- Sau này anh có túm tôi đi đâu thì nhớ nói trước một tiếng! – Trong hành lang âm u vang lên giọng nói yếu ớt của Tiểu Kiều.
Lúc này bọn họ đã tìm được quầy y tá, Cố Miên đang đứng trước bàn làm việc xem hồ sơ.
Nghe vậy, hắn khẽ gật đầu, dù sao thì sau này chưa chắc còn gặp lại.
Tay của Tiểu Kiều bị hắn túm trật khớp, cũng may Cố Miên là bác sĩ, tuy là bác sĩ khoa tâm thần nhưng cũng hiểu một chút về bó xương.
Nói gì đi nữa thì cũng đâu thể làm tay người khác bị trật khớp rồi bỏ đó được, thi viết xong còn phải thi thực hành, cần phải lái xe đấy.
Lại nói, từ sau khi tấm Led rơi xuống, âm thanh sột soạt kia không còn xuất hiện nữa.
Cố Miên cũng đã tìm được tập hồ sơ mình cần.
Trong số những bệnh nhân này có một người liên quan đến một cái tên quen thuộc.
- Triệu Lan Hải, một thai phụ, chồng là Mã Cương.
Họ Triệu, hơn nữa còn là phụ nữ có thai, suy ra người này tám chín phần chính là một trong ba lệ quỷ được nhắc đến trong đề.
Quả nhiên giống với suy đoán của Sở Trường Ca, khi còn sống ba con quỷ này có quen biết nhau.
Hiện tại đã biết mối quan hệ tương đối giữa bọn họ. Mã Cương là một kẻ giết người, Dương Sương tố giác Mã Cương, Triệu Lan Hải là vợ của Mã Cương, lại còn là một phụ nữ mang thai.
Có điều đến giờ vẫn chưa rõ Dương Sương và Triệu Lan Hải quen biết nhau như thế nào.
Cố Miêu đọc hồ sơ bệnh án của Triệu Lan Hải.
- Ở phòng số 59, giường số 2 – Hắn khép hồ sơ lại – Chúng ta đi thôi!
Tiểu Kiều dò hỏi:
- Anh vẫn muốn đi tìm quỷ à?
Cố Miên gật đầu:
- Vừa rồi có lẽ là nó vẫn luôn theo sau lưng chúng ta, vốn dĩ tôi định dẫn dụ rồi bắt lấy nó, nhưng cô cũng thấy đó, đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
- Bắt… bắt lấy?
Cố Miên cúi đầu nhìn cô ta:
- Không bắt thì làm sao giải đề?
- … Tôi cảm thấy tư tưởng của anh có hơi lệch lạc thì phải.
Lúc này Béo đã chạy lên tầng hai.
May mắn chính là mặc dù bị quỷ kề sát mặt nhưng anh ta không gặp phải nguy hiểm gì đến tính mạng. Ngay lúc đèn pin soi rõ thứ kia, Sở Trường Ca đã nhanh tay lôi anh ta bỏ chạy, lúc ra ngoài, hai người chia nhau chạy trốn, có vẻ như con quỷ kia đã đuổi theo Sở Trường Ca.
Còn Béo thì hoảng hốt chạy lên tầng hai, trốn vào một phòng bệnh. Vốn dĩ anh ta định liên hệ với Cố Miên thông qua hệ thống Hảo Hữu, nhưng lại phát hiện trong phó bản thứ đồ chơi này đã sớm trở thành đồ bỏ.
- Tiêu rồi, tiêu rồi, bác sĩ không thấy đâu, Sở Trường Ca cũng mất tăm, cái phó bản này đúng là CMN dọa người mà…
Béo ngồi trong phòng bệnh lẩm bẩm, thậm chí anh ta còn thò đầu ra cửa sổ quan sát phía dưới:
- Nếu mình nhảy xuống thì có chết không nhỉ?
Dường như cảm thấy nhảy từ lầu hai xuống sẽ không chết được, mà còn có thể nửa sống nửa chết, bị giày vò thật lâu, nên anh ta đã lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Hiện tại vẫn chưa đến 10 giờ, không thể đáp đề, cho nên không cách nào cố ý rớt để rời khỏi phó bản.
Nghĩ vậy, Béo liền tiến lại gần cửa, muốn thông qua ô thủy tinh để quan sát thời gian hiển thị trên tấm Led, nhưng vừa nhìn, anh ta chợt thấy lạnh cả người… hình như ở bên ngoài có ai đó đang đứng.
Béo bị dọa nhũn cả chân, ngồi bệt xuống sàn nhà, dùng cả hai tay hai chân lui về sau, cố hết sức cách xa cửa.
Nhưng càng lui về sau, anh ta lại càng có cảm giác sai sai.
Béo phát hiện cứ mỗi khi mình cử động, phía dưới cái bóng kia dường như có thứ gì đó đang lắc lư.
Lúc đầu anh ta còn hoảng hốt chưa rõ ràng cho lắm, nhưng ngay sau đó, Béo đã kịp phản ứng.
Anh ta run rẩy ngẩng đầu lên, quả nhiên, ô thủy tinh phản chiếu nửa cái đầu của anh ta, và cái bóng kia… đang ở ngay sau lưng.
Không phải ở bên ngoài, mà là ở phía sau.
Cảm giác mát lạnh từ sau lưng truyền đến, còn có âm thanh thứ gì đó tí tách rơi xuống đất.
Phút chốc, không biết lấy đâu ra sức lực, Béo hét to một tiếng rồi dùng cả hai tay hai chân lao ra.
- Rầm! – Cửa phòng bệnh bị phá mở.
Anh ta hốt hoảng chạy ra ngoài.
Trong bóng tối, Béo lao như điên trong hành lang, chạy được 10 giây, anh ta đánh bạo quay đầu xem thử thì thấy một bóng người đang ôm cái bụng nhô cao dí sát theo mình, tiếng bước chân nặng nề nện xuống sàn làm người ta rợn tóc gáy.
- Má ơi! – Béo giật mình, một lần nữa bộc phát toàn bộ sức lực cả đời này của mình, hai chân liều mạng chạy về phía trước.
Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng kéo giãn khoảng cách với tiếng bước chân phía sau, lúc này, anh ta quay đầu lại thì không thấy bóng người quái đản kia đâu nữa.
Béo lập tức xông vào một cánh cửa khép hờ, chui xuống gầm cái giường nằm ở sâu bên trong.
Dường như cảm thấy vậy còn chưa đủ an toàn, anh ta lại duỗi tay lôi tấm ga giường phía trên xuống, mãi cho đến khi tầm mắt mình đã hoàn toàn ngăn cách với cửa phòng.
- Phù… - Anh ta mệt mỏi thở hắt ra một hơi.
Chắc được rồi…
Nó sẽ không phát hiện mình, lạy trời đừng có phát hiện mình…
Chẳng mấy chốc, lại có tiếng bước chân vọng đến từ hành lang.
Béo nín thở, không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
Đừng ngừng lại…
Đừng ngừng lại…
Lạy trời đừng ngừng lại!
Tấm ga mỏng manh đã che khuất tầm mắt Béo, anh ta không thấy được kẻ ngoài cửa, hi vọng kẻ đó cũng không nhìn thấy anh ta.
Tiếng bước chân nặng nề ngày càng đến gần, Béo dùng hai tay bụm chặt miệng của mình.
- Cộp cộp cộp… - Tiếng bước chân đi qua ngang qua cửa, sau đó rẽ sang một hướng khác.
Nghe thấy âm thanh càng lúc càng xa, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, Béo mới con rúm người ngã ra đất, há miệng thở phì phò.
Tấm ga giường trước mặt che khuất tầm mắt, dường như cũng ngăn cách toàn bộ thế giới.
Cứ đợi ở đây, chỗ này an toàn, mình có thể bình an đợi đến lúc bị loại… Béo tự an ủi mình.
Nhưng đúng lúc này, anh ta cảm giác có một cái tay đang đặt lên vai mình.
Da đầu Béo tê dại, cả người nằm rạp xuống đất, máy móc quay đầu nhìn.
Chẳng biết từ lúc nào, phía sau Béo, một cái đầu đã duỗi vào gầm giường, đang há mồm nhìn chòng chọc vào anh ta.
Á…
Béo há to mồm nhưng không phát ra được một chút âm thanh nào cả.
Mình sắp chết rồi ư?
Nhưng ngay lúc này, anh ta nhìn thấy một cái tay vói vào, cũng vừa khéo đặt lên vai thứ trước mặt, sau đó người bên ngoài cũng thò đầu vào gầm giường.
Cố Miên cười toe toét:
- Bắt được rồi nha!