Nghĩ đến đây, Chân Hoành không nhịn được hỏi: "Chu đại nhân, ngài có biết một vị học sinh thiên tài tại trường cấp ba Khúc Thành hay không? Vị học sinh kia thi triển đao pháp có hiệu quả giống như ngài, uy lực cũng mạnh vô cùng!"
Chu Hạo trong lòng hồi hộp, vừa rồi đánh chết Thất Vĩ Vân Điêu hắn quên ngụy trang đao pháp.
"Trường cấp ba Khúc Thành?" Hắn ra vẻ nghi hoặc nói: "Ta chưa từng đi qua đó! Nếu như có thời gian ta ngược lại cảm thấy rất hứng thú gặp mặt vị học sinh này một lần! Bộ đao pháp này của ta toàn bộ đều dựa vào ngộ tính, chính là do Ảnh Đao Thức biến hóa ra, cho nên những người khác có thể ngộ ra cũng không phải là không thể!"
"Ảnh Đao thức... Quả nhiên là vậy! Lúc trước ta nói xem đao pháp như thế nào đều cảm thấy có chút quen thuộc, thì ra thật sự là do Ảnh Đao Thức diễn biến ra!" Triệu tư lệnh nhìn Chu Hạo cảm khái nói: "Chu đại nhân thật đúng là lợi hại, một bộ đao pháp bình thường cũng có thể ngộ ra uy lực như thế!"
Chu Hạo vội vàng xua tay, tùy ý nói: "Không có gì, chỉ vì chăm chú mà thôi!"
Chân Hoành và các Đại Tông Sư sau khi nghe xong đều đồng loạt im lặng.
Mỗi người bọn họ ai mà không nghiêm túc nghiên cứu võ kỹ bí pháp nhiều năm, nhưng cũng không có ngộ ra cái gì.
Rất nhanh bọn họ lại nghe được Chu Hạo nói: "Triệu Tư lệnh, trước mắt dị tộc hung hăng ngang ngược, nếu như vị học sinh kia thật sự ngộ ra đao pháp tương tự như ta thì các ngươi tuyệt đối phải bảo vệ hắn chu toàn, chớ có tiết lộ tin tức để tránh cho hắn bị dị tộc điên cuồng ám sát."
Triệu Tư lệnh lập tức nghiêm nghị nói: "Chu đại nhân, ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt trường cấp 3 Khúc Thành, bảo vệ vị học sinh kia thật an toàn."
Các Đại Tông Sư còn lại cũng nghiêm túc gật đầu.
Chu Hạo thấy đã thành công nói sang chuyện khác, trong lòng hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hắn tiến lên nhìn Hà Bưu, hỏi: "Thương thế của ngươi thế nào rồi?"
“Khụ khụ... Đa... Đa tạ Chu đại nhân cứu mạng…” Hà Bưu nói đứt quãng.
Mỗi vị Đại Tông Sư đều có sinh mệnh lực ương ngạnh, thương thế nặng hơn nữa cũng có thể nhanh chóng khôi phục.
Chu Hạo yên lòng nói: "Ám Ảnh Trùng thật đúng là xảo trá, chúng thế mà thừa dịp các ngươi bị vây để xuất hiện tập kích. Xem ra ta nhất định phải thanh lý hết chúng, nếu không hậu hoạn vô tận!"
Triệu Tư lệnh phụ họa: "Không sai, Ám Ảnh Trùng chính là một quả bom hẹn giờ, không chỉ có căn cứ thành phố cần thời thời khắc khắc phòng bị chúng, ngay cả tiểu đội bình thường đến khu hoang dã săn bắn cũng phải cảnh giác, không cách nào an tâm dọn dẹp những yêu thú trùng thú khác."
Chân Hoành cũng nói thêm: "Chu đại nhân, Triệu Tư lệnh, bây giờ Thất Vĩ Vân Điêu đã chết, những Yêu Vương khác đã không thể tạo thành uy hiếp, ta đề nghị trở về nghỉ ngơi khôi phục thương thế rồi tiếp tục hành động, triệt để thanh lý Ám Ảnh Trùng!"
"Đồng ý!"
"Đồng ý!"
Các Đại Tông Sư còn lại đều gật đầu tán thành.
Trải qua tuyệt vọng vừa rồi, bọn họ càng nhận thức được uy hiếp của Ám Ảnh Trùng.
Triệu Tư lệnh đứng lên nói: "Được, nghỉ ngơi nửa giờ rồi dựa theo kế hoạch ban đầu tiếp tục!"
Thất Vĩ Vân Điêu bị Chu Hạo đánh chết, khu vực nguy hiểm còn lại cơ bản đều là Yêu Vương trung cấp, một vị Đại Tông Sư gặp phải có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng hai người một tổ đối mặt Yêu Vương trung cấp sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
Bởi vậy nửa giờ sau Triệu Tư lệnh và các Đại Tông Sư đã khôi phục thương thế liền toàn bộ tăng tốc độ tìm kiếm Ám Ảnh Trùng.
Chu Hạo vốn còn muốn tiếp tục đánh giết Yêu Vương khác để tích lũy giá trị may mắn. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện địa đồ biểu hiện hơn ba mươi khu vực màu đỏ thế mà đã không còn một con yêu Vương nào.
"Yêu Vương đâu rồi? Trùng Vương đâu rồi?"
Bôn ba không công tất cả khu vực màu đỏ, Chu Hạo liền bối rối. Hắn vội vàng thông qua kênh vô tuyến nói cho đám người Triệu Tư lệnh.
Triệu Tư lệnh cười nói: "Chu đại nhân, có thể ngài không biết, một khi Yêu Vương cao cấp ở khu hoang dã bên ngoài căn cứ thành phố nào đó chết đi, Yêu Vương ở khu vực khác đều sẽ cảm ứng được mà đồng thời lần lượt rút khỏi khu vực này."
"Những Yêu Vương kia tất nhiên là ở trên đường triệu hoán cảm ứng được Thất Vĩ Vân Điêu đã chết nên mới vội vã chạy trốn!"
Chu Hạo lập tức bừng tỉnh, nói: "Lá gan của đám Yêu Vương này cũng quá nhỏ đi!"
Trong kênh vô tuyến truyền ra tiếng cười ha hả của Chân Hoành: "Ha ha ha ha, Chu đại nhân à, chủ yếu là vì ngài quá bưu hãn, Thất Vĩ Vân Điêu nhanh như vậy đã bị ngài chém chết, đám Yêu Vương khác khẳng định sợ tới mức hồn bay phách lạc!"
"Đúng vậy, yêu Vương đều có trí tuệ không kém nhân loại, cảm giác nguy hiểm của chúng càng thêm linh mẫn, ngay cả tồn tại mạnh mẽ như Thất Vĩ Vân Điêu cũng bị ngài giết nhanh như vậy thì chúng làm sao có thể không chạy trốn được?" Giọng nói của Hà Bưu cũng vang lên.
Chu Hạo bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta còn muốn giết thêm một vài con Yêu Vương nữa!"
Hà Bưu thổi phồng: "Chu đại nhân, những Đại tông sư đỉnh phong khác muốn giết một con Yêu Vương đều tương đối tốn sức, vả lại phải làm việc cẩn thận từng li từng tí, ngài ngược lại chỉ ngại Yêu Vương trốn nhanh!"
Giọng nói của các Đại Tông Sư khác cũng nhao nhao truyền ra.
Sau khi trò chuyện một chút, chủ đề liền nói tới trên thi thể của Thất Vĩ Vân Điêu.
Đây giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, một đám Đại Tông Sư tranh cãi túi bụi, ngay cả Triệu Tư lệnh cũng không nhịn được mà lên tiếng muốn lấy tài liệu thi thể.
Dù sao đây chính là tài liệu thi thể của Yêu Vương cao cấp vô cùng trân quý.