Nắng, nhiệt liệt hạ xuống thật yên tĩnh...
Tan học, trời trong nắng gắt, Hạ Đình được ba nàng đưa xe đón về nên hắn đành tự mình vác xác đi bộ ra bến xe ngồi đợi, khu nhà của hắn ngược chiều với nàng nên đi chung xe thật rất mất thời gian, Lục Cảnh vừa mới đi ngang qua khu dân cư gần trường thì lúc này ở phía sau vang lên một tiếng còi xe liên thanh.
Cứ nghĩ có xe đang muốn đi qua nên hắn cũng tránh ra tấp vào lề đường thì một chiếc siêu xe porsche dừng ngay bên cạnh hắn.
"Này, đi bộ về hả..." Lúc này từ trên xe,một đôi chân dài trắng muốt bước xuống, Lâm Hạ Vi nhìn hắn nói.
Lục Cảnh giật mình một cái, quay mặt lại ngạc nhiên hô lên: "A...chủ nhiệm Lâm, cô cứ nhứ hồn ma làm em sợ muốn chết..."
"Này ,tôi nói cậu chưa trả lời đấy, sao giờ này con chưa về mà ở đây"
Giọng nói của Lâm Hạ Vi có chút tức giận,nàng hảo tâm dừng lại hỏi xem hắn có cần nàng đưa một đoạn không mà hắn dám nói nàng giống hồn mà,đúng là không biết phép lịch sự mà.
"A ha, em không phải đang đi về à, không biết sao hôm nay đi ra muộn quá không kịp đón xe buýt"
Lục Cảnh nuốt nước bọt khó khăn nói.
Chẳng qua là lúc sáng hắn thấy nàng mặc một bộ áo dài không hiểu sao bây giờ lại mặc một bộ khác. Chiếc áo sơ mi công sở mỏng tanh, bộ ngực căng phồng làm lộ ra chỗ hở ở cúc áo rất khó nhìn thấy, nhưng Lục Cảnh đang đứng ở phía góc bên phải nên có thể mơ hồ nhìn thấy được một mảng da thịt trắng muốt cùng ẩn hiện mơ hồ đường kẻ nịt vú nhô lên trước ngực.
"Lên xe, tôi đưa cậu một đoạn"
Lâm Hạ Vi cũng không có phát hiện ánh mắt của hắn, nàng lặng lẽ trợn mắt, thanh âm mang một vẻ lười biếng.
"Được rồi" Lục Cảnh bĩu môi, mở cửa xe, hắn thấy nàng mặc một bộ váy tây đen làm lộ ra một cặp chân dài gợi cảm.
Trong xe tràn ra một mùi hương thơm nhàn nhạt vô cùng dễ chịu, để Lục Cảnh không nhịn được nhắm mắt hít hít thêm một hơi.
Nếu như ví hương thơm của mẹ hắn là mùi hoa lan thanh tao ưu nhã, cao quý thiên tiên thì mùi hương của Lâm Hạ Vi lại giống như một đóa hoa hồng tràn đầy kiều diễm thoát tục, trên người mang theo một vẻ thành thục phong vận nhưng lại đầy gai nhọn.
Theo cảm nhận của hắn thì vóc dáng của cả hai người không kém nhau là bao nhiêu, so với hắn thì cao hơn một chút.
"À.." Lục Cảnh bỗng nhiên phát ra một tiếng nghi ngờ.
"Chuyện gì?" Đang lái xe Lâm Hạ Vi không khỏi ngạc nhiên xoay đầu lại.
"Không có, không có gì. Ta chỉ lẩm bẩm mà thôi." Lục Cảnh có chút lúng túng xấu hổ cười cười, nhưng trong lòng lại gầm thét, bời vì hắn đột nhiên phát hiện cả mẹ hắn cùng Lâm Hạ Vi đều có một thân hình rất bốc lửa, nhất là vòng ngực của hai người vậy mà đều lớn không khác gì nhau.
"Ực..."
Lục Cảnh khó khăn nuốt nuốt nước miếng, hắn phát giác mình từ sau khi phát sinh quan hệ với chị Ngọc Vân thì những suy nghĩ tà ác càng lúc càng nảy sinh liên tục, cứ mỗi khi nhìn thấy nữ nhân thành thục xinh đẹp hắn đều kìm lòng không được mà suy nghĩ vấn đề này.
Không lẽ hắn là biến thái chăng? Cũng không quá đúng, kiếp trước hắn nói không ngoa cũng đã ngửi qua không ít mỹ nữ mà vẫn chưa từng xuất hiện những ý nghĩ tà ác như vậy. Thế nhưng là từ khi đến với thế giới này, hắn chưa từng ý thức được mình vậy mà đã dần dần thay đổi, cái này thật quá tà môn.
Vội vàng lắc đầu xua tan đi ý nghĩ này.
"Trời mẹ nó"
Chưa kịp định thần, tại lúc này theo suy nghĩ mà Lục Cảnh không chú ý rằng xe nàng đang đi đến một khúc cua, Lâm Hạ Vi vội vàng dậm chân ga.
Chiếc siêu xe vội vàng ngoặt sang một bên, không biết là vô tình hay cố ý, Lục Cảnh vậy mà cả người đột ngột mất thăng bằng lung lay trái phải, theo quan tính đầu của hắn liền lao thẳng về phía bầu ngực sữa của nàng.
"Ui.." Lập tức, Lục Cảnh chỉ cảm thấy mặt của mình đều đụng vào hai khối bán cầu thập phần co dãn, từng trận hương hoa mỹ nhũ phả vào lỗ mũi, xúc cảm co dãn kinh người để cho hắn có chút hít thở không thông.
Bộ ngực thật sự rất lớn, rất mềm, rất co dãn đàn hồi, đặc biệt thật rất thơm.
"Ưm...thằng nhóc, phải cẩn thận chứ" Lâm Hạ Vi than nhẹ một tiếng, cú đâm của hắn khá mạnh khiến cả ngực của nàng hơi nhói, bầu ngực cảm giác tê tê dại dại lập tức vội đẩy đầu hắn ra, toàn thân đều có chút run rẩy nhũn ra.
"Em xin lỗi, em không phải cố ý."
Lục Cảnh cúi đầu vội vàng xin lỗi một tiếng, trên mặt ra vẻ xấu hổ hối lỗi. Bất quá kỳ thật đây là hắn làm bộ ra, sắc lang như hắn đương nhiên không biết thẹn thùng là cái gì.
"Hừ, lần sau cẩn thận một chút!" Lâm Hạ Vi sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn răn dạy một câu, rất muốn mắng cái này tên vô lại dám xâm phạm nàng một trận, chỉ là nhìn lại hắn vẫn còn là học sinh giỏi của mình, nàng lại m phát hiện mình thật không có một tia nộ khí, cũng chỉ có vô hạn thẹn thùng.
"Vâng, vâng..tuyệt không có lần sau"
Lục Cảnh lật đật tiêu gật đầu như gà mổ thóc, nhưng trong lòng chợt cảm thán mình thật sự là cầm thú, lúc nãy vậy mà nổi ý dâm tà với thiếu phụ này.
Chính xác, lúc nãy Lục Cảnh cũng không phải là đứng không vững mới ngã xuống, chỉ là hắn cố ý làm như vậy.
Mẹ nó ông đây thật quá cầm thú mà. Lục Cảnh ở trong lòng âm thầm khinh bỉ mình một lúc, bất quá xúc cảm mỹ nhũ mềm mai truyền lên miệng lúc nãy thật quá mỹ diệu, hắn thậm chí đều nghĩ mình có nên ngã thêm một lần nữa hay không.
Chỉ là lần một còn được, nếu còn có lần hai Lục Cảnh đoán hắn thật chết rất thảm.
Hắn cũng không phải là không biết nặng nhẹ, lúc nãy liền lập tức an phân ngồi một chỗ, chỉ là ánh mắt của hắn lại hoàn toàn ngược lại.
Nhìn quá nàng chủ nhiệm vẫn đang lái xe, quán sát lấy dáng người mười phần cao gầy, mà lúc này nàng đang đưa vai về phía hắn, chỉ là như vậy vẫn không thể che lấp đường dáng vẻ tuyệt mĩ của nàng.
Cặp đùi đẹp xếp chặt vào nhau thon dài uyển chuyển, eo nhỏ săn chắc thướt tha uốn lượn một vòng. Trên người mặc một bộ vest tây để dáng người ma quỷ lồi lõm hoàn toàn lộ ra. Trước ngực hai ngọn ngọc nhũ vểnh lên cao ngạo lại chập trùng sóng vỗ theo nhịp hô hấp của nàng tựa hồ như muốn xé nát lớp áo mỏng manh mà hãnh diễn vươn ra ngoài.
Mông ngọc căng bóng sung mãn càng là không một chút bào che lấp, dáng người thành thụ thùy mị, váy tây công sở lại góp phần phụ trợ lên đôi đùi đẹp thon dài mượt mà, toàn thân mỹ phụ lúc này mỗi một bộ phân đều tựa hồ đang tranh nhau khoe mĩ tản mát ra khí chất phong vận dụ người.
"Này, lúc sáng cậu làm được bài chứ?"
Cảm giác được ánh mắt có chút dâm tà của hắn, Lâm Hạ Vi có chút khó chịu vội vàng đánh lạc hướng.
"Cũng bình thường, bài kiểm tra dễ lắm "
Nghe vậy Lục Cảnh đắc chí đáp.
"Xì, lực học của câu tôi thừa biết, đừng để tôi khinh thường cậu chứ" Lâm Hạ Vi khinh thường nói,nàng không tin hắn làm được bài.
"Cô đánh cược với em không?
Hắn hậm hực thách thức.
"Như nào?" Lâm Hạ Vi có chút hứng thú.
"Nếu cô thua cô phải khiêu vũ với em một lần, nếu thắng thì em chấp nhận hạnh kiểm yếu, được không?"
Lục Cảnh thách thức.
"Được, vậy cứ tính như thế đi" Lâm Hạ Vi nhếch miệng ,nàng cũng không tin nàng sẽ thua .Thật ra lúc bình thường nàng sẽ không rảnh đánh cược vậy đâu, chỉ là tối hôm qua nàng lại lần nữa bắt gặp trượng phụ chết tiệt dám cả gan đưa hồ ly tinh hú hí trong khách sạn. Còn vì sao nàng có thể biết được, cày này thật quá dễ dàng, gia thế của nàng nếu thật muốn theo sát một người, trừ khi hắn tránh khỏi thành phố, nếu không chỉ còn cách ngoan ngoãn làm bù nhìn.
Lâm Hạ Vi đương nhiên phẫn nộ tranh cãi cũng chồng, hắn cãi nàng với cái lí do là nàng không chịu thỏa mãn hắn thì sao hắn chịu được.
Haha, Lâm Hạ Vi tức giận, nàng lấy hắn về sinh ra một đứa con mới nhằm che mắt người ngoài mà thôi. Đối với nàng, nam nhân đều là một lũ chết tiệt không hơn không kém, để hắn làm rể đã là một khoản đại quá lớn, thế mà hắn lại dám như vậy.. Lâm Hạ Vi cũng từng có rất nhiều lần muốn cùng trượng phu li dị, chỉ là nàng cũng không muốn con mình tại tuổi thơ bên trong thiếu đi một người cha, ít nhất là đến khi con nàng trưởng thành.
Một lát sau, bỏ lại Lục Cảnh ở dưới bến xe, Lâm Hạ Vi nhấp chân ga phóng đi.
Nhìn xe của nàng đi xa,Lục Cảnh lắc đầu đi bộ về nhà .
Đi vào trong nhà không thấy ai,nghĩ mẹ mình chắc đang trong phòng nên hắn cũng rửa mặt, thay đồ rồi đi lên phòng, hắn nhanh chóng liên hệ với ông chủ của mảnh đất gần nhà.
Sau một lúc hỏi thăm thì hắn cũng biết đây trước kia là một tiệm quần áo,nhưng vì hàng bán khá khẩm nên thường xuyên lỗ vốn, vì không thể trụ vững được tài chính mà ông chủ đành phải bán đi miếng đất.
Do là đã có sẵn cửa hàng, đồ gia dụng nên Lục Cảnh chỉ cần cải tạo sơ qua và xây thêm tầng ba nữa thì là có thể khai trương siêu thị.
Nhưng ông chủ ở đây ra giá có chút cao, 400 ngàn đồng thì Lục Cảnh vẫn có thể bỏ ra được nhưng hắn còn cần tiền sửa chữa và nhập khẩu hàng hóa vào nên chút tiền còn lại là không đủ.
Sau một lúc cò kè mặc cả với ông chủ thì cuối cùng ông ý cũng giảm xuống là 370 ngàn,con số này nằm trong phạm vị tiếp nhận của hắn. Nhưng hắn cần đến tận nơi kiểm tra lại xem có đúng như ông chủ giới thiệu không rồi mới quyết định mua hay không.
Ngồi nói chuyện với ông chủ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy mẹ gọi xuống ăn cơm, Lục Cảnh có chút đói bụng đi xuống xem mẹ đang làm gì.