Chương 98: Vụ Án 7 – Sinh Tử Thì Tốc (10)

Lần trước bạn nào nói hai đứa không có tiến triển mau ra đây xin lỗi chú đê =]]]]]]]]

Đôi môi tái nhợt của Bạch Ngọc Đường hơi nhếch lên, dùng giọng yếu ớt nói với Triển Chiêu, “Chỉ khi nào xe dừng lại chúng ta mới có thể sống sót, vì em, cũng là vì tôi, ủy khuất một chút lại tính là gì.”

Phải nói ràng, nhiệm vụ Bao Chửng giao cho Triển Chiêu chính là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cậu nhất định phải bắt một tên bệnh tâm thần phân liệt, tâm tính thất thường, tính tình bạo liệt tuân theo lời mình dừng xe trong vòng 10 phút. Mà trong đầu Hàn Long, dừng xe lại tương đương với việc giết chết con gái của hắn. Đối với một bệnh nhân yêu con mình đến điên như hắn, bắt hắn dừng xe lại là chuyện không thể nào.

Bất quá, ý tưởng Bao Chửng gợi ra cũng rất đáng để thử. Tuy người mắc bệnh tâm thần rất khó giao tiếp, nhưng ít nhất hắn cũng phải hiểu chuyện nhiên liệu sắp hết đi. Nếu để tài xế trực tiếp chứng minh nhiên liệu không đủ để tiếp tục chạy, thì dừng xe chính là chuyện hợp lý , Hàn Long có lẽ sẽ có thể chấp nhận?

Nhưng cứ cho Hàn Long có thể chấp nhận lý do này, thì muốn thực hiện kế hoạch cũng không dễ. Đầu tiên theo Triển Chiêu quan sát, xe này trông không giống như thiếu nhiên liệu. Nói cách khác, muốn kế hoạch thành công nhất định phải bắt tài xế nói láo, nhưng bây giờ tinh thần tài xế cũng đang căng thẳng, chạy suốt hai giờ ông còn không nghĩ ra được cách này để dừng xe thì cũng không thể trông mong vào chuyện ông có thể phản ứng ngay lại lời mình được.

Cho nên, Triển Chiêu nhất định phải nói cho tài xế nghe kế hoạch của cậu. Mà tài xế nhất định phải có đủ can đảm cùng kỹ thuật diễn để lừa gạt Hàn Long. Triển Chiêu vốn cho là, nếu muốn giải cứu mọi người chỉ có thể trông cậy vào tổ Trọng án cùng Bạch Ngọc Đường, còn vị tài xế hơn 40 tuổi đó cũng không nằm trong kế hoạch của cậu. Để người bình thường thực hiện nhiệm vụ trao đổi với một tên tâm thần có súng, liệu có được hay không? Triển Chiêu không cách nào khảng định.

Nhưng, tình thế bắt buộc, thời gian cũng không đợi. Không còn thời gian để Triển Chiêu suy tính kỹ càng nữa, cậu phải lập tức hành động. Tình hình hiện tại là thế này, sau khi Hàn Long cúp điện thoại liền ném bể di động của Bạch Ngọc Đường, toàn bộ xe buýt lại rơi vào không khí khẩn trương. Hàn Long ghìm súng bước tới bước lui trên lối đi, giống như đang tuần tra, vừa đi vừa dùng ánh mắt điên cuồng lạnh lẽo quét qua từng hành khách trên ghế ngồi. Phụ nữ nhát gan không dám nhìn hắn, ngay cả đàn ông cũng cố hết sức lơ đi ánh mắt hắn. Một loại cảm thụ nguy hiểm theo bản năng khiến người ta cảm thấy khủng hoảng, đối đầu với một tay súng mất lý trí, bàn năng của họ đều cho rằng nếu mắt đối mắt với hắn, rất có thể sẽ bị đối phương bắn một phát.

Không ai muốn chết, vì vậy mọi người ai cũng phát run, tinh thần khẩn trương tới mức cực độ. Ngay giờ phút ấy, Triển Chiêu vẫn dốc hết tinh thần chăm chú vào từng hành động của Hàn Long. Cậu đang đợi thời cơ, chờ lúc Hàn Long lần nữa đi về phía đuôi xe, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lao tới bên người tài xế, nói kế hoạch của mình cho ông ấy biết. Tuy cậu không biết kế hoạch của mình có liệu có thể thành công hay không, nhưng cứ phải thử một lần đã, nếu còn chờ nữa, sẽ hại chết tất cả mọi người!

Lúc này, Hàn Long vừa đúng đi tới bên cạnh Triển Chiêu, hắn không buồn nhìn Triển Chiêu một cái, liền xoay người, thong thả bước về hướng đuôi xe. Có cơ hội! Triển Chiêu đột ngột đứng lên, đang định bước tới chỗ tài xế. Ngay lúc đó, tay của cậu bị kéo mạnh lại.

“Hử?” Triển Chiêu giật thót, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Bạch Ngọc Đường đang nằm trên ghế dưỡng thần vì bị thương quá nặng. Lúc Triển Chiêu vừa đứng lên, Bạch Ngọc Đường đã giơ tay bắt được cổ tay của cậu.

Triển Chiêu không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường, không hiểu vì sao người kia phải khiến cậu bỏ lỡ cơ hội. Hàn Long là bệnh nhân tâm thần, không ai biết khi nào hắn sẽ thôi dò xét. Lỡ để hắn trở về bên cạnh tài xế ngồi, thì tất cả sẽ thất bại trong gang tấc. Triển Chiêu muốn nói, lại không dám phát ra tiếng động gì. Cậu chỉ có thể dùng ánh mắt khốn hoặc nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhẹ cong khóe miệng, nháy mắt một cái, ý bảo Triển Chiêu cúi đầu xuống nghe anh nói.

Triển Chiêu vâng lời nhích lỗ tai đến sát môi Bạch Ngọc Đường, đối phương ở sát tai cậu lấy âm thanh thì thào nói, “Đừng khinh cử vọng động, tôi biết ý định của cậu, nhưng như vậy quá mạo hiểm, rất dễ hại chết mọi người.”

Tim Triển Chiêu đánh thịch, cậu biết những lời này là thật, nhưng cậu không còn thời gian nữa rồi. Mạo hiểm ít nhất cũng tốt hơn là ngồi chờ chết chứ!

Bạch Ngọc Đường đoán được chuyện Triển Chiêu muốn nói, trên khuôn mặt tái nhợt lại nở ra một nụ cười, anh tiếp tục nhỏ giọng nói, “Cậu là nhà tâm lý học, cậu có thể lý giải tâm lý cùng hành vi của con người. Hơn nữa cậu còn hiểu rõ bệnh tâm thần phân liệt, như vậy đã đủ hiểu rõ Hàn Long rồi. Triển Chiêu, dùng đầu óc của cậu suy nghĩ thật kỹ lần nữa xem phải làm sao mới phân tán được sức chú ý của hàn Long. Suy nghĩ xem, hắn là loại người gì, đúng bệnh bốc thuốc.”

Lời nói của Bạch Ngọc Đường rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như từng cây chùy đập vào tim Triển Chiêu. Đầu óc cậu bắt đầu xoay chuyển, Hàn Long là loại người gì? Là một bệnh nhân tâm tình bất ổn, thân thủ nhạy bén, còn có súng. Nhìn qua trông rất đáng sợ, nhưng bây giờ Triển Chiêu còn biết, hắn là một người cha đáng thương luôn nhung nhớ con gái, còn là một vận động viên chất phác, tâm địa hiền lành.

Mới khi nãy, hắn giơ súng lên bắn Triển Chiêu giống như điên rồi, không chút lưu tình, muốn một súng bắn chết cậu. Nhưng sau khi hắn làm Bạch Ngọc Đường bị thương, lại sợ rằng Bạch Ngọc Đường sẽ chết, toàn bộ quá trình, biểu hiện của hắn vừa vội vừa tự trách. Đây mới là Hàn Long, là bản tính thực sự của hắn. Nói vậy, phải làm sao mới lợi dụng được bản tính của hắn để phân tán sự chú ý đây?

Nếu, chỉ vì một hành động của mình mà gây thương tổn cho người đứng trước mặt, Hàn Long nhất định sẽ nảy sinh tâm tình thương cảm, cùng áy náy. Mặc dù nhưng thứ đồng cảm cùng áy náy đó chưa chắc át được chấp niệm của hắn với con gái, nhưng có thể thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đúng, cứ làm vậy đi!

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lập tức cúi người, hạ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, như vậy chỉ sợ lại ủy khuất anh một chút, anh còn sức diễn trò với Hàn Long không?”

Đôi môi tái nhợt của Bạch Ngọc Đường hơi nhếch lên, dùng giọng yếu ớt nói với Triển Chiêu, “Chỉ khi nào xe dừng lại chúng ta mới có thể sống sót, vì em, cũng là vì tôi, ủy khuất một chút lại tính là gì.”

“Ngọc Đường….” Triển Chiêu hơi sửng sốt, cậu chợt cảm thấy cách nói của Bạch Ngọc Đường có chút kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường lại cười, nhỏ giọng phân phó nói, “Triển Chiêu, đỡ tôi dậy đi, kịch phải diễn rồi.”

Động tác Bạch Ngọc Đường cắt đứt dòng suy nghĩ của Triển Chiêu, cậu vội trả lời một tiếng, đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi dậy. Nhưng đúng lúc đó, Một tiếng thét cản lại động tác Triển Chiêu.

Triển Chiêu vội ngẩng đầu lên, Bạch Ngọc Đường cũng cố gắng mấy lần, nhưng không có cách nào chống đỡ cơ thể mình đành phải tiếp tục ngồi xuống.

“Sao vậy? Triển Chiêu, rốt cuộc có chuyện gì!?”

“Không ổn! Là chị gái mang thai ở đuôi xe!”

“Phụ nữ mang thai?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày, hỏng bét, người phụ nữ có mang ngồi kế họ lúc nãy nhìn qua chắc cũng hơn tám tháng rồi. Chẳng lẽ ngay thời khắc mấu chốt này, vì cô khẩn trương quá nên sinh sớm sao? Cái… cái này không đùa được đâu, cứ cho là Bạch Ngọc Đường không hiểu rõ tình huống cũng biết chuyện này trọng đại, nếu không cẩn thận chỉ sợ một thây hai mạng!

Triển Chiêu cũng nghĩ tới chuyện giống hệt Bạch Ngọc Đường, cậu không thể nói gì nữa, lập tức muốn bước tới kiểm tra tình hình. Nhưng Triển Chiêu còn chưa kịp động, Bạch Ngọc Đường đã dùng một tay kéo Triển Chiêu lại.

“Sao?” Triển Chiêu ngẩn ra.

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nhìn chăm chăm vào Triển Chiêu, nhẹ lắc đầu.

“Ngọc Đường ý anh là sao?”

Bạch Ngọc Đường tỉnh táo đáp, “Còn không tới một tiếng nữa, cậu đi giải quyết tài xế, bên kia tôi trông.”

“Anh á?”

Triển Chiêu khẽ run, cậu nhìn Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, hai tay vịn ghế đứng dậy.

“Tiến sĩ nhỏ, giao cho tôi còn lo lắng sao?” Bạch Ngọc Đường chặn khóe miệng, nở một nụ cười tự cho là sức quyến rũ 10 phần như thực ra lại vô cùng yếu ớt.

Tiếp theo, anh kiên định bước từng bước về phía đuôi xe, Triển Chiêu ngơ ngác nhìn Bạch Ngọc Đường dùng âm thanh yếu ớt mà vững vàng chất vấn Hàn Long làm gì lại dọa người, khiến một phụ nữ có thai sợ đến mức muốn sinh sớm. Còn Hàn Long lúc này đang ảo não nhìn Bạch Ngọc Đường, cúi đầu giống như học sinh đang bị giáo viên khiển trách, ngoan không ngờ nổi.

Triển Chiêu không dám chần chừ, tuy trong lòng cậu, hết sức lo lắng Bạch Ngọc Đường, nhưng cậu biết, tâm tình hiện tại của Hàn Long chỉ là tạm thời. Muốn giải cứu Bạch Ngọc Đường cùng chị gái mang thai kia, chuyện duy nhất cậu có thể làm chính là cho Hàn Long một lý do nhất định phải dừng xe lại!

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu dùng tốc độ nhanh nhất tới cạnh tài xế.

Vị tài xế trung niên hơn 40 tuổi đó hiển nhiên cũng đang rơi vào trạng thái mệt mỏi vô cùng. Dùng tốc độ 100km/h chạy liên tục hai tiếng trên đường cao tốc, hơn nữa lúc nào cũng có thể bị tên bắt cóc dùng súng uy hiếp, áp lực tinh thần như vậy dường như sắp đè nát ông rồi. Triển Chiêu biết, hiện giờ nhiệm vụ cậu muốn giao cho tài xế rất nguy hiểm, tâm tình ông không yên, cũng có thể bị lộ, nhưng trừ cách này không còn cách nào khác nữa.

Triển Chiêu hít một hơi thật sâu, ngồi bên người tài xế, dùng giọng thật nhỏ nói với ông, “Bác tài, tôi là Triển Chiêu.”

Tài xế nhanh chóng nhìn Triển Chiêu, sau đó thở phảo nhẹ nhõm nói, “Tôi biết, mới nãy cậu ra nói chuyện với tên điên kia tôi cũng có nghe.”

Triển Chiêu gật đầu, nhanh chóng nói rõ thân phận của mình với Bạch Ngọc Đường, lại giải thích tình hình bây giờ cho tài xế, cuối cùng, cậu cường điệu thêm một chút, là nhất định phải dừng xe thì mới có thể giúp cả xe sống sót. Trạm xăng ở trước mặt chính là cơ hội cuối cùng của họ, nếu bỏ qua rồi, sẽ tiến vào đoạn đường nguy hiểm, đến lúc đó thì không thể xoay chuyển được nữa.

Triển Chiêu nói lời thật nhanh, nhưng đang lúc khẩn trương cao độ, bác tài lại nghe hết không thiếu một chữ nào. Sau khi Triển Chiêu nói xong, tài xế lập tức nói, “Tiểu tử, tôi nghe cậu, cậu muốn tôi làm gì tôi sẽ làm như thế!”

Lòng Triển Chiêu chợt xoẹt qua một trận vui mừng, nhưng vẫn còn chút lo lắng nói, “Bác tài, tâm tình của Hàn Long có chút bất thường, lúc bác giao thiệp với hắn ta nhất định phải bình tĩnh, nếu không sẽ rất nguy hiểm, bác….”

“Không cần nói nữa.” bác tài giống như đã hạ quyết tâm, “Cậu không nói tôi cũng nhìn ra tên điên đó không bình thường. Cứ giao cho tôi, lão Vương tôi lái xe nhiều năm như vậy, lừa một thằng điên bảo đảm không thành vấn đề. Triển Chiêu, cậu gọi thằng đó tới đây, chuyện này cứ để tôi lo! Mẹ nó! Sao mới nãy không nghĩ ra cái trò đổ xăng này chứ!”

Nói thật, tới bây giờ, Triển Chiêu cũng chỉ có thể chờ định mệnh. Thái độ của bác tài để cậu tin tưởng, cậu lập tức lấy tốc độ nhanh nhất tới chỗ đuôi xe đang gặp chuyện lùm xùm, thấy chị gái kia vẫn đang la thét thảm thiết, mà Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái nhợt cũng ngồi ở đó, cặp mắt lại vô cùng cảnh giác chăm chăm theo dõi nhất cử nhất động của Hàn Long. Triển Chiêu an lòng một chút, mà lúc này, bác tài như đã hẹn gào to, “Không ổn! Sắp hết xăng rồi!”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường chợt khựng, cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái. Tất cả mọi người trên xe đều có thể cảm giác rõ ràng được, tốc độ xe dường như đang chậm lại. Không có xăng, nói vậy, có phải sẽ được dừng xe không?