Chương 12: Cố Miên và chó không được đi vào!

- Cuối cùng cậu cũng đi ra…

Vừa mở mắt, Cố Miên liền nhìn thấy NPC lúc trước, trông ông ta có vẻ tiều tụy.

Không lâu trước đó, người này còn bị hắn tát cho một cái.

- Sao vậy? – Cố Miên từ trong quan tài ngồi dậy – Tôi vừa vào một cái phó bản thôi, sao trông ông như già thêm mười tuổi vậy?

Nhất là mặt của ông ta lúc này, trắng như trét bột mì, hốc mắt thì lõm sâu.

- Cậu còn mặt mũi nói hử…

NPC lui về sau mấy bước:

- Tôi vừa nhận được thông báo rằng… có một người chơi tiến vào phó bản ở chỗ tôi đã gây họa lớn… người này đã khiến phó bản sụp… sụp đổ rồi!”

- Tôi trái lo phải nghĩ, cẩn thận nhớ lại, không phải phòng vé của tôi chỉ có mình cậu đến à? Thế nên tôi đứng đây chờ cậu rời khỏi phó bản.

- Quả nhiên, thông báo vừa được gửi đến không bao lâu, cậu đã đi ra.

Vừa nói, ông ta vừa nhìn chằm chằm vào Cố Miên bằng ánh mắt tức giận, cứ như muốn nhìn thủng một lổ trên người hắn.

Cố Miên sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một hồi:

- Nhưng tôi không làm gì cả?

- Tôi hỏi cậu! – NPC ôm ngực – Cậu tiến vào phó bản Oán linh trường trung học đúng không? Nhiệm vụ chính tuyến là gì?

Cố Miên cẩn thận suy nghĩ một hồi:

- Làm giáo viên, tìm ra chân tướng cả lớp tử vong.

- Vậy cậu đã làm gì trong phó bản?

- Làm giáo viên, tìm ra chân tướng cả lớp tử vong… cứu vớt thiếu nữ sa ngã bị phong ấn, hóa giải hiểu lầm giữa giáo viên và thiếu nữ, tiêu diệt toàn bộ 28 ác linh, tiễn giáo viên và thiếu nữ đi đầu thai.

Nghe đến đây, NPC tức giận đá vào vách quan tài một cú:

- Cậu không biết là cậu tài ba lắm hả?

- Tìm ra chân tướng là được rồi, cứu cái khỉ gì, đầu thai cái khỉ gì hả?

- Giờ thì hay rồi, 28 ác linh biến mất, còn hai người cũng bị cậu đưa đi đầu thai, cậu cảm thấy phó bản trống rỗng như vậy thì còn ăn nhậu gì được?

Cảm xúc của NPC này nhiều thật, gần như giống với người thật luôn rồi.

Đột nhiên Cố Miên kề sát vào ông ta, khiến cái người đang tức đến đau ngực này hoảng hốt lùi về sau một bước.

Hắn nhìn chằm chằm vào NPC:

- Đây không phải trò chơi à? Không thể khôi phục dữ liệu?

NPC nhìn Cố Miên, rầu rĩ nói:

- Ai nói với cậu đó là dữ liệu hả?

- Ý ông là… bọn họ không phải dữ liệu? – Cố Miên lại sờ cằm.

NPC nổi điên lên, ông ta lôi Cố Miên ra khỏi quan tài, sau đó đẩy hắn ra cửa:

- Đi, đi đi, đừng có để tôi gặp lại cậu, cấm cậu đến chỗ tôi tham gia phó bản, cậu mà tới nữa, chắc thành tích của tôi âm luôn quá!

- Đúng rồi, cậu tên là gì? – Vừa nói, ông ta vừa đẩy Cố Miên ra ngoài.

- Cố Miên!

- Được, tôi biết rồi, cút mau đi! – Sau khi đuổi Cố Miên ra ngoài, NPC vội vàng quay vào trong quầy vé.

Cố Miên đành phải rời đi, đi được một đoạn, đột nhiên hắn quay đầu lại thì phát hiện NPC đang treo cái gì đó lên cửa.

Hắn chăm chú nhìn kỹ, hóa ra là treo bảng thông báo, trên đó viết: Cố Miên và chó không được đi vào.

Cố Miên quay đầu nhìn xung quanh một lượt.

Đây là một con đường quen thuộc, nằm cách bệnh viện Liên Hoa không xa.

Đi về hướng nam, không bao lâu sẽ đến bệnh viện, hướng tây thì thông ra vùng ngoại ô, chính giữa là Trung tâm khảo hạch bằng lái xe.

Ngày thường trên con đường này xe cộ tấp nập, người đến người đi, nhưng hiện tại chỉ còn lại một vùng hoang phế.

Một số người đang lái xe thì bị cưỡng chế lôi vào phó bản.

Mấy chiếc xe không có người điều khiển lập tức đi hoang, Cố Miên nhìn thấy cách đó không xa có năm chiếc xe đang chơi màn ngũ hoa tụ đỉnh, trông rất náo nhiệt.

Cũng có mấy chiếc đâm sầm vào vách tường phòng bán vé, khiến cho vách tường vốn đã rách nát lại tróc thêm một lớp da, tro bụi mù mịt.

Không những xe cộ nằm la liệt, mà vẻ mặt của người đi đường cũng tràn đầy hoảng hốt.

Cố Miên nhìn thấy ở hướng bắc, cách hắn không xa có một cái phòng bán vé. Thoạt nhìn có vẻ rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có người từ trong đó chạy ra, vẻ mặt hớt hơ hớt hải, chân thì run như cầy sấy, so với những bệnh nhân mắc kinh phong trong bệnh viện chỉ có hơn chứ không kém.

Những người đang chạy loạn trước mắt hắn chắc chắn không có ý định quay lại cơ quan, có lẽ tất cả đều đang chạy về nhà.

Có người lấy di động ra gọi, nhưng căn bản không thể nào kết nối được.

Địa Cầu đã mở ra trò chơi này, trong trò chơi có hệ thống Hảo Hữu để truyền tin, nếu vậy, phương thức liên lạc của nhân loại cũng không cần tồn tại nữa.

Hắn là Địa Cầu đã trực tiếp ngăn chặn tín hiệu trên toàn cầu.

Đây quả thật là tận thế!

Cố Miên vẫn giữ thái độ thản nhiên, hắn phủi phủi áo blouse trắng, sau đó bước đến một cái ghế dài ở gần đó và ngồi xuống.

Lúc này, tấm bảng của hắn đang tiến hành tổng kết trò chơi.

“Nhận được tiền trò chơi *10”.

“Nhận được điểm thuộc tính phân phối tự do *1, đồng ý thêm điểm?”

Đương nhiên Cố Miên lựa chọn đồng ý.

Hắn rất muốn biết sau khi tăng thêm điểm thuộc tính thì dấu “???” trong phần thuộc tính của hắn sẽ có biến hóa như thế nào.

Cố Miên bấm “Yes”.

Kế đó, trên tấm bảng xuất hiện một loạt thuộc tính.

“Điểm thuộc tính phân phối tự do *1, xin hãy lựa chọn thuộc tính bạn muốn!”

“Thể lực: ???”

“Tốc độ: ???”

“Sức mạnh: ???”

“Trị số tinh thần: ???”

Cố Miên cân nhắc hồi lâu.

Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá giải được, tốc độ nhanh thì chạy trốn cũng dễ dàng hơn, nếu vậy, tăng tốc độ trước đi!

Hắn vừa nghĩ vừa bấm vào dấu “+” đằng sau mục Tốc độ.

Nhưng ngay lập tức, Cố Miên nhận ra hắn có cân nhắc kỹ đến mấy thì cũng bằng thừa, bởi vì dường như thuộc tính của hắn không thể nào thêm điểm.

Sau khi Cố Miên bấm vào dấu “+”, trên tấm bảng xuất hiện một dòng chữ:

“Cảnh báo! Bạn và thuộc tính không tương thích! Vui lòng dừng thao tác!”

Cố Miên: …

Hắn lại thử ấn mấy cái thuộc tính khác, nhưng kết quả cũng không có gì thay đổi.

Sau khi thử một lượt, Cố Miên chấp nhận từ bỏ, hắn sớm biết bản thân luôn được “ưu ái”, chỉ không ngờ là lại được “ưu ái” đến mức này, ngay cả thuộc tính mà cũng không tương thích với hắn.

Trâu, đúng là trâu, trâu hết phần thiên hạ!

Cố Miên quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng sau quầy, định mở miệng nói gì đó, nhưng lúc này trên tấm bảng lại xuất hiện một dòng chữ.

“Nhận được lượt rút thưởng *1, lập tức rút thưởng?”

Đây cũng là phần thưởng nhiệm vụ.

Cố Miên chọn đồng ý:

- Để mình xem thử cái hệ thống rút thưởng này có tương thích với mình không!

May mà hắn vẫn có thể rút được, lúc này, trên tấm bảng chi chít chữ:

“Sau khi kiểm tra, phát hiện đây là lần đầu tiên bạn sử dụng hệ thống rút thưởng, vui lòng xem hướng dẫn chi tiết bên dưới”.

“Trong ao phần thưởng có tất cả những gì mà bạn có thể tưởng tượng ra, xin hãy cẩn thận rút thưởng”.

“Lưu ý đặc biệt: Trong ao phần thưởng không có năm chữ “Chúc may mắn lần sau!”, xin hãy yên tâm rút thưởng!”

Không có năm chữ “Chúc may mắn lần sau” khiến Cố Miên an tâm hơn nhiều, dù sao hắn cũng tự biết vận may của mình.

Tiếp theo đó, màn hình bắt đầu nhấp nháy hệt như lúc TV bị mất đài, thỉnh thoảng lóe lên cái gì đó, nếu không biết đang quay thưởng, Cố Miên còn tưởng sắp có Sadoko bò ra nữa đấy.

Vài giây sau, tốc độ nhấp nháy dần chậm lại.

Cuối cùng, hình ảnh được cố định.

Cố Miên nhìn chằm chằm vào thứ trên màn hình, sau đó mặt hắn lộ vẻ như vừa ăn phải shit.

Quả nhiên đúng như thuyết minh, cái gì cũng có thể rút ra được.

“Một cuộn khăn giấy”.

“Công dụng: Một cuộn khan giấy tầm thường, không có gì đặc biết, nếu như bạn đặt nó ở đầu giường lúc xem phim hành động thì có thể nó sẽ biến thành một cuộn khăn giấy không tầm thường”.