Chương 6: Chu Hạo Quyết Tâm

Nhìn thấy Chu Hạo, các bạn học đều bĩu môi, nói: "Đúng là có biến a, tối hôm qua trường học chúng ta phát sinh một cái đại sự."

"Cái đại sự gì?" Chu Hạo truy vấn.

"Có học sinh vụng trộm chạy vào luyện võ quán kiểm tra thực lực, trị số kiểm tra đạt đến võ giả cao cấp cực hạn! Ngươi nói hắn có trâu bò không?"

Đối phương càng nói càng hưng phấn, phảng phất như đang trở thành người kiểm tra kia.

"Ồ, thì ra là vậy!"

Chu Hạo xác định tuyệt thế thiên tài mà bọn hắn đang thảo luận thì ra là hắn.

Nhưng hắn cũng không muốn để cho trường học truy cứu ra mình, bởi vì hai cái máy kiểm tra kia hắn căn bản không bồi thường nổi.

"Có lẽ là giả thôi, học sinh ưu tú nhất của trường học chúng ta chính là Hứa Linh, mà hắn hiện tại chỉ mới gấp ba lần khí huyết." Chu Hạo lắc đầu liên tục, nói.

Có nữ đồng học cười nhạo Chu Hạo: "Chu Hạo, ngươi thì biết cái gì! Tuyệt thế thiên tài có thực lực bao nhiêu ngươi có thể tưởng tượng nổi sao?"

Mấy đồng học khác phụ họa: "Đúng đấy, hạ trùng không thể thiên điểu a, tuyệt thế thiên tài trên thế giới làm sao ngươi có thể hiểu được! Chu Hạo, ngươi vẫn là trước hết nghĩ muốn làm sao đạt tới gấp một lần khí huyết đi!"

Chu Hạo im lặng, hắn lười tiếp tục cùng bọn đồng học không có tầm mắt này nói bậy.

Ánh mắt hắn quét qua phòng học, gặp Trương Nghị không đến hắn liền nhíu mày, vì bình thường Trương Nghị đều là người thứ nhất đến lớp.

"Trương Nghị đâu rồi?" Chu Hạo hỏi một vị đồng học có quan hệ tốt với Trương Nghị.

"Trương Nghị hả, hình như hắn đang ở nhà đi làm." Đồng học kia trả lời.

Trong lòng Chu Hạo nhất thời tuôn ra vẻ áy náy, hôm qua hắn mượn Trương Nghị một ngàn nhân dân tệ làm Trương Nghị vừa sáng sớm liền phải đi nhà ăn làm thuê.

Chu Hạo vội vàng rời khỏi phòng học, chạy tới nhà ăn.

Lúc này nhà ăn đã quét dọn xong, Chu Hạo quét nhìn một vòng liền nhìn thấy Trương Nghị đang ngồi xổm trong góc ăn dưa muối gặm bánh màn thầu, mà cái bánh màn thầu kia rất bẩn thỉu, chỉ sợ là người khác ăn thừa.

"Trương Nghị." Chu Hạo đi qua, nhẹ giọng hô.

Trương Nghị ngẩng đầu, nhìn thấy là Chu Hạo liền tươi cười hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Chu Hạo nhịn không được hỏi lại: "Ngươi liền ăn những thứ này sao?"

"Ta quen rồi, không có gì đâu." Trương Nghị cười nói. "Chờ ta một lát, ta sẽ lập tức ăn xong."

Nói xong Trương Nghị liền ăn ngấu nghiến.

"Thật xin lỗi, trách ta không nên mượn tiền của ngươi." Chu Hạo hối hận nói ra.

Trương Nghị vội vã nói: "Ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta là đồng học, ngươi có khó khăn mà ta có khả năng giúp đỡ thì tự nhiên muốn giúp."

Gặp Chu Hạo còn muốn nói gì, Trương Nghị liền nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, tối hôm qua trường học chúng ta xuất hiện sự tình tuyệt thế thiên tài, ngươi có nghe nói không?"

"Rất nhiều người đều đang nói chuyện này, lớp chúng ta cũng đều đang nghị luận."

Nói đến đây, Trương Nghị nhỏ giọng nói: "Chuyện tối hôm qua tám thành là thật, vì ta hôm nay đã bị trường học an bài đi quét dọn luyện võ quán và tận mắt nhìn thấy trị số trên hai cái máy đo."

"Người này quá lợi hại, nếu như ta có thể đạt tới một phần mười của hắn thì ta nằm mơ đều sẽ cười tỉnh."

Chu Hạo nhìn xem Trương Nghị mang vẻ mặt hâm mộ, trong mắt hắn lộ ra vẻ kiên định nói: "Trương Nghị, ngươi đã tin tưởng giao tiền cho ta thì ngươi sẽ đạt được. "

"Ha ha, hi vọng là vậy!" Trương Nghị tùy ý nói.

Gia đình Trương Nghị so với gia đình Chu Hạo còn nghèo khó hơn, Trương Nghị còn có một cô em giá học cấp 2, do đó hắn được sử dụng cực ít tài nguyên.

Thời gian một ngày đảo mắt đã qua, tin tức trường cấp 3 Khúc Thành xuất hiện tuyệt thế thiên tài đã truyền bá tới tai cao tầng của căn cứ thành phố.

Không ít đại nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên truyền hình đều đi tới trường cấp 3 Khúc Thành.

Nhưng những chuyện này cùng Chu Hạo không có quan hệ gì. Trong đầu hắn đều nghĩ làm thế nào để nhanh chóng kiếm tiền, thứ nhất là trả nợ và cải thiện sinh hoạt trong nhà, thứ hai là mua sắm càng nhiều hộp quà may mắn.

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, sau khi tiếp đãi xong rất nhiều đại nhân vật của căn cứ, Trịnh hiệu trưởng cùng thầy phụ trách mệt quá sức, không để ý hình tượng mà tùy ý ngồi trên ghế làm việc.

Thầy phụ trách làm hai chén nước ấm, hai hàng lông mày nhíu chặt, nói: "Trịnh hiệu trưởng, xem ra người trong cục cũng không quá tin tưởng sự tình trường chúng ta xuất hiện tuyệt thế thiên tài. Thành chủ có thái độ gì thì chúng ta không thể phỏng đoán, muốn thừa dịp làn sóng cơ hội này để thân mời một ít tài nguyên chỉ sợ rất khó khăn."

Trịnh hiệu trưởng lại không thèm để ý mà nói: "Lãnh đạo cùng thành chủ trong cục cẩn thận như vậy thì ta có thể lý giải, dù sao đây chính là đại sự, dung thứ không được nửa điểm sai lầm. Huống hồ nếu như đổi thành chúng ta mà không phải tự mình thấy qua thì chúng ta sẽ tuỳ tiện tin tưởng sao?"

Thầy phụ trách gật đầu, nói: “Xác thực là vậy, việc này quả thực có chút không hợp thói thường.”

Trường cấp 3 Khúc Thành của bọn hắn đứng hạng chót nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên toát ra một vị tuyệt thế thiên tài, cho dù ai nghe được thì phản ứng đầu tiên đều nghĩ là bọn hắn đang làm bộ với mục đích rất đơn giản, đó là muốn được phân tài nguyên nhiều thêm.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Thầy phụ trách dò hỏi.

Trịnh hiệu trưởng uống một ngụm nước ấm, trên mặt lộ ra nụ cười như hồ ly, nói: "Rất đơn giản, chúng ta phải tìm ra vị tuyệt thế thiên tài kia!"