ cần tham gia kỳ thi thực chiến lần trước, hơn nữa đã đánh chết một con thú biến dị sẽ có thể trực tiếp tiến vào lớp huấn luyện, học sinh không tham gia đạt tới gấp hai lần khí huyết cũng có thể báo danh!"
Thầy phụ trách nói xong liền xoay người rời đi, mà học sinh trong lớp hoàn toàn nổ tung.
"A a a! Tham gia khảo hạch thực chiến lại có thể trực tiếp đi vào! Ta thật sự hối hận!"
"Không phải nói đạt tới gấp hai lần khí huyết cũng có thể báo danh sao? Chúng ta còn có cơ hội!"
"Báo danh cũng không nhất định trúng tuyển a!"
Không ít học sinh đấm ngực hối hận, lần trước khỏa hạch thực chiến có rất nhiều học sinh đạt tới gấp một lần khí huyết, thậm chí gấp hai lần khí huyết bởi vì lo lắng an toàn bản thân mà đều không có báo danh tham gia.
Vốn dĩ khi trường học bị dị tộc tập kích, bọn họ còn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không tham gia, nhưng bây giờ lớp huấn luyện trọng điểm vừa ra làm cho bọn họ trợn tròn con mắt.
Ai cũng rõ ràng lớp huấn luyện trọng điểm này có quan hệ đến tương lai của bọn họ, huống chi rất có thể được tông sư cao cấp Thẩm huấn luyện viên chỉ dạy.
Bởi vậy không chỉ có lớp của Chu Hạo, mà các lớp khác cũng kêu rên.
"Tên Chu Hạo trúng vận cứt chó lần này coi như phát đạt rồi!"
"Đúng vậy, đây chính là lớp huấn luyện trọng điểm, hơn nữa còn trải qua sự cân nhắc của lãnh đạo cục giáo dục nên khẳng định có không ít tài nguyên tu luyện, dù là đầu heo thì chỉ sợ sau này cũng có thể đột phá võ giả!"
Trong lớp có không ít học sinh nhìn Chu Hạo tràn đầy vẻ hâm mộ, ghen ghét, tiếc hận.
Hứa Linh cũng nhịn không được nghiêng người cổ vũ: "Chu Hạo, ngươi nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này! Cố gắng lên!"
Chu Hạo nhún vai, nói: "Ta biết rồi."
Những học sinh khác coi trọng lớp huấn luyện trọng điểm nhưng hắn lại không để nó ở trong lòng.
Vì luận thực lực thì hắn có thể tuỳ tiện nghiền ép Thẩm huấn luyện viên. Luận tài nguyên thì Thất Vĩ Vân Điêu trong ba lô không gian của hắn đủ để đổi lấy vô số đan dược tu luyện.
Thấy Chu Hạo lười biếng không để ý, Hứa Linh tức giận nói: "Ta lười quản ngươi!"
Bạn học Lý Vân cùng bàn của Hứa Linh thấy vậy mà âm thầm cười trộm.
Ngươi lười quản Chu Hạo mà vừa rồi còn nhắc nhở những lời kia, thật sự là tâm khẩu bất nhất a!
...