Đọc được thông báo , ánh mắt ảm đạm của nàng như được thắp lên ngọn lửa. Ngọn lửa ấy vừa loé sáng lại chợt dập tắt , đôi mắt của nàng lại hiện lên vẻ ảm đạm. Tay nàng do dự một lúc rồi ấn vào nút trả lời tin nhắn.
"Rất vui được gặp ngài vào ngày mai."
Nàng nghĩ về thiên phú của mình, môt thiên phú F cấp rất khó để gia nhập một đội dọn dẹp hầm ngục chính thức. Nàng nghĩ chắc hẳn đây cũng giống những người khác , chỉ cần nàng làm một người thay thế trong đội và có thể bị bỏ lại bất cứ lúc nào. Nhưng nhìn cảnh vật xung quanh , tuy không cũ kỹ nhưng nhiều vật dụng đã xuất hiện dấu hiệu của thời gian. Nơi ở của chúa từ lúc xuất hiện cổng không gian giờ đây chỉ là chốn thu nhận những đứa trẻ mồ côi , chỉ tồn tại được dựa trên sự báo ân của những đứa trẻ sau khi trưởng thành. Nàng cũng vậy , cũng là một cô nhi được thu nhận từ nhỏ. Nghĩ về những đứa nhóc , nàng không còn cách nào khác mà phải lựa chọn làm một công việc nguy hiểm như tham gia hầm ngục.
Chắp tay cầu nguyện, nàng chỉ mong nếu chúa có tồn tại thì hãy che chở nàng , cho nàng có thể bình an trở về chăm sóc đám trẻ như mọi lần.
Lúc này nhắm mắt An Nhiên không để ý hư ảnh đực mẹ đồng trinh Maria đang mỉm cười hiền từ hiện lên phía sau nàng. Thân ảnh nàng xuất hiện những ánh sáng mờ ảo , thần thánh và ngày càng sáng dần thắp lên ánh sáng cho nhà thờ cũ kỹ. Ánh sáng ấy cứ thế hội tụ về phía của nàng , cho đến khi nàng kết thúc cầu nguyện.
Nàng không để ý về sự thay đổi xung quanh, lúc này nếu có một thức tỉnh thạch thì nàng có thể dễ dàng nhận ra thiên phú của nàng đã thuế biến từ F cấp lên E cấp.
.....
Màn đêm cứ thế trôi qua , bỏ lại hai con người mất ngủ là một tu nữ và một nhà văn. Trái ngược với bọn hắn là Tô Hạo đang ngủ rất ngon lành trên chiếc giường ấm áp của mình. Giống như mọi hôm Hắc Bạch vẫn chọn vị trí ngủ là trước ngực của hắn , cuộn tròn như cuộn bông nằm ở đấy.
"Tít.... Tít..... Tít... Ngài có một yêu cầu kết nối và 2 tin nhắn ."
Tiếng thông báo yêu cầu kết nối vang lên , ngái ngủ Tô Hạo nhanh chóng tỉnh dậy nhìn về phía cổ tay trái .
"Meo....Meo...."
Hắc Bạch lúc này bị cử động của Tô Hạo giật mình tỉnh dậy nhảy sang vị trí gần gối đầu Tô Hạo tiếp tục cuộn tròn ngủ tiếp.
"Chấp nhận kết nối."
Nhìn đến người yêu cầu kết nối lại chính là Tiêu thúc người thân của thân xác này thì Tô Hạo cũng nhanh chóng ra lệnh chấp nhận kết nối.
Khuôn mặt của Tiêu thúc nhanh chóng hiện lên trên màn hình, nhìn thấy trước màn hình ngơ ngác Tô Hạo thì Tiêu thúc cười to nói:
"Ha...Ha....Ta không làm phiền tiểu tử ngươi nghỉ ngơi đi."
Tô Hạo nghe vậy vẻ mặt nghi hoặc mỉm cười lắc lắc đầu nói:
"Không có Tiêu thúc , ngài gọi ta sớm như vậy là có chuyện gì."
Tiêu thúc nghe vậy ánh mắt hiền hòa, môi khẽ mỉm cười nói với Tô Hạo.
"Ta nghe nói ngươi gia nhập đội dọn dẹp hầm ngục, nên gọi để nhắc nhở ngươi một vài vấn đề thôi."
Tô Hạo nghe vậy gật gật đầu ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu thúc , mong chờ Tiêu thúc nói tiếp:
"Ngươi gia nhập đội dọn dẹp rồi thì ta nghĩ ngươi nên tránh xa những lão hồ ly ở Liên Bang nhiều nhất có thể. Ta biết từ nhỏ ngươi rất thông minh, nhưng về khoản chơi ám chiêu với đám lão già kia ta nghĩ ngươi không đấu lại được. Ta khác với Mộ Bạch, chính mắt ta nhìn ngươi lớn lên nên ta chỉ mong ngươi có thể có một cuộc sống bình thường nhất có thể."
Tiêu thúc vừa nói , ánh mắt của hắn lại hiện lên vẻ cưng chiều xen lẫn sự nuối tiếc nói. Hắn với tư cách trưởng bối của Tô Hạo , hắn chỉ mong Tô Hạo có thể sinh sống như người bình thường. Hắn biết từ lúc Tô Hạo chọn cách giả chết thì đây là cơ hội tốt nhất để cháu của hắn có thể tránh khỏi vũng bùn Liên Bang này. Hắn không mong Tô Hạo sẽ đi theo vết xe đổ của những người đi trước, bị người khác tính kế. Có thể nói , hắn trái ngược với Mộ Bạch. Mộ Bạch có thể vì tương lai nhân tộc mà kéo Tô Hạo vào chiến trường chính trị , còn hắn ích kỷ hơn chỉ muốn Tô Hạo có thể sống bình thường có vợ sinh con như những người khác.
Tô Hạo nghe vậy thì cũng trầm mặc. Hắn biết Tiêu thúc đây là muốn tốt cho hắn , từ lúc tiếp thu ký ức của thân xác này thì hắn đã biết Tiêu thúc từ lâu đã coi hắn là con của hắn. Suốt cuộc đời Tiêu thúc không lấy vợ đơn giản vì cảm thấy có lỗi với cha của hắn là Tô Tử Kiệt, nên từ khi Tô Tử Kiệt mất thì Tô Hạo từ lâu đã được nhận định là con của hắn. Tô Hạo biết vậy nên cảm giác của hắn cũng là rất tội lỗi, một phần vì tình cảm của người bên kia Tiêu thúc dành cho hắn , một linh hồn không thuộc về thân xác này. Phần còn lại là tội lỗi vì Tiêu thúc đã từ bỏ rất nhiều thứ nhưng đổi lại là người sống trong thân xác này không phải là cháu của hắn. Ánh mắt phúc tạp Tô Hạo nhìn về phía đang lo lắng cho hắn Tiêu thúc nói:
"Xin lỗi Tiêu thúc , nhưng vì một vài lí do nên ta không thể từ bỏ. Dù có một ít hy vọng nhưng ta vẫn mong ngài có thể ủng hộ lựa chọn của ta."
Tiêu thúc nghe vậy tiếc nuối thở dài nói:
"Hazzzz.... Ngươi ấy , gì cũng tốt nhưng tính tình này của ngươi không khác gì cha ngươi cả. Cứng đầu đến nỗi ta không biết làm cách nào để thay đổi, nhưng nếu không như vậy ta lại không cảm nhận được đó là ngươi. Dù sao thì ngươi đã lớn rồi, ta cũng chỉ có thể nhìn ngươi bước đi trên con đường đã chọn. Nhưng dù có thế nào thì ngươi hãy luôn nhớ đứng ở sau lưng ngươi sẽ luôn là ta , dù cho ngươi có lựa chọn như thế nào đi nữa."
Tô Hạo nghe vậy, giọng nói phức tạp nhìn về hướng xuất hiện trên máy truyền tin Tiêu thúc nói:
"Cảm ơn Tiêu thúc , giờ ta xin phép ngắt kết nối để đi chuẩn bị cho hôm nay. Dù sao thì đội bọn ta nay cũng vừa mới thành lập."
Nói xong không chờ Tiêu thúc đồng ý , Tô Hạo đã ngay lập tức chọn tắt liên kết. Hắn sợ nếu để lâu hơn nữa sẽ không nhịn được mà nói hết sự thật cho Tiêu thúc.
.....
Lúc này trong căn phòng Tô gia , ngồi trên ghế trước bàn làm việc Tiêu thúc . Thấy phía Tô Hạo đã ngắt kết nối hắn không tự giác được mà rơi vào trầm mặc. Tô Hạo để cho hắn cảm giác quá xa lạ , từ lúc thức tỉnh đến bây giờ. Hắn cảm giác được khoảng cách chưa từng có trước đây giữa hắn với Tô Hạo.
"Ngươi vẫn còn lo lắng cho hắn ư."
Lúc này từ trong bóng tối xuất hiện Gia Cát Ngọc Minh tay phe phẩy quạt nhìn về một phía Tiêu thúc ngồi nói.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiêu thúc nhìn về phía xuất hiện nam nhân cosplay Gia Cát Lượng nhíu mày nói:
"Ta mà nói không lo thì đó là nói dối. Ta không biết như nào nhưng hiện tại ta không biết lựa chọn của hắn với Mộ Bạch liệu có đúng hay không. Ta cũng không mong hắn lún quá sâu vào vũng bùn chính trị này.... Không biết nữa, nhưng hiện tại hắn cho ta cảm giác rất xa lạ. Có nhiều thứ ta cảm giác hắn dấu ta , khác với trước đây."
Vũ Ngọc Minh nghe vậy , khuôn mặt không biến đổi . Vẫn là nụ cười như thể nắm chắc mọi thứ trong tay nói:
"Trưởng thành đi , ai rồi cũng sẽ có bí mật của riêng mình. Bậc trưởng bối như chúng ta sẽ chỉ làm chỗ dựa để che trở cho đến khi bọn hắn thành công. Ngươi đừng lo lắng quá , lựa chọn là của hắn. Chúng ta già rồi nên không thể nào ngăn cản sự nhiệt huyết của tuổi trẻ đúng không."