Nắng sáng như nhiệt liệt thiêu đốt mọi ngóc ngách ẩm ướt trên khắp đường nhỏ, cảm thụ được mùa hè mỹ lệ cùng ấm áp thoải mái dễ chịu nơi phố biển rộng lớn, lúc này Lục Cảnh vươn vai lại làm một chút động tác hít sâu, cảm giác khoan khoái thoải mái khiến hắn càng thêm lưu luyến đất nước tuyệt diệu này. Hơi ngẩng đầu một cái liền có thể trông thấy hàng cây xanh đã bị phơi nắng rũ xuống mặt ủ mày chau, tại bình minh chiếu đến phía dưới lại duỗi thẳng thân thể, từng tán lá cây xanh lục duỗi tròn lung lay, để cho người ta cảm thấy mỗi một phiến lá cây đều có một cái sinh mệnh đang vui vẻ rung động, lại thêm trên cây đọng lại vô số giọt sương óng ánh lấp lạnh lại càng làm cây càng thêm có sinh khí mệnh mạch.
Ngày chủ nhật mở đầu đã biết sẽ thật vui vẻ, sảng khoái, đứng dậy vệ sinh rửa mặt một cái sau đó mới quay lại bàn làm việc.
Kiểm tra tin nhắn tài khoản thì mới biết đêm qua nhà cái đã chuyển về cho hắn 280.000đ ,Lục Cảnh nhanh chóng lấy 180.000đ đưa đi vào thị trường cổ phiếu tiếp tục đầu tư.
Xong xuôi tất cả, mới có chút mệt mỏi nằm xuống ngủ một giấc, khóe miệng còn hơi nhếch lên mỉm cười nghĩ về đêm qua.
2h chiều, theo lịch hẹn qua điện thoại hôm trước thì hắn và Hạ Đình sẽ tại vườn công viên nước của trường đón nàng đi chơi một lúc rồi về nhà hắn.
Lúc này ở nhà Hạ Đình đang tỉ mỉ chuẩn bị một bộ quần áo hợp ý.
Không vì cái gì cả ,cái này đều là thói quen của nàng, dù là đi đâu dự tiệc hay với bạn bè thì nàng luôn ăn mặc chỉn chu rồi mới xuất phát.
Quần bó màu đen phối với váy xếp nếp, bên trên thì là một áo thun thoáng mát màu trắng , tóc dài búi đuôi ngựa càng làm cho Hạ Đình khuôn mặt nhỏ có vẻ cực kỳ thiếu nữ.
“Còn không tệ!” Hướng về phía tấm gương xoay một vòng, khóe miệng của nàng có chút mỉm cười.
Hạ Đình cắn cắn môi háo hức đong đưa đôi chân đẹp lên xuống, ngồi một lúc liền chạy ra ngoài cổng đứng đợi hắn. Một lúc sau có tiếng xe từ xa đến gần.
"Lục Cảnh, Lục Cảnh... "
Thấy Lục Cảnh ở trên xe ,nàng tươi cười vẫy vẫy tay hắn.
"Gì thế Hạ Đình tiểu thư, mới có một chút không gặp mà nhớ anh rồi à" Lục Cảnh cười trêu.
"Không có, cậu chỉ biết lẻo mép, chỉ là muốn cậu chở mình đi chơi thôi,"
Hai tay Hạ Đình nắm chặt váy nhỏ dư dứ nắm đấm bĩu môi một cái, gương mặt có chút thẹn đỏ không chịu thua nói.
Lục Cảnh con mắt nhanh như chớp chuyển động: "Đừng chối nha, có phải em đang nhớ anh không?"
"Không phải" Hạ Đình da mặt vốn là có chút mỏng, bây giờ bị Lục Cảnh cố ý trêu chọc như thế, trên mặt lập tức kiều diễm như lửa: "Cậu đã hứa muốn mang theo mình đi chơi đương nhiên phải giữ lời hứa"
"Sao có thể a, chỉ là muốn hỏi xem em có nhớ anh không thôi mà, vậy mà lại khiến anh thất vọng quá a"
"Mì..mình...cũng nhớ cậu được chưa"
Hạ Đình đỏ mặt dáng vẻ để Lục Cảnh ngón trỏ lắc lắc rung động, nhìn đến cô nàng thiếu nữ xinh đẹp nhu thuận trước mặt liền không nhịn được muốn ôm mỹ nhân bé nhỏ này ném lên giường làm một trận hưởng thụ khoái hoạt
"Vậy chúng ta đi a!"Lục Cảnh cười cười liên tục gật đầu. Chỉ bất quá xúi quẩy là theo ánh mắt của Hạ Đình, hắn thấy được trên đũng quần mình nhô cao một lều vải để hắn không khỏi có chút lúng túng thoáng xoay người sang chỗ khác: "Đơn thuần bản năng, ai bảo em hấp dẫn quá làm gì"
"A, cậu vô lại" Hạ Đình nghiến răng thẹn thùng mắng một tiếng, chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình một trận nóng bỏng, vốn chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy, nhưng lại thế mà dời không ra cặp mắt. Một viên phương tâm ngay tại "Phanh phanh, phanh phanh" nhảy không ngừng. Tên mặt dày này vậy mà còn biện hộ được, rõ ràng là đầu óc hắn chỉ chứa những cái xấu xa nên mới vậy, thế mà lại còn mở miệng là tại vì nàng.
Lục Cảnh cùng Hạ Đình cũng đi tại gần lề đường, cho dù là không có làm cái gì, cũng đã đủ để Hạ Đình có một loại cảm giác ngọt ngào.
Phương tâm thiếu nữ, thật rất dễ dàng bị đánh cướp bởi nam nhân, tựa như dễ rung động trước lá ủa mùa thu.
Tại lần đầu tiền hắn cùng nàng bắt chuyện lúc đó, Hạ Đình liền bắt đầu mang lòng cảm kích với thiếu niên này, thậm chí còn có không ít hảo cảm. Nàng từ lúc nhỏ đã mang theo tính cách im lặng một mình, vì vậy mà cũng để người khác nghĩ rằng nàng lạnh nhạt khó gần, chưa từng có đến nổi một người bạn bè thân thiết nguyện ý nói chuyện cùng mình. Mà hắn lại là người đầu tiên chịu làm bạn cùng nàng, cái này đã để cho nàng vui vẻ không thôi.
Mà Lục Cảnh thời gian gần đầy lại rất nhiều lần ưa thích trêu chọc nàng, cũng rất đối tốt với nàng. Như vậy lại để cho nàng nghĩ rằng Lục Cảnh đối với mình có hảo cảm, cho nên một viên phương tâm cũng nhảy loạn ngo ngue muốn động
Nói chuyện hỏi hạn vài câu thì Lục Cảnh chở nàng đi dạo khắp phố ,ăn kem ,lại nói kem ở đây thì giá cũng khá chỉ có 5 đến 10đ,loại nào ngon lắm thì cũng chỉ 20đ, mỗi người mỗi mua một cái kem chuối thì cũng tiếp tục đèo nhau đi lung tung.
Lúc này Lục Cảnh dừng xe trước một tiệm thú cưng. Hắn biết nàng ở nhà có nuôi chó nên biết nàng yêu động vật này,quay sang hỏi: "Tiểu Đình Đình này, mình ghé vào mua một con cho em nhé, anh tặng về mà nuôi"
"Ừm" Hạ Đình mặt đỏ lên gật đầu một cái, nghe được nam nhân gọi mình lag tiểu Đình đê nàng cực kỳ xấu hổ, ở nhà cũng chỉ có ba nàng gọi vậy thôi. Muốn mở miệng nghiêm cấm hắn không được gọi chính mình như vậy, cuối cùng môi nhỏ vẫn chỉ mấp máy vài lần lại im lặng không nói.
Bước vào trao đổi với nhân viên một lát thì hắn cũng đi vài vòng tham khảo để mua cho nàng một con, lúc này hắn chợt thấy được một con chó sóc màu nâu.
Phải nói chó loài vật này rất nhạy cảm, thậm chí so với người càng thêm nhạy cảm. Nó gần như có thể đánh giá ra tâm lí một người đang ở trạng thái gì. Nếu như người nào đó nhìn xem nó trong cái tâm lí sợ hãi, coi như lấy lòng nó, thì con chó cũng sẽ sợ hãi mà xa cách.
Nếu như người đó đối với nó không có tình yêu thương mà nhìn nó bằng nửa con mắt, nó liền sẽ một mực sủa gâu gâu:))
Nếu như người đó rất tự nhiên từ tấm lòng đối tốt với nó, như vậy loài chó cũng sẽ dùng thái độ ngoan ngoãn đáp lại.
Đương nhiên, cái này giới hạn với các loại chó có tích chất hiền lành di truyền, chứ nếu mà muốn cái thể loại giống chó Ngao Tây Tạng hay Pitbull thì có lẽ tốt nhất là đừng nên suy nghĩ quá nhiều, cẩn thận chỉ vài phút sẽ bị mấy con chó này ngoạm mất một miếng thịt.
Thế là, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Hạ Đình, vẻn vẹn chỉ mấy phút, Lục Cảnh liền cùng con chó sóc chơi thân như tri kỉ.
Thậm chí con chó có chút mất liêm sỉ níu lấy ông quần cầu khẩn hắn mang nó về nuôi luôn rồi.
Có thể nhiều người sẽ không hiểu được tấm lòng của nó, vậy thì có thể hiểu gọn như vậy, cặp mắt long lanh như sao đêm sáng lấp lánh ,miệng chảy dài xuống một hàng nước dãi ,lông xù lên nhe răng ra.
Ân! Có lẽ người viết đang có chút lạc đề.
Nhìn Lục Cảnh với con loài vật này vậy mà chỉ một lúc đã có thể câu thông thân thiết với nhau như vậy, Hạ Đình có chút ngạc nhiên, hâm mộ mà hỏi: "Lục Cảnh, cậu làm sao mà làm được vậy"
"Anh mặc dù không có nuôi qua chó, nhưng là đối với chúng nó vẫn có chút quen thuộc, thử thật đem tình cảm chân thành dành cho nó, tự nhiên là nó sẽ gần gũi thôi" Lục Cảnh có chút khiêm tốn nói.
"Cậu hiểu biết về chó như vậy có thể nói cho mình một ít kinh nghiệm nuôi không?"
Giờ phút này Hạ Đình đã có chút sùng bái Lục Cảnh, nàng mạnh dạn nói.
"Xưng anh đi rồi anh chỉ cho" Lục Cảnh cười hì hì nói.
Hạ Đình nghe xong, trên mặt có chút đỏ hồng, nhếch cái miệng nhỏ nhắn gắt giọng nói: "Không thèm nghe cậu nói nữa"
"Nha, không nghe thì thôi a"
Lục Cảnh cười khiêu khích nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng đang âm thầm cười trộm, không biết mình còn cách bao lâu mới đưa được cô nàng này lên giường đây a...
"Anh Cảnh ,chỉ cho em đi mà" Cuối cùng, Hạ Đình vẫn là căm tức chịu thua, do dự gật gật đầu nhỏ nhu thuận cười nói, dù sao cũng đã để tên vô lại này chiếm gần hết tiện nghi nên gọi hắn một câu như vậy cũng không vấn đề gì.
"Được ,vậy anh sẽ nói cho em một chút"
Lục Cảnh hài lòng gật gù.
"Em biết ba loại cho ngốc được gọi là hài hước nhất không"
"Không biết, là gì "Hạ Đình có chút mơ hồ lắc đầu.
"Hắc, biết thì anh đã không nói làm gì, đây là ba loại chó xuất xứ ở Siberia ,lần lượt là husky, samoyed, alaska" Dừng lại một chút hắn nói tiếp: "Samoyed là loại có lông tóc rất dài, toàn thân trắng như tuyết, lớn lên thì nó có chút giống với loài hồ ly.”
"Husky lớn lên giống sói,vì nó là hậu duệ loài sói tuyết ngày trước, nhìn qua anh cho mười điểm đẹp trai, nhưng là tính cách thật quá bí ổi, rất muốn kéo ra đánh một trận nói chung là có thể nuôi sau đó làm thịt, mùi vị rất ngon"
"Alaska có hình thể rất to lớn, thậm chí khi nó trưởng thành thì so với người trưởng thành còn lớn hơn, cho nên cái bọn Tây lại đem nó gọi đùa là heo Alaska. Ân! Mùi vị cũng rất ngon"
Những thông tin này bây giờ xã hội phát triển cũng chỉ cần lên mạng tìm hiểu là sẽ biết nhưng nàng cũng rất chăm chú nghe.
Nhìn nàng một cái,Lục Cảnh nói tiếp:
"Em biết loài chó nhỏ nhất trên thế giới sao, đó là chihuahua, một con chihuahua nhìn qua chỉ bằng bàn tay. Nếu như cạo sạch lông của nó, đầu của nó thậm chí còn có thể chui vừa vào chén trà, muốn mang loại này đi ra ngoài chơi, chỉ cần bỏ vào bên trong túi quần áo là đủ"
"Trời, còn có loại vật như vậy nữa hả"
Nói đến đây Hạ Đình rất bất ngờ, miệng lại há hốc lên tỏ vẻ rất kinh ngạc.
"Haha, đó còn chưa hết đâu " Lục Cảnh nhìn nàng như vậy có chút thú vị
"Còn có hai loại chó lần lượt gọi Akita Inu và shiba inu ,tất cả mọi người biết chúng nó đều gọi chúng là nụ cười của thiên sứ, chúng nó cười lên một cái đến ngay cả thiên sứ cũng không nhịn được phải bật cười thật lớn một trận "
Vừa nói hắn vừa dùng hành động diễn tả lại cho nàng hiểu.
"Phốc..ha..ha.." Nhìn hắn như vậy, nàng không nhịn được cười lên.
Sau đó Hạ Đình mười điểm nghiêm túc nghe Lục Cảnh nói những điều thú vị về chó, làm cho người ưa thích sủng vật như nàng thoáng chốc tiến vào một cái thế giới mới, là thế giới của chó .
Cứ như vậy cả một buổi chiều nàng cũng chỉ ngồi nghe Lục Cảnh giảng giải.
Trong mắt của nàng ,hôm nay là một ngày vui vẻ nhất,có chút tiếc nuối nói:
"Hôm khác chúng ta lại đi đến đây nhé"
Lục Cảnh nghe vậy,có chút cười xấu xa cười, hắn ra vẻ nghiêm túc nói:
"Ừm, nhưng bây giờ qua nhà anh ngắm bươm bướm cũng vui không kém "
"Ừm..." Hạ Đình có chút háo hức gật gật đầu, nàng cười híp mắt thầm nghĩ ngắm bươm bướm có lẽ cũng vui lắm đây.
Thế là hắn mua cho nàng con chó sóc rồi bảo nhân viên hôm khác sẽ qua lấy rồi đèo nàng đi về nhà mình.
Trên đường, Hạ Đình bỗng nhiên trêu ghẹo nói: "Cậu mặt dày như vậy, sau này chắc chắn sẽ không có nữ nhân vào chịu làm vợ cậu"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý!
Nàng một câu nói như vậy thế nhưng là để Lục Cảnh trong lòng hồi hộp một cái, vội vàng ngắt lời cười nói:" Không sao, anh lấy Đình Đình là được"
"Ai thèm đồng ý chứ, không đứng đắn!"
Quả nhiên, Hạ Đình giật thót mình run rẩy xẩu hổ, đối với thanh xuân thiếu nữ như vậy, một lời ngon ngọt thấm đường dễ dàng để nàng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, thẹn thùng phát sốt.
"Chẳng lẽ. . . Tiểu Đình Đình không muốn cưới anh sao?" Lục Cảnh bỗng nhiên dắt bàn tay nhỏ của nàng.
"Ừm. . ."
Khi tay hắn nắm lấy tay nàng một khắc, thân thể nàng bỗng nhiên run rẩy một chút, nữ nhân thận trọng để nàng tượng trưng vùng vẫy một hồi, nhưng lại không có từ Lục Cảnh trên tay tránh ra, cuối cùng chỉ có thể tùy ý hắn nắm lấy.
Nhìn xem khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc, Hạ Đình xấu hổ vội vàng quay mặt né tránh, ngực trái lại kịch liệt nhảy lên, thật giống như bị hoảng sợ muốn từ trên ngực nhảy ra.
"Anh thích em" Lục Cảnh đột nhiên ghé sát bên tai nàng thì thào.
Quả nhiên là lời phát ra từ tên vô lại này không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi ! Tiểu cô nương nghe đến ngẩn người, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra mấp máy nói không ra một lời. Chỉ bất quá khuôn mặt của nàng lại có vẻ càng thêm đỏ chót
"Có được hay không?" Lục Cảnh nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng.
Chỉ là Hạ Đình xấu hổ nói không ra một câu.
Mà Lục Cảnh cũng không tiếp tục nói, lại như cũ nắm lấy tay của nàng, một tay còn lại vừa điểu khiển xe một bên lại nhìn lên trời ngắm nghía hoa mỹ đám mây.
Đối với hắn, không nói tức là không từ chối, vậy nên, từ bây giờ. Tiểu cô nương chính thức trở thành cô vợ nhỏ của hắn.