Chương 86: Vụ Án 6 – Anh Túc Hoa Biện (18)

Triển Chiêu cười lúng túng, “Tôi biết, tôi hứa sẽ nghe lời anh, không khinh cử vong động còn không được sao? Bắt đầu từ bây giờ, anh phụ trách ra lệnh, anh là lãnh đạo. Cảnh sát Bạch, anh cũng đừng lôi chuyện hôm đó ra mà nói nữa, tôi sai rồi, được không?”

Chu Chánh Quân với Adam cùng nhau dự tiệc, địa điểm là khách sạn lớn Kim Nguyên. Tin tức được đường dây tin tức nội bộ Lâm Chí Hổ đưa đến với thông tin bên trong hộp giấy kia lại hoàn toàn giống nhau, chuyện này nói rõ cái gì?

Hộp giấy là ai gửi tới? Mục đích của hắn là gì? Buổi tiệc Chu Chánh Quân cùng Adam tham gia mang tính chất gì, có những người nào tham gia? Từng nghi vấn một được nêu ra, câu trả lời cho chúng đều nằm trong khách sạn lớn Kim Nguyên tối mai.

Tối ngày thứ hai, một tiếng trước khi buổi tiệc diễn ra, cảnh viên phụ trách theo dõi Adam cùng Chu Chánh Quân liên tục truyền tin tới, hai bọn chúng quả nhiên đi ra từ nơi ở của mình, cùng hướng về khách sạn lớn Kim Nguyên. Sáng hôm nay, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường liền dùng tên giả để thâm nhập vào phòng trong khách sạn, Bạch Ngọc Đường đã từng đi qua lầu 13 mấy lần, thật phát hiện ở đó được bố trí kiểu mới. Anh bắt lại một phục vụ đi ngang qua hỏi thăm, người kia chỉ nói có một buổi hội nghị của công ty IT sẽ được tổ chức tại chỗ này, thành phần tham gia đều là những người nổi tiếng xã hỗi, thậm chí trong số đó còn có vài người là nhân viên sứ quán của mấy quốc gia ở thành phố D.

Nghe qua thật có vẻ một buổi tiệc thượng lưu. Sau khi Bạch Ngọc Đường về phòng rồi, mới kể lại cho Triển Chiêu biết, Triển Chiêu lập tức nghĩ tới một chuyện. Trong vòng một tháng nay, cậu đã xem qua vô số tài liệu cùng hình ảnh ghi chép liên quan tội phạm ma túy, thấu hiểu sâu sắc về thủ đoạn cùng con đường mà bọn buôn ma túy trong và ngoài nước thường sử dụng những năm gần đây. Buổi tiệc sắp được tổ chức này rất giống một tình huống mà nhân viên đã từng ghi lại.

Bởi vì mấy năm gần đây tổ chức buôn ma túy quốc tế dường như đã quyết đoán hơn, chuyện buôn ma túy đã dần được quốc tế hóa. Ở Trung Quốc, người có thể xuất cảnh càng lúc càng nhiều, rất nhiều người lợi dụng chức vụ càng lui tới nhiều quốc gia hơn, sau đó mang ma túy từ nước ngoài về, giấu trong hành lý. Vì số lượng không nhiều, lại giấu tốt, bình thường rất khó bị tra ra. Thật sự là không tra sẽ không thể biết được, có rất nhiều người nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy không thể nào quan hệ với lũ buôn ma túy lại có thể xuất hiện trong hàng ngũ những kẻ buôn ma túy.

Ví dụ như nữ tiếp viên, phi công, người làm ăn chân chính, nhân viên tri thức bình thường đi công tác, nhân viên công chức, thậm chí còn có cả nhân viên của lãnh sự quán. Ngoài mặt, họ đều giống với Thủy Ký Bình, nếu không có bằng chứng, không ai dám tin rằng những người này sẽ đi buôn ma túy. Có thể thấy, đôi lúc nhiều người không thể kháng cự lại sự cám dỗ của kim tiền, khi lợi ích to lớn xuất hiện trước mặt, thì những người có công việc đường hoàng cũng sẽ túng quá làm càn.

Thủy Ký Bình từng nói với Triển Chiêu, Adam đã từng đưa cô ra nước ngoài để tham gia vài buổi xã giao thượng lưu, như vậy buổi tiệc hôm nay ở khách sạn lớn Kim Nguyên có phải cũng giống như thế không? Những người tập trung ở chỗ này không thể nào đều là người buôn ma túy được, như vậy, phải có một số người trong này là người mua ma túy hoặc là người mua tiềm năng của chúng. Trường hợp của Adam là tìm mối làm ăn, cùng với đối tượng thích hợp dụ dỗ. Theo tài liệu cho thấy, hơn 50% người hút ma túy lần đầu chính là ngoài ý muốn. Có thể tưởng tượng ra, nếu là người không biết gì, thỉnh thoảng theo bạn bè tham gia tiệc tùng như vậy, rất có thể sẽ bị người ta dàn xếp dính vào ma túy, thường người càng có tiền càng dễ trở thành mục tiêu ra tay của bọn buôn ma túy này.

Triển Chiêu nói suy nghĩ của mình cho Bạch Ngọc Đường nghe, hai người lại bàn với nhau một chút, quyết định trước tiên phải tìm ra cơ hội xâm nhập vào đại sảnh bữa tiệc rồi lại tính. Bọn buôn ma túy cũng rất cẩn thận, vì thế những người tham gia bữa tiệc nhất định không phải là người thường, bọn họ biết lần nhau, nên muốn xâm nhập vào cũng không dễ. Nhưng, vẫn còn một cách khác. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu tới phòng nghỉ của nhân viên, trộm hai bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, hai người về phòng thay quần áo xong, nhìn đối phương một cái, không nhịn được buồn cười.

Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu sửa lại vạt áo, lại giúp cậu kéo nếp cho mấy cọng tóc rối bời của mình, cuối cùng khẽ mỉm cười, nói, “Dáng dấp cậu một chút cũng không giống nhân viên phục vụ, không cẩn thận sẽ lộ mất, bằng không một mình tôi đi đi.”

Triển Chiêu không phục nhìn Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nói, “Bảo tôi không giống, anh giống lắm chắc? Lại nói, bộ nhân viên phục vụ không được phép đẹp trai sao?”

“Ha ha!” Bạch Ngọc Đường cười lớn, không nhịn được chọt gò má Triển Chiêu, khiến đối phương không vui trừng lại.

“Được rồi, không làm khó cậu nữa.” Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, cười nói, “Sau khi đi vào nhớ theo sát tôi, tuy cơ ứng biến, ngàn vạn lần không được đi theo người ta như lần trước.”

Triển Chiêu không phục liếc Bạch Ngọc Đường, “Anh khỏi lo, tôi đảm bảo lần này không ăn cái gì hết được chưa?”

“Tôi không phải đang đùa với cậu, trong đó có không ít bọn buôn ma túy, nếu cậu để lộ sơ hở sẽ rất nguy hiểm. Bằng không, cậu dứt khoát đừng đi.” Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ rõ ràng không đủ tập trung của Triển Chiêu, trong lòng lại bắt đầu đánh trống.

“Là Bao đại ca đồng ý cho tôi tham gia hành động.” Triển Chiêu thờ ơ trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Cậu lại dùng đội trưởng tới áp tôi.” Bạch Ngọc Đường không vui nhìn thẳng vào ánh mắt Triển Chiêu, “Tôi là đang quan tâm cậu, cậu không biết sao?”

Triển Chiêu cười lúng túng, “Tôi biết, tôi hứa sẽ nghe lời anh, không khinh cử vong động còn không được sao? Bắt đầu từ bây giờ, anh phụ trách ra lệnh, anh là lãnh đạo. Cảnh sát Bạch, anh cũng đừng lôi chuyện hôm đó ra mà nói nữa, tôi sai rồi, được không?”

Thấy Triển Chiêu liên tục nhận sai, trên mặt Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng hiện ra nụ cười, sau đó, anh lại dặn dò Triển Chiêu thêm một lúc nữa, nếu phát hiện ra Adam nhất định không được kích động, chờ đến khi xác định được bọn chúng đang tiến hành giao dịch ma túy thì lập tức phát tín hiệu cho bọn đội trưởng đang mai phục bên ngoài. Triển Chiêu liên tục đáp ứng, nhưng trong lòng không nhịn được phải chửi Bạch Ngọc Đường vì sao đột nhiên lại lắm mồm như vậy.

Nửa tiếng sau khi buổi tiệc bắt đầu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng lối đi của nhân viên xâm nhập vào đại sảnh. Hội trường được trang trí khác hẳn ban ngày, ánh đèn chiếu rọi, bóng tóc áo hương, nhìn qua giống như một sàn nhảy của hộp đêm được thắp đèn. Người tham gia ăn mặc cũng rất sang trọng, bọn họ cặp hai cặp ba đứng lại cùng nhau, đang nói chuyện về mọi loại đề tài. Nhìn từ bên ngoài, buổi tiệc này so với tiệc rượu cao cấp cũng không có gì khác nhau, nhưng cẩn thận quan sát một hồi sẽ nhận ra, không khí trong sảnh quả thật có chút kỳ quặc.

Bạch Ngọc Đường phát hiện ra Chu Chánh Quân, sau đó lại giật mình nhận ra hắn khác hẳn với bộ dáng đàng hoàng ngày thường, đang gió xuân đây mặt ngồi bên người một quý phụ, hai người dựa lưng kéo vai, thậm chí còn uống Champagne từ ly người người nọ. Bạch Ngọc Đường biết rõ Chu Chánh Quân đã có vợ con, mà cái vị quý phụ này hiển nhiên không phải vợ của hắn, hai người mỉm cười phóng đãng, hành vi này làm người ta muốn nôn.

Triển Chiêu cũng phát hiện Adam, mặc dù trong hội trường không thiếu người ngoại quốc, nhưng người vạm vỡ như Adam vẫn rất nổi bật. Đây là lần đầu tiền Triển Chiêu nhìn thấy Adam, công bằng mà nói người ngoại quốc này rất tuấn tú, nhìn qua hơn 30, ăn mặc thời thượng, phong độ phiên phiên. Nếu đem hắn ra so sánh với những người ngoại quốc cùng tuổi khác, Adam cũng xem như là người đẹp trai hiếm có, vì vậy bên cạnh hắn cũng có không ít nữ nhân. Phần lớn đều là nữ trung niên, cũng có một nhóm cô gái trẻ tuổi, họ vây quanh Adam, trên mặt mỗi người đều hiện lên nét phấn khởi.

Thật ra cũng do kinh nghiệm giang hồ của Triển Chiêu còn thấp nên mới không nhìn ra ở đây có gì lạ lùng. Bạch Ngọc Đường có kinh nghiệm hơn chút, nhìn một cái đã biết, hơn một nửa số người đang ngồi ở đây ít nhất đã có hơn nửa bắt đầu High. Thì ra, cái hội nghị cấp cao đây chẳng qua cũng chỉ là hội nghị phê thuốc của bọn họ mà thôi, thật không ngờ khách sạn lớn Kim Nguyên bề ngoài hào nhoáng xinh đẹp lại là một nơi chứa đầy rác rưởi.

Bọn chúng dựa vào đâu mà dám tụ tập lại một nơi làm chuyện bất hợp pháp thế này, rốt cuộc sau lưng lũ buôn ma túy này có ai làm chỗ dựa. Bạch Ngọc Đường híp mắt, nhìn vào đám ma quỷ đang hút ma túy, một đôi mắt sắc bén cẩn thận phân biệt từng khuôn mặt khả nghi. Ngay lúc Bạch Ngọc Đường phát hiện ra một đối tượng vô cùng khả nghi, một thân ành màu trắng đã xẹt qua mặt anh, sau đó nhanh chóng chạy về một phía.

Bạch Ngọc Đường căng thẳng, trong đại sảnh tối mờ, bóng trắng lại vô cùng nổi bật. Đó là đồng phục của nhân viên phục vụ, còn người đang mặc bộ đồ đó chính là Triển Chiêu! Hương cậu ta chạy đi chính là nơi tên Bạch Ngọc Đường đang nghi ngờ đi mất. Bạch Ngọc Đường vội vã chạy về nơi đó! Đoạn này phải cắt qua sàn nhảy, bọn người chung quanh điên cuồng lắc lư cơ thể, bọn bọ cản trở đường đi phía trước của Bạch Ngọc Đường, đến khi anh tách được khỏi lũ người cản đường kia, lại giật mình nhận ra không thấy Triển Chiêu nữa rồi!

Tim của anh đột nhiên cứng ngắc! Đủ loại khung cảnh đáng sợ xẹt qua trong đầu anh, anh giống hệt một con dã thú khốn khổ đứng ở nơi cuối cùng nhìn thấy Triển Chiêu, đôi mắt ngập máu không khác sói hoang, anh sốt ruột bước đi, điên cuồng gọi tên Triển Chiêu, chạy nhanh khỏi đại sảnh! Thật nực cười là, thái độ kích động này của anh lại chẳng khiến bất kỳ kẻ nào nghi ngờ, có lẽ những người kia vốn đã không buồn để tâm đến trạng thái của người kế bên nữa, mà có lẽ, từ góc nhìn của họ mà nói, dáng vẻ của Bạch Ngọc Đường mới là bình thường. Bọn họ điên, còn Bạch Ngọc Đường lúc này cũng sắp phát điên đến nơi!

Triển Chiêu đi đâu? Ở đây chỗ nào cũng là bọn buôn ma túy, không lẽ Triển Chiêu lại bị bọn chúng bỏ thuốc? Hay, thân phận của họ đã bị lộ, kinh khủng hơn toàn bộ chuyện này lẽ nào là chính là một cái bẫy? Bạch Ngọc Đường bắt đầu suy nghĩ lung tung, vừa điên cuồng tìm kiếm Triển Chiêu ở từng cửa ra vào, vừa ra tín hiệu cho Bao Chửng. Cảnh sát nhanh chóng bao vây kín hết khách sạn Kim Nguyên, cảnh sát vũ trang ập vào đại sảnh. Tất cả lối ra vào đều bị chặn đứng, bất kể là Adam, Chu Chánh Quân, hay thượng tuyến đàng sau bọn chúng, tối nay không có bất cứ người nào có thể chạy trốn được nữa!

Bạch Ngọc Đường không tham gia bắt giữ, anh vẫn đang điên cuồng tìm kiếm Triển Chiêu. Anh như không biết mệt mải tìm kiếm bóng dáng trắng phau ở từng tầng lầu, từng lối ra vào, tim của anh như bị lửa nóng đốt thành một lỗ. Ác mộng ba năm trước đây một lần nữa ập xuống, anh không tài nào quên được sự đau đớn như bị lửa thiêu kia, cũng không quên được nỗi thống khố khi phải trơ mắt nhìn bằng hữu tốt nhất chịu tan xương nát thịt trước mặt mình! Nhưng Triển Chiêu cũng không giống bọn họ. Bạch Ngọc Đường không biết, có thể so sánh nỗi đau hay không, nhưng anh bây giờ biết rõ rằng, nếu cái liếc về vội vã khi ấy trở thành lần cuối cùng anh và Triển Chiêu gặp gỡ thì Bạch Ngọc Đường anh nhất định sẽ điên hoàn toàn.

Bạch Ngọc Đường chạy như rồ dại, từ lầu 13 tìm tới tận lầu 1, khi hai chân anh đặt lên sàn lầu một, cả người đã không khác gì mới chui ra từ trong nước, không còn một chỗ nào khô.

Anh mệt mỏi ngã xuống đất, nhưng lúc này, di động của anh reo lên. Bạch Ngọc Đường vội cầm điện thoại nhìn, một cái tên sáng lên trên màn hình di động. Cả đời Bạch Ngọc Đường không có một lần kích động vì nhận điện bây giờ lại muốn gào to! Là điện thoại của Triển Chiêu!

“Triển Chiêu! Cậu đang ở đâu?!”

Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, Bạch Ngọc Đường vội tức mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài, anh sợ điện thoại không phải do Triển Chiêu gọi tới mà là tên bắt cóc đoạt điện thoại của cậu. Nhưng cuối cùng, chuyện đáng sợ cũng không xảy ra, đầu kia điện thoại truyền tới thanh âm của Triển Chiêu.

“Ngọc Đường, anh đi đâu vậy, tôi không tìm được anh.”

“Tôi đi đâu á!? Tôi con mẹ nó đi tìm cậu khắp nơi!” Bạch Ngọc Đường đang vội không nhịn được mà chửi thề.

Triển Chiêu ở bên kia điện thoại dĩ nhiên bị Bạch Ngọc Đường dọa sợ, cậu chần chờ một hồi, mới cảm thấy mình có chút sai, nhỏ giọng đáp, “Tôi thấy một người trong sảnh, bóng lưng của hắn rất giống người hôm qua gửi hộp giấy cho tôi, đang tính đuổi theo xem hắn là ai, kết quả ra ngoài sảnh rồi hắn liền mất tích. Sau đó, tôi mới thấy nhóm đội trưởng chạy lên, nên nhập bọn chung với họ. Kết quả sau khi bắt lại tất cả mọi người cũng không phát hiện ra người kia, sau đó lại nhận ra anh không có ở đây, nên tôi liền —“

“Cậu!” Bạch Ngọc Đường nghe giọng Triển Chiêu càng lúc càng nhỏ, tâm tình trong lòng hắn rốt cục cùng mềm nhũn ra. Lúc lâu sau, anh phát hiện Triển Chiêu vẫn chưa cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, xem như tôi sợ cậu, tôi đang ở lầu một, cậu xuống tìm tôi đi.”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường lê thân người mệt mỏi bò dậy từ mặt đất. Mặc dù anh hiện giờ đã mệt phờ người, nhưng vẫn giương thẳng mặt nhìn về phía thang máy, thân người thẳng đứng như một cây cột cắm trên mặt đất.

Chuyện này cuối cùng cũng xong, tim của Bạch Ngọc Đường tuy đầy mệt mỏi, trong đầu cũng có một chút bí ẩn chửa hiểu rõ, nhưng, dường như trong nháy mắt đó anh đã thông suốt rất nhiều điều. Triển Chiêu với anh dường như có chút quá quan trọng, mà loại quan trọng này tới tận bây giờ anh vẫn chưa ý thức được, cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa. Nhưng sau hôm nay, có lẽ cần phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Bạch Ngọc Đường lặng lẽ nhìn con số trên thang máy từ từ nhỏ dần, thẳng tới tầng lầu anh đang đứng.

Cửa thang máy mở ra, Triển Chiêu không có chút hao tổn gì. Bộ đồng phục màu trắng không quá vừa người ở trên thân Triển Chiêu vẫn khó che đậy đi nét ưu nhã ôn nhuận như ngọc cùng soái khí. Trên khuôn mặt trẻ trung của cậu có vài tia áy náy, ngập ngừng nhìn Bạch Ngọc Đường, há miệng, cuối cùng chỉ có thể nói câu thật xin lỗi. Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, không đáp, lại bước nhanh về phía trước, giơ hai tay ôm chặt Triển Chiêu vào trong ngực của mình.

“Bạch… Ngọc Đường.”

Tại sao anh lại muốn ôm tôi? Triển Chiêu muốn hỏi như thế, nhưng chợt cảm thấy những lời này như có chút quen thuộc, hình như đã từng hỏi qua ở đâu đó.

“Bởi vì như vậy, anh sẽ thoải mái được một chút.”

Bạch Ngọc Đường đem hết sức nặng toàn thân đặt trên bả vai gầy gò của Triển Chiêu, chỉ một chút này thôi, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy, thật sự vô cùng thoải mái.