Chương 3: Nhất Định Phải Thi Khoa Võ! (2)

Vất vả lắm mới học xong mấy tiết buổi sáng, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Phương Bình đã vội vàng đi ra ngoài.

Lúc này, cậu ta có cả một bụng câu hỏi cần được giải đáp.

Trần Phàm thấy Phương Bình vội vội vàng vàng ra ngoài như vậy, suy nghĩ một chút, vẫn chạy lên trước hỏi: “Này, cậu đi ăn cơm hay đi net đấy?”

“Đi net!”

"Về sớm một chút, tiết đầu tiên buổi chiều là tiết của chủ nhiệm đấy."

Phương Bình đáp một tiếng, vào những năm đi học này, bởi vì ba mẹ đều đi làm, cho nên cơm trưa cậu đều ăn đồ ăn nhanh ở gần trường, không cần về nhà.

Nhân dịp buổi trưa nhàn rỗi, sự ham học hỏi trỗi dậy khiến cậu hận không thể lập tức đi ra tiệm net để tìm hiểu những chuyện cậu không biết này.

Nhanh chóng bước đi, Phương Bình đưa mắt quét quanh một vòng cảnh vật hai bên đường.

Cũng giống như trong ký ức, trường trung học phổ thông Nhất Trung ở Dương Thành cũng không hề có sự khác biệt nào, bạn học và giáo viên vẫn vậy. Phương Bình không thấy có ai vượt tường hay leo rào cả.

Điều khác biệt chính là trong trường có nhiều khẩu hiệu tuyên truyền và bảng hiệu kỳ quái hơn trong ký ức.

“Chuẩn bị cuộc chiến mang tên thi đại học, khoa võ, ta đến đây!”

“Liều mạng một lần, cố gắng thi khoa võ!”

“Thi khoa võ đến Thanh Điểu - lớp phụ đạo ôn thi khoa võ Thanh Điểu là sự lựa chọn tốt nhất dành cho bạn!”

“Uống một viên Huyết Khí Hoàn, bảo đảm thi đậu khoa võ!”

"..."

Nếu như không phải do những băn rôn kỳ quái này quang minh chính đại xuất hiện trong khuôn viên trường học, Phương Bình tuyệt đối có lý do để tin rằng bọn côn đồ và mấy ông lang băm đã trà trộn vào trong trường học.

Có thể do lúc này, nhìn tất cả mọi người kỳ lạ riết rồi cũng quen, Phương Bình đã rõ, thế giới này chung quy không phải thế giới trong trí nhớ của mình.

Thậm chí hai thế giới khác nhau những gì, phải chờ đến khi mình làm rõ vài chuyện mới biết được.

Sau mười phút, Phương Bình cũng đến được tiệm net Lam Thiên cách trường học không quá xa.

Vẫn là mùi vị quen thuộc đó, vẫn là bảng hiệu quen thuộc kia.

Năm đó là một quán net to lớn cao cấp, bây giờ nhìn lại, có vẻ rách rưới tả tơi, bốn chữ “Quán Internet Lam Thiên” trên bảng hiệu sắp biến mất luôn rồi.

Cất bước đi vào quán net, ngồi ngay cái bàn ngoài cửa vẫn là cô bé quản lý không lớn tuổi lắm vừa quen vừa lạ kia.

Nhớ năm đó, hormone thanh xuân dâng trào, cô bé quản lý tiệm net kia cũng đã vài lần mặc đồ người lớn chính chắn chui vào trong mộng xuân của Phương Bình mấy lần, làm chuyện xấu hổ không tiện nói ra.

Bây giờ nhìn lại…

Phương Bình khẳng định con mắt mình hồi đó chắc hơi bị lé.

Cũng phải, nếu mà đẹp ngút trời thì cần gì làm quản lý quán net làm gì chứ.

Nhìn lướt qua cô bé quản lý, Phương Bình không có tâm tư tán gái, cho dù là chọc ghẹo đi nữa thì em gái này cũng không thích hợp với người trọng sinh cao cao tại thượng như mình.

Nhưng vừa mới nghĩ tới "Mã tông sư", bỗng dưng cậu có cảm giác ông ấy đang nhìn từ trên cao nhìn xuống.

Người trọng sinh rất cao cao tại thượng, nhưng quan trọng là trọng sinh đúng chỗ nha!

Trong lòng oán thầm vài câu. Phương Bình cũng không vòng vèo, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Mở máy một tiếng bao nhiêu tiền?"

"3 đồng."

Cô bé quản lý cũng trả lời thẳng thắn, sau đó nói: "Là hội viên hả? Nếu không phải là hội viên thì đăng ký đi, nạp 50 đồng tặng 10 đồng."

Phương Bình làm mặt kiêu ngạo, không thèm để ý cô ấy.

Nạp 50 đồng mới tặng 10 đồng, quá hẹp hòi!

Hơn nữa… Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ông đây là người có 50 đồng trong người?

Sáng nay lúc lên lớp, Phương Bình đã tìm hiểu tình hình tài chính của bản thân, moi móc hết trên người ra chỉ có 28 đồng.

Mấy đồng này bao gồm cả tiền ăn trưa, muốn nạp 50 đồng thì cũng phải có đủ tiền mới được chứ.

Không thèm nhìn quản lý tiệm net đang chào hàng, Phương Bình rút từ trong túi ra tờ 5 đồng, mặt kiêu ngạo đập xuống mặt bàn.

Đương nhiên, quản lý tiệm cũng chẳng thèm nhìn mặt cái thằng nghèo rớt mồng tơi như cậu, chỉ đưa ra một cái thẻ thẻ hội viên tạm thời rồi cũng chẳng có phản ứng nữa.

Phương Bình rất muốn nói "Chớ có bắt nạt thiếu niên nghèo", nhưng cân nhắc đến cấp bậc quá thấp của quản lý tiệm net, lời đó để dành nói với lão đại là được rồi. Cậu không cần chấp nhất với quản lý tiệm làm gì, cầm lấy thẻ hội viên tạm thời đi vào trong góc tiệm ngồi.

Trong góc quán nét.

Khi máy tính được mở lên, Phương Bình như đói như khát tìm tòi thông tin mà cậu muốn biết.

Màn hình máy tính hắt ra ánh sáng xanh u ám, chiếu rọi gương mặt có chút âm u của Phương Bình.

Nếu như lúc này có người ngồi ở cạnh Phương Bình, hẳn sẽ cảm nhận được sự khác thường của cậu.

Lúc thì sắc mặt biến đổi, lúc thì tức giận bất bình, lúc thì nghiến răng nghiến lợi…

Có khi còn nghe thấy tiếng chửi rủa phát ra từ miệng Phương Bình, cũng không biết là cậu đang chửi ông trời, hay đang chửi ai nữa.

Hơn một tiếng sau, máy tính tự khóa lại, dùng hết 5 đồng tiền net rồi.

Phương Bình không có tâm tư nào nạp lại tiền, trên mặt có chút mờ mịt và chút gì như đã hiểu rõ, bước ra khỏi tiệm net.

Lúc bước ra khỏi tiệm, sắc mặt Phương Bình kiên định hơn rất nhiều, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Thi khoa võ!"

Dường như thấy chưa đủ chứng minh quyết tâm của mình, Phương Bình lại sổ sung: "Nhất định phải thi khoa võ!"

Ra khỏi tiệm net.

Phương Bình thể hiện tinh thần kiên định, ánh mắt cố chấp.

Không cố chấp không được!

Tốn hơn một tiếng lên mạng tìm hiểu, cuối cùng Phương Bình cũng hiểu thêm một vài chuyện.

Ví như, võ giả là gì?

Võ giả hiện đại và võ giả trong tiểu thuyết và phim ảnh võ hiệp của kiếp trước không khác nhau lắm, chẳng qua là khác nhau bối cảnh đổi thành hiện đại mà thôi. Cái nghề nghiệp võ giả này, nay đã quang minh chính đại xuất hiện ở xã hội hiện đại.

Nếu như chỉ xuất hiện thêm một nghề nghiệp năng lực là võ giả thôi, thì cho dù Phương Bình có hứng thú với siêu nhân đi nữa, cũng chưa chắc cậu muốn trở thành võ giả.

Nhưng ở xã hội này, võ giả không chỉ đơn giản là một chức nghiệp chứng minh năng lực nữa, mà còn mang ý nghĩa quan trọng về quyền lợi và địa vị.

Cá lớn nuốt cá bé luôn là chân lý ngàn đời không thay đổi.

Ở kiếp trước, kiểu phân hóa giàu nghèo thế này không quá rõ ràng, dù sao thì mọi người đều có thể vực dậy từ việc kinh doanh.

Mà ở xã hội đầy rẫy cường giả võ đạo này, chênh lệch và phân hóa giàu nghèo không thể rõ ràng hơn được nữa.

Ví dụ như trước đó, Dương Kiến từng nói theo chính trị hay theo kinh doanh cũng không thể mở rộng ra khỏi thành phố, lúc đó Phương bình còn chưa hiểu lắm, nhưng bây giờ thì cực kỳ hiểu rõ rồi.

Người bình thường chiếm phần lớn trong xã hội này, người bình thường theo bất cứ ngành nghề nào cũng được, thực ra không bị hạn chế.

Nhưng theo luật pháp quy định, đúng đấy, văn bản pháp luật có quy định rõ ràng!

Một công ty nếu muốn mở rộng kinh doanh ra khỏi thành thị hiện tại, thì người đại diện pháp nhân đăng ký kinh doanh nhất định phải là võ giả, không giới hạn cấp độ.

Mà muốn mở rộng kinh doanh qua các tỉnh thành khác, pháp nhân đại diện cho công ty phải là võ giả, có quy định cấp độ, không được thấp hơn cấp bốn!

Dựa theo thông tin Phương Bình tra được trên mạng, võ đạo bây giờ có tổng cộng chín cấp, thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp chín.

Từ cấp bốn trở xuống là võ giả sơ cấp, từ cấp bảy trở lên là võ giả cấp cao, được gọi là cường giả cấp tông sư.

Muốn thành lập một công ty phát triển kinh doanh liên tỉnh, điều đầu tiên, pháp nhân đại diện cho công ty phải là cường giả cấp bốn trở lên.

Mà muốn trở thành một tập đoàn mở rộng thị trường kinh doanh ra các nước khác, tuy rằng pháp luật không quy định, nhưng Phương Bình cũng mò ra được một chút tin tức ở trên mạng, nếu như không đạt đến cảnh giới cấp bảy của võ đạo, cho dù sản phẩm của công ty bạn có tốt đến đâu, lượng người tiêu dùng có nhiều đến cỡ nào, khi tùy tiện tiến vào một quốc gia khác, khu vực khác, cũng chẳng khác nào đi nạp mạng, tặng tiền cho người ta.

Cho dù là tập đoàn có cường giả cấp bảy trở lên, cũng phải chứng minh thực lực của mình mới được.

Giống như tiểu Mã ca bây giờ đang làm vậy!

Sản phẩm của QQ kiếp này và kiếp trước như nhau, chủ yếu khai thác thông tin truyền thông là chính. QQ trước giờ vẫn là công cụ nhắn tin chủ yếu của Hoa Quốc.

Nhưng cũng chỉ hạn chế trong Hoa Quốc!