Lúc Béo và Sở Trường Ca quay trở lại văn phòng thì đã thấy Cố Miên ngồi cạnh bàn làm việc, trước mặt hắn đặt một tờ báo cáo được bóc từ trên tường xuống.
Cố Miên đã phải phá hỏng khóa cổng để ra ngoài lấy thứ này đấy!
Hắn ngẩng đầu nhìn hai người Vương Béo:
- Hai người có thu hoạch gì không?
Sở Trường Ca ngồi xuống:
- Chúng tôi phát hiện lầu sáu của tòa nhà này, cũng chính là tầng cao nhất, ở cuối hành lang có một cái nhà kho, dường như là kho chứa đồ linh tinh, tuy nhiên đã bị khóa chặt.
-Dường như cửa nhà kho đã từng được thay thế, trông mới hơn so với những cánh cửa khác, nhưng khe hở trên khung cửa thì lại bị nám đen, giống như đã từng bị cháy.
Bị cháy ư?
Cố Miên thoáng khựng lại, sau đó hắn đẩy tờ báo cáo trên bàn đến trước mặt Sở Trường Ca:
- Xem cái này đi!
Sở Trường Ca và Béo cúi đầu đọc.
- Báo cáo điều tra vụ hỏa hoạn tại lớp 8/4…
- Địa điểm xảy ra hỏa hoạn nằm ở nhà kho tầng sáu, thời gian vào chiều ngày 26 tháng 11 năm 2008, nguyên nhân dẫn đến hỏa hoạn là do có người phóng hỏa, theo điều tra thì đây là một vụ giết người phóng hỏa có chủ mưu từ trước.
- Nạn nhân là 29 người, trong đó có 28 học sinh cùng một giáo viên.
- Hai mươi tám học sinh này đều thuộc lớp 8/4, giáo viên tử vong là Trương Bình, chủ nhiệm của lớp 8/4.
- Ngoại trừ hai mươi tám học sinh tử vong, học sinh sống sót cuối cùng của lớp 8/4 đã biến mất vào đêm hôm đó. Nếu có ai trong thấy học sinh này, xin hãy lập tức báo cho cục cảnh sát.
Phía dưới là hình chụp một cô bé có khuôn mặt non nớt, làn da trắng và đôi mắt to tròn, thoạt nhìn rất giống một chú thỏ.
Dưới tấm ảnh còn có thêm một hàng chữ nhỏ: Trên đây là học sinh đã mất tích – Lâm Á Nam.
- Lâm Á Nam? – Sở Trường Ca nhìn chằm chằm vào bức ảnh – Chính là nữ sinh mà cậu đã nói đến!
Cố Miên gật đầu:
- Ừm, chính là đứa nhóc không đến lớp!
Trong báo cáo cũng không đề cập đến việc Lâm Á Nam đã chết, mà chỉ nói trong đêm xảy ra vụ việc, cô bé đã mất tích, nói cách khác, nạn nhân của vụ hỏa hoạn là 28 học sinh và một giáo viên.
- Chuyện này có hơi kỳ quái! – Béo tỏ vẻ khó hiểu – Nhiệm vụ phó bản muốn chúng ta làm giáo viên cho 29 oán linh, cho nên hẳn phải có 29 học sinh chết mới đúng?
Sở Trường Ca đẩy đẩy gọng kính:
- Cũng có một khả năng khác, có thể Lâm Á Nam đã chết ở đâu đó, rồi biến thành quỷ, nhưng xác cô bé đã bị giấu đi, cho đến nay vẫn không tìm được.
Hơn nữa, rất có thể Lâm Á Nam cũng chết ở trường.
- Hiện tại tôi có hai giả thiết… - Sở Trường Ca nói tiếp.
- Thứ nhất, tôi đoán hai mươi tám học sinh kia đã giết chết Lâm Á Nam, sau đó giấu xác cô bé đi, vì chết oan nên cô bé đã biến thành lệ quỷ về báo thù.
- Nhưng lệ quỷ có rất nhiều cách để giết người, không cần phải tốn công gom bọn họ lại để phóng hỏa như vậy, cho nên tôi nghiêng về giả thiết thứ hai hơn.
- Giả thiết thứ hai, hung thủ chính là Lâm Á Nam, lúc đó cô bé còn sống, vì bị tất cả mọi người cô lập và ức hiếp, uất ức dồn nén trong một thời gian dài, cuối cùng cũng bộc phát, cô bé đã phóng hỏa giết chết tất cả mọi người, những người này biến thành oán linh quay trở về giết chết Lâm Á Nam.
- Nhưng nếu như vậy thì… tôi thật sự không giải thích được vì sao oán linh giết người rồi còn đem xác giấu đi.
- Hơn nữa, bất kể là giả thiết nào thì cũng không giải thích được vai trò của giáo viên Trương Bình trong chuyện này.
Chân tướng của phó bản này đúng là rắc rối, Cố Miên có cảm giác như tế bào não của mình đang chết dần.
Hắn bóp trán:
- Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu, bây giờ chúng ta đi bắt một đứa học sinh về tra khảo, nói không chừng có thể hỏi ra được toàn bộ.
Mí mắt Sở Trường Ca cũng không nháy lấy một cái:
- Cậu muốn chết thì chết một mình đi, đừng có lôi tôi theo!
Béo co rúm người lại:
- Bác sĩ Cố đang nói… nghiêm túc đó hả?
Đương nhiên là nghiêm túc rồi…
Tuy nhiên, Cố Miên không nói lời này ra miệng, hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, tiếp tục nói:
- Vậy hai người ở đây suy luận tiếp, còn tôi đi tìm manh mối?
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Sở Trường Ca đã có một cây bút:
- Đã tìm khắp khu dạy học rồi, ngoại trừ nhà kho trên tầng sáu thì không có gì đặc biệt, hiện tại tôi muốn đến ký túc xá xem thử.
Tòa nhà ký túc xá nằm đối diện khu dạy học, cách một cái sân tập lớn.
Tuy nhiên, theo Cố Miên thấy, lúc này ký túc xá đã bị khóa kín, trên cửa có dán thông báo, sau bốn giờ chiều mới có thể mở cửa.
Không biết ai phụ trách mở cửa ký túc xá, tuy nhiên, đây là phó bản, cũng không nên so đo kỹ như vậy.
Hắn vừa nghĩ vừa liếc nhìn đồng hồ điện tử đặt trên bàn, bây giờ là 02:30 chiều.
Cẩu Lợi đã vào tiết lịch sử, hơn 03:00 sẽ quay về văn phòng, cũng không biết hắn ta còn sống quay về không nữa.
Lại nói, lúc này hai người chơi nữ đang sóng vai ngồi trên sân tập, dường như không hề có giác ngộ bản thân đang ở trong một ngôi trường ma.
Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc giáo viên lịch sử Cẩu Lợi cũng đã quay về.
Vốn dĩ Béo còn chờ xem chuyện cười, nhưng nào ngờ tên thanh niên cao 1m8 này lại không có vẻ gì là bị hù họa, vừa về đến văn phòng, hắn ta liền cười nhạo Béo một trận.
- Lúc sáng thấy anh hoảng hốt chạy về, thiếu điều són ra quần, tôi còn tưởng bọn chúng đáng sợ lắm đấy, ai ngờ đến mới biết, đám học sinh kia chỉ dám ức hiếp mấy tên nhát gan.
- Tôi vừa đứng lên bục giảng là phía dưới im thin thít, đừng nói đánh trống truyền hoa gì gì đó, tất cả đều chăm chú ngồi nghe giảng.
- Trước đó tôi còn tưởng trò chơi này kinh dị dữ lắm, giờ xem ra cũng chỉ đến đó thôi!
Coi bộ vị này đã bình an vượt qua tiết học ngoài sự mong đợi.
Béo bị cười nhạo đến mức mặt đỏ tới mang tai, gần như muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Trời sụp tối rất nhanh…
Không biết thời gian trong phó bản rốt cuộc được phân chia như thế nào mà chỉ mới hơn 04:00 chiều sắc trời đã trở nên u ám.
Đến 05:00, trời đã tối mịt.
Tòa nhà ký túc xá khô ráo hơn so với khu dạy học, ít nhất thì cửa sổ ở đây vẫn còn nguyên vẹn.
Phía sau cửa là một hành lang u ám, tựa như cổ họng của một con quái vật. Đèn dây tóc treo trên trần nhà phát ra ánh sáng vàng yếu ớt, thỉnh thoảng lại lóe lên hai cái.
Hành lang khá là hẹp, chỉ khoảng hai mét, nếu đi song song với Béo thì sẽ có cảm giác rất chật chội.
Lúc này, hai mươi tám oán linh đều đã trở lại ký túc xá, tuy nhiên, chúng ở lầu bốn.
Trong khi đó, ký túc xá giáo viên nằm ở lầu một.
Sáu người cùng bước đi trong hành lang chật hẹp, đi chưa được mấy bước, Cố Miên đã thấy cánh cửa dán tên mình.
- 104! – Hắn đọc số phòng.
Mỗi phòng sẽ có hai người , Cố Miên được phân ở cùng với Cẩu Lợi.
Hai người chơi nữ sẽ ở chung một phòng, nhóm còn lại là Béo và Sở Trường Ca.
Đáng nhắc đến chính là phòng 102 nằm sát phòng Cố Miên, trên cửa phòng có dán một cái tên quen thuộc: Trương Bình.
Nhưng cửa đã bị khóa chặt, không thể vào được.
Cố Miên đành thôi, quyết định quay về phòng mình xem xét trước.
Phòng dành cho giáo viên khá là đơn sơ, có một cái ban công, hai cái giường và một cái bàn lớn.
Bàn được đặt ở giữa hai cái gường, trên mặt đất còn có hai cái ấm nước.
Rèm cửa đã được kéo lại, chỉ chừa một khe hở, có thể thông qua khe hở thấy được bầu trời tối như mực bên ngoài.
Cẩu Lợi ngồi xuống giường, ngáp một cái:
- Trải nghiệm chân thực thật đấy, tôi còn cảm thấy buồn ngủ nữa này!
Nói đến đây, hắn ta bỗng trở nên phấn khích, dường như muốn khoe khoang gì đó:
- Thật ra lúc sáng lên lớp, cậu cũng sợ đúng không? Tôi nghe nói cậu bị hù đến mức phải bỏ về sớm!
- Không cần phải sợ như vậy, cậu học theo tôi này, phải cứng rắn một chút thì bọn chúng mới không dám làm bậy, đám quỷ kia chỉ biết hù người nhát gan…
Đang nói, đột nhiên Cẩu Lợi im bặt, bởi vì hắn ta phát hiện Cố Miên vốn không để tâm đến lời của mình, mà tên này đang trầm ngâm nhìn về một hướng.
Hắn ta bèn nhìn theo ánh mắt Cố miên.
Đập vào mắt là một khuôn mặt trắng bệch đang dán sát ô cửa, nhìn chòng chọc vào bọn họ thông qua khe hở.