Hơn 11h trưa, ngoài cổng nhà Hạ Đình, Lục Cảnh lúc này ăn xong thì cũng xin phép bà để về,không về chả nhẽ mặt dày xin ở lại?
Hạ Đình thì theo tiễn hắn về,nàng có chút giận dỗi, dẩu môi:
"Sao hôm trước anh mua cho em con chó mà không cho em biết giá vậy?"
Lục Cảnh chỉ nhìn nàng cười,hắn nói:
"Anh mà nói ra thì em cũng từ chối không nhận thì nói ra làm gì"
Đúng vậy,Hạ Đình là một cô nàng da mặt mỏng,lúc đó 2 người chưa xác nhận quan hệ mà hắn tặng đồ quí giá như vậy thì chắc chắn nàng sẽ từ chối.
Rồi Hạ Đình có chút tò mò,nàng ngẩng lên con mắt tinh khiết hỏi hắn :
"Lúc nãy anh nói gì với bà mà giờ ăn cơm bà cứ cười nói với anh thân mật thế"
Nhìn nàng ngẩng đầu lên ngây thơ như vậy,Lục Cảnh không nhịn được cúi đầu xuống cắn nhẹ lên tai nàng.
Hạ Đình mặt đỏ chót lên,nàng lén nhìn xem có ai chút ý không rồi cũng để yên cho hắn 'bắt nạt'.
Ghé sát vào dái tai nàng,hắn nói:
"Anh bảo với bà là anh yêu em nhiều lắm, không có em là anh chết mất"
"Thế là bà cũng thương anh quá nên đồng ý cho mình quen nhau"
Nói xong câu đó Lục Cảnh không nhịn được cười phá lên.
"Anh lại đùa em nữa ,không thèm để ý anh nữa luôn"
Nàng phồng má lên trợn mắt nhìn Lục Cảnh,liếc mắt sang bên khác không thèm quan tâm hắn nữa, người ta đang lo lắng mà hắn cứ trêu chọc,đúng là đồ ngốc,nàng giận dỗi lắm.
"Haha"
Nhìn nàng phồng má lên mặt mũi đáng yêu như vậy,hắn có chút không nhịn được cúi đầu xuống ngậm nhẹ vào môi hồng của nàng một cái rồi nhả ra,hắn cũng sợ bị phát hiện chứ bộ.
Nàng thấy hắn dám cả gan như vậy ,cả người ngơ ngác chạy luôn vào nhà quen luôn làm giận với hắn, tất nhiên là quên luôn chào tạm biệt.
Lục Cảnh thấy vậy cũng lắc đầu,đi bộ ra đầu bên rồi bắt xe về.
Lúc này Lục Cảnh không hề chú ý rằng, ở phía sau bức tường cuối ngõ phố,có mấy con mắt đen ngòm nhìn chằm chặp vào hắn như sói đói.
"Này mày thấy không,là nó đấy" Một nam nhân nhìn qua rất to cao, người mặc một chiếc áo vest đen trông rất lịch sự, hắn quay người nhìn về phía hai tên còn lại phía sau nói.
"Đi..đi theo thằng nhóc kia, cẩn thận bị mất dấu, chúng ta nhận việc thì phải hoàn thành" Bên cạnh một nam nhân quẹt lấy điếu thuốc nhàn nhạt lên tiếng, hắn nhìn Lục Cảnh với cặp mắt sắc lạnh, nhìn qua người này thì trông thật rất là thư sinh tri thức, chỉ là với cái mác giang hồ thì không tên nào là không dính chút máu trên tay cả.
Giờ này, Lục Cảnh đã đến trạm xe buýt gần nhà ,bây giờ hắn cũng chỉ cần đi bộ thêm vài trăm mét là sẽ về đến nhà.
Vừa bước xuống xe, nhàn nhã vừa đi vừa hát đến một đoạn đường quốc lộ .Mà lúc này, đầu óc của hắn chợt nóng lên một cái, ở trong lòng đột nhiên mơ hồ có một loại dự cảm bất an. Cảm giác có thể hôm nay sẽ gặp chuyện không bình thường. Cảm giác như thế, không có chút thực tế nhưng lại khiến Lục Cảnh tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi lẽ cho dù bất cứ đâu, trực giác của hắn chưa từng sai. Hơn nữa, 'não tuệ' để cho hắn càng thêm khẳng định cái này.
Không do dự một chút nào, Lục Cảnh vội vàng nhảy một cái thật xa sang lề đường bên kia.
"Oành...bùm...á...tai nạn...có người chết rồi....có ai không cứu với....cứu " Lục Cảnh lúc này quay mặt nhìn lại, hai mắt của hắn đỏ bừng nhìn vào cảnh tượng mà hắn đảm bảo không bao giờ quên.
Một chiếc xe bán tải lao nhanh về phía hắn bị hắn tránh được không hề có một chút phanh lại đã đâm mạnh vào một cột mốc rồi đi thẳng đâm trúng một chiếc xe gắn máy bên cạnh.
Máu! Là máu...
Cả người Lục Cảnh run lên bần bật, bờ môi bị cắn rứt chảy ra một tia máu, hắn nhìn thấy người lái xe máy lúc này đã nằm yên ở dưới gầm xe không nhúc nhích,con tên điều khiển xe bản tải vội vàng trùm kín mặt lao nhanh lên một chiếc xe gắn máy của đồng bọn lao vun vút đi.
"Đại ca, tên nhóc đó kìa "
Lúc này ở bên kia đường, hơn chục tên lạ mặt gần như bao bọc đồ đen gần hết người đang đứng đó, một tên trong đó nói với gã to xác đang đứng đầu, nhìn qua gã này cực kì cao lớn, chắc phải m9 là ít.
"Lôi nó lại đây cho tao" Nam nhân cặp mắt có chút híp lại, cười đầy ý vị nói .
Lúc này Lục Cảnh nhìn thấy có một tên đang đi về phía hắn, biết nếu còn chần chừ thì hắn sẽ chịu kết cục rất thảm, vội vàng dùng sức đứng lên chạy một mạch vào con hẻm gần đó.
"Mày chạy được không...đuổi theo..."
Cái tên gầy còm kia đang cười khẩy chậm rãi đi về phía Lục Cảnh, gặp hắn chợt đứng lên chạy cũng không quá vội vàng, lạnh nhạt nói với đồng bọn một tiếng rồi mới nhanh chóng chạy vào con hẻm đuổi theo.
Lúc này Lục Cảnh dựa theo sự quen thuộc của đường phố mà cố gắng chạy ngoằn ngoèo vào những con đường phức tạp nhất, dù đây rất gần nhà rồi nhưng hắn không dám chạy về, bởi lẽ dù bây giờ có về nhà cũng chắc thoát được chúng mà mẹ hắn thậm chí lại còn bị liên lụy.
Vừa chạy Lục Cảnh càng lúc càng tuyệt vọng, hô hấp của hắn gấp rút, trái tim đập thình thịch dù chỉ cần đứng im đã cảm nhận được, môi hắn hơi trắng bệch vì mệt.
Chạy một lúc đến đâu giờ hắn cũng đã quá mệt, vội vàng lượn vào gần cầu nghỉ một lát, chuẩn bị đứng lên tiếp tục chạy thì hắn dừng lại,không thể chạy được nữa rồi,phía trước là ngã ba nhưng đã bị bịt kín bởi chục cái xe gắn máy.
"Không chạy nữa sao? ...mày muốn thì chạy thêm một lần nữa coi..." Một tiếng cười khinh thường vang lên ở cuối đường.
Lục Cảnh cả người run lên, ánh mắt thoáng chốc rơi vào một hướng:" Mẹ nó.."
"Tao chờ ngày này lâu rồi con trai ,lần này bố mày xem ai cứu được mày" Lúc này Lục Cảnh nhìn thấy Du Đại đi đến,hắn khép nép đứng sau một tên to con.
"Chúng mày lên đi....đừng làm mất thời gian của tao, đừng để nó chạy lần nữa "
Lúc này tên cầm đầu mới mở miệng nói, nếu kẻ nào quen biết thì chắc chắn sẽ khiếp sợ không thôi. Là Khang Hổ, đường đường lão đại một vùng lại tự mình xử lí một tên nhóc, thật đúng là đãi ngộ không nhỏ, lần này hắn quyết định đi theo tụi đàn em để chắc chắn Lục Cảnh không thể thoát được, dù bây giờ có hai Lâm Hạ Vi thì cũng không thể đủ hắn đánh.
Thật ra Khang Hổ cũng đếch muốn đến đâu, hắn muốn ở lại địa bàn đè con ả Di Trạch dưới háng mà nhấp cho sướng, cũng chỉ vì mấy hôm nay con ả dâm đãng nãy cũng chiều hắn nên hắn cũng nể tình thằng con của ả, nhìn qua Du Đại gã lại thầm cười khoái chí, gã bắt đầu vừa mắt thằng con nuôi này rồi ,khà khà.
Tụi đàn em nghe Khang Hổ nói vậy thì lần lượt lao lên người đấm cước đá.
Cầm tạm thanh gỗ dưới đất,Lục Cảnh khô máu lao lên, nhưng vì mới luyện tập được một đêm thì hắn làm sao có thể đánh lại tụi này. Chỉ dùng sức đánh mạnh vào vai của một tên gần nhất rồi hắn cũng bị chúng nó lao vào đánh tới tấp.
"Ha ha.." Du Đại nhìn đến cười khoái chí.
"Chết đi.." Đột nhiên lúc này, Du Đại bất ngờ lao người một cái, thoáng cái nắm đấm tiến sát đến mặt Lục Cảnh.
Để cho Du Đại kinh ngạc là, không biết Lục Cảnh lấy sức ở đâu mà tinh xảo hạ thấp người tránh thoát khống chế mấy tên phía sau, nắm đấm rất nhanh ngược lại thẳng vào mặt Du Đại.
"Bốp..Ai ui....phụt...đánh, đánh nó"
Du Đại tiếp thẳng nắm đấm, từ khóe miệng phun ra một tia máu,hắn sợ hãi chỉ tay vào Lục Cảnh điền cuồng thét lớn.
"Bộp...bốp...hự...mày chết này..aaa"
Chỉ kịp đấm vào mặt của một tên rồi hắn đưa tay lên đỡ một thanh sắt đánh vào tay, 2 tên khác nhảy lên đánh lên người từ lưng đến bụng. Chắc chúng cũng không muốn giết người nên không đánh vào đầu hắn.
"Mẹ nó chết tiệt, tao đánh chết mày.."
Du Đại chạy lại, chó cậy gần nhà tiến đến mang theo một thanh côn.
"Bốp..A" Một tiếng "bốp" vang lên, trúc côn hung hăng quất vào người Lục Cảnh để hắn không nhịn được rên lên đau đớn một tiếng, chỉ là cả người vẫn không vùng vẫy, liếc nhìn chằm chằm Du Đại thật lâu, khóe miệng chậm nhếch lên một cái.
Thù này, hắn nhớ!
"Ha ha, bạn Cảnh của chúng ta rất cừ nha, có thể nhịn được mà không kêu la tiếng nào" Du Đại đắc ý khinh bỉ cười lớn một tiếng, lấp tức côn gậy một lần nữa vung lên càng mạnh.
"Mày không đau! Không đau này. Tao biết là tao ra tay vẫn còn nhẹ! Ra tay còn nhẹ lắm
Du Đại điên chồng gầm lên, ở bên này ra tay hung hăng độc ác, bên cạnh bọn người kia vẫn mặt không đổi sắc yên tĩnh đứng yên như vậy.
Không khí thật hoàn toàn trái ngược lúc này. Ngoại trừ tiếng đánh tra tấn thì còn lại tất cả đều rất tĩnh lặng, Lục Cảnh ôm đầu nằm như mất hồn ở đó, bị đánh một nhát, cả người ngả nghiêng siêu vẹo rồi sau đó lại ngồi thẳng lên, hắn một tiếng cũng không kêu, cắn chặt răng đau khổ nén chịu đau đớn. Điên cuồng, trong đầu hắn lúc này chỉ có điên cuồng thù hận.
Hắn từng giết người, chỉ là rất ghét phải giết người, hắn không thích nhìn thấy máu, thế nhưng là lúc này hắn thật muốn giết người.
"Hừ...." Lục Cảnh bây giờ đã hết sức rồi, chỉ còn cách co người lại chịu đánh mà thôi, hai mắt của hắn dần dần mờ đi.
Lúc này màn tra tấn đã diễn ra gần 20 phút đồng hồ, trên mặt đất Lục Cảnh đã kiệt lực nắm yên một chỗ, hắn một tiếng cũng không kêu rên để Du Đại cũng phát ngát, hai tay có chút thoát lực buông xuống, vốn đính lần nữa tiếp tục đánh một trận, nhưng cuối cùng Khang Hổ đỡ lấy nhát đánh của hắn ta.
"Này, xử lí hắn đi, nhanh gọn lẹ đừng để lại dấu vết " Khang Hổ nhăn mày, có chút không nhịn được nói, hắn muốn về dập chết con ả Di Trạch lắm rồi, lập tức dồn đàn em.
"Vâng đại ca" Lúc này một tên nghe vậy, hắn rút con dao phay từ hông ra đi đến bên người Lục Cảnh.
"Từ từ đã đại ca" Chuẩn bị đưa Lục Cảnh lên trời thì bỗng lúc này Du Đại chợt lên tiếng.
Khang Hổ nhíu mày nhìn Du Đại, không lẽ hôm nay tên này đổi tính,thầm nghĩ mày mà không cho tao một lí do hợp lý thì tao cho mày đi nốt.
"Đại ca, em nghe nói mẹ tên này ngon lắm, vú khủng mông mểnh lắm anh,hê hê"
Du Đại thừa biết tính tình của Khang Hổ rồi, hắn muốn thằng chó Lục Cảnh này trước khi chết phải hối hận khi gây hấn với hắn, hắn nói tiếp: "Đại ca có thể dùng tên này ép buộc mẹ nó..ha..ha..tiếp đó..cho hắn nhìn đại ca chơi mẹ nó ...haha"
"Mẹ, thật độc" Khang Hổ hai mắt sáng lên, thằng em trong quần của hắn bắt đầu có chút rục rịch, chỉ là cuối cùng vẫn chẳng buồn quan tâm, hắn đéo ham gái đẹp, hắn khoái gái già, lạnh nhạt hỏi: "Mày chắc chắn chứ "
"Đảm bảo luôn đại ca, em lúc trước gặp một lần mà muốn nhảy vào lột sạch áo mẹ nó ra nhìn xem nữa mà"
"Kệ mẹ đi, ông mày không hứng thú, kéo thằng nhóc này về trước đi"
Trước khi ngất xỉu, Lục Cảnh nghe được tên Du Đại nói về kế hoạch đe dọa mẹ hắn, hắn thầm thề nếu có thể thoát ra được hắn sẽ cho Du Đại chết thật thảm.
Trong đầu lại thầm lẩm bẩm chửi thề :
"Thẻ phúc lợi gì chứ, cả một ngày chưa gặp cái gì ra trò, mẹ nó lúc này ông mày còn sắp phải lên thớt rồi"
P/s:
Ủng hộ cho mình có thêm động lực nhé
MB BANK:1010027102004
MOMO:0357889835