Chương 73: Chương 73: Vụ Án 6

Cậu ta quả nhiên biết cô ta, hơn nữa, nhìn thôi cũng thấy quan hệ của họ không đơn giản là bạn bè thường. Nghĩ tới chỗ này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên có chút tức giận, ánh mắt nhìn Triển Chiêu lập tức có hơi khó chịu. Đương nhiên khiến anh càng khó chịu hơn chính là cô gái ngồi đối diện.

Vì có một đoạn thời gian Triển Chiêu không tới tổ Trọng Án, thế nên sự xuất hiện của cậu khiến cho những cảnh sát viên quen thuộc với cậu rất vui. Trương Long Triệu Hổ nhiệt tình chào hỏi Triển Chiêu, Vương Triều Mã Hán cũng ha hả cười góp tới nhiệt tình trò chuyện mấy câu với cậu. Ngay cả vì pháp y Tần cả ngày chỉ biết vùi đầu trong phòng pháp y cũng không biết làm sao nghe tin Triển Chiêu tới, tóm lại, mục tiêu chỉ vừa mới lộ diện trong văn phòng chưa tới 5 giây, hắn đã nhảy vào từ một cánh cửa khác, bắt lại tay Triển Chiêu, kéo cậu tới địa bàn của mình.

Bất quá, phản ứng của Triển Chiêu lại nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người. Cậu từ chối nhiệt tình của 4 vị cảnh sát viên, thậm chí người có quan hệ tốt như Tần Giản cũng bị Triển Chiêu nhẹ nhàng đẩy ra. Tần Giản bị đẩy ra làm vẻ mặt vô biểu tình, nhưng người không quen hắn cũng nhìn ra được tâm trạng hiện giờ của hắn thật không tốt.

Một pháp y Tần ngày xưa cứ thấy Triển Chiêu liền trở nên vui vẻ hiện giờ thật buồn, mà một Triển Chiêu luôn luôn đối xử điềm đạm với mọi người tại sao hôm nay lại khác thường như thế? Nhóm cảnh sát viên tò mò nhìn Triển Chiêu vội vã bước chân về phòng thẩm vấn, không nhịn được bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Phòng thẩm vấn hôm nay có chuyện gì quan trọng không?”

“Mới nãy Bạch Ngọc Đường mang một nữ buôn ma túy từ hải quan về, hiện tại vẫn còn ngồi thẩm vấn bên trong đấy, tôi với lão Mã khi nãy còn chạy tới xem.”

“Cái gì, cái gì mà nữ buôn ma túy? Cậu khoan nói đã, tôi làm cảnh sát nhiều năm vậy rồi, còn chưa được thấy ma túy đây, điều tra ma túy không phải là việc của hải quan cùng phòng bắt ma túy sao? Khi không lại cho tổ Trọng án tới?”

“Cậu không biết gì hết, Bạch Ngọc Đường bảo là đội trưởng tự mình đề nghị.”

“Thì ra là thế, mà, cậu còn chưa nói xong, cái cô buôn ma túy kia dáng vẻ thế nào?”

“Nhắc tới đây lại thấy lạ, cô gái kia dáng vẻ nhìn cũng không người buôn ma túy. Rất trẻ, cũng vô cùng thanh tú, giống một cô bé vô cùng xinh đẹp tư văn, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”

“Cô bé?” Trương Long nghe Vương Triều nói vậy, không nhịn được cũng nói một tiếng chê cười, “Cô bé xinh đẹp hơn nữa cũng là buôn ma túy. Các cậu ngàn vạn lần đừng có xem thường đàn bà, nhất là loại đàn bà nhìn quá dịu dàng vô hại, loại đàn ba này rất ngoan, 10 tên đàn ông cũng không đấu lại.”

“Trương Long, đột nhiên bức xức như thế làm gì, không lẽ trước kia cậu từng bị phụ nữ khi dễ sao?” Triệu Hổ hì hì hỏi.

Trường Long bị kê tủ đứng dĩ nhiên không phục, bắt đầu đấu võ mồm với Triệu Hổ như thường lệ. Nhóm người nói chuyện một hồi bắt đầu lạc đề cuối cùng cũng quên mất chủ đề bàn tán lúc đầu chính là nguyên nhân cho thái độ bất thường của Triển Chiêu. Hơn nữa, bọn họ cũng không để ý rằng, Tần Giản đã biến mất từ lúc nào không biết.

Triển Chiêu tới phòng thẩm vấn, đã đụng mặt Tô Hồng đang đứng trước cửa. Đối phương nhìn thấy Triển Chiêu hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi, “Triển Chiêu, sao cậu lại tới đây?”

Triển Chiêu gật đầu với Tô Hồng một cái, nói, “Tôi đến gặp bạn.”

“Bạn?” Tô Hồng ngẩn ngơ, chăm chú nhìn sắc mặt nặng nề của Triển Chiêu, kinh ngạc nói, “Cậu nói Bạch Ngọc Đường, hay nói cô gái buôn ma túy trong đó?”

Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống, “Tôi đến gặp Thủy Ký Bình, chị ấy đúng thật là bạn của tôi. Tô Hồng, được không?”

Mặc dù Tô Hồng thật rất tò mò không hiểu vì sao Triển Chiêu lại tới phòng thẩm vấn hơn nữa còn chỉ ra muốn gặp Thủy Ký Bình, còn có, rốt cuộc làm sao Triển Chiêu lại biết chuyện nhanh như thế cô cũng không biết. Nhưng Tô Hồng hiểu, Triển Chiêu hiện tại kiểu gì cũng không còn tâm trạng giải thích lý do với mình, nên cũng không nhiều chuyện nữa.

Cô nhìn Triển Chiêu một chút, vừa ngắm nghía Tần Giản đang tới cùng Triển Chiêu, gật đầu, nói, “Được, cậu đứng đây chờ một chút.”

Tô Hồng quay người vào phòng thẩm vấn, Triển Chiêu đứng trước cửa, ánh mắt lướt qua tấm kính một chiều, mạng hết tình hình bên trong đặt rõ ràng trong mắt.

Đàng sau tấm kính một chiều là một gian phòng nhỏ tối tăm, bên trong chỉ bày một cái bàn cùng hai cái ghế. Hiện giờ đang ngồi một bên bàn là Bạch Ngọc Đường, mà đối diện anh là một cô gái trẻ tuổi chừng 25 – 26. Cô gái này mặc bộ váy tinh xảo màu vàng, tóc dài xõa vai, khuôn mặt trắng trẻo, trên mặt có chút lo âu nhàn nhạt, nhìn qua cực kỳ thanh tú tư văn.

Sau khi nhìn thấy cô gái đó rồi, chân mày Triển Chiêu hơi nhíu lại, cậu nhìn cô có chút khó tin tưởng, khẽ thở dài.

“Cậu biết cô ta.” Người nói là Tần Giản không biết xuất hiện sau lưng Triển Chiêu từ lúc nào.

Triển Chiêu hơi ngẩn người, quay lại nhìn Tần Giản, sau đó gật đầu, “Phải, chúng tôi là bạn học đại học.”

“Cậu rất thích cô ta?”

Không ngờ Tần Giản sẽ hỏi như thế, Triển Chiêu sửng sốt, “Sao lại hỏi vậy?”

“Cậu nhất định thích cô ta, nếu không ánh mắt cậu sẽ không thương tâm như thế.” Tần Giản cứ vậy kết luận quan hệ của Triển Chiêu cùng với cô gái kia.

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Tần Giản, nếu người khác nói có lẽ cậu sẽ chịu giải thích một chút, nhưng đối tượng là Tần Giản, cậu biết giải thích cũng vô ích thôi.

“Cô ta nhìn qua già hơn cậu, cậu lại bảo hai người là bạn học?” Triển Chiêu không nói, Tần Giản nhìn thấy lại càng hăng hái nói hơn.

Triển Chiêu không nhìn Tần Giản nữa, cậu đưa mắt lên, một lần nữa hướng về cô gái đang ngồi sau tấm kính một chiều, nhẹ nhàng nói, “Lúc tôi lên đại học, tuổi còn nhỏ hơn độ tuổi trung bình của sinh viên, chị ấy lớn hơn tôi 3, năm nay phải 27 rồi.”

“Bạn học của cậu, nhất định phải là cô gái thông minh.” Tần Giản chăm chú nhìn gò má xinh đẹp của cô gái kia, lạnh lùng nói, “Người thông mình vì sao lại tự làm mình gặp chuyện phiền phức.”

Triển Chiêu không trả lời, không phải cậu không muốn, nhưng cậu căn bản không biết nói sao. Cậu cùng cô ta đã rất lâu không gặp, nhưng mặc dù cho cậu tưởng tượng cảnh hai người gặp nhau bao nhiêu lần đi nữa, cậu cũng không nghĩ nổi sẽ gặp cô ấy trong tình trạng giống như thế này. Câu trả lời cho câu hỏi của Tần Giản, cậu còn tò mò hơn bất kỳ ai, cũng muốn biết. Rốt cuộc tại sao chị ta lại khiến bản thân ra nông nỗi này. Vì trong trí nhớ của Triển Chiêu, cô gái đó là một người rất thông minh, là một cô gái tốt dịu dàng thân thiện, một cô gái như vậy, sao có thể buôn ma túy chứ? Nhưng mà, sự thật trước mắt không cho phép Triển Chiêu phủ nhân, cậu biết, một chỗ như tổ Trọng Án, tỷ lệ bắt sai người là cực kỳ nhỏ.

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở, Bạch Ngọc Đường bước ra. Sắc mặt nặng nề sập mạnh cánh cửa đàng sau, sau đó bước tới nhìn chăm chăm ánh mắt Triển Chiêu.

“Cậu nói cậu biết cô gái trong kia?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, “Tôi có thể vào trong gặp chị ấy một chút chứ?”

Bạch Ngọc Đường kiên quyết lắc đầu, “Cô ta là trọng phạm, lúc tra hỏi cậu không được gặp cô ta?”

Trên mặt Triển Chiêu lại tỏ vẻ nóng nảy, cậu không nhịn được đưa mắt nhìn tấm kính một chiều, sau đó lại chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, không thể châm chước một lần sao? Chị ấy thật sự là bạn của tôi đó.”

Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt lo lắng của Triển Chiêu, nhướng mày, nói, “Thế này đi, cậu theo tôi cùng vào đó, cứ xem như cùng thẩm vấn với tôi là được.”

Nét mặt Triển Chiêu trở nên mừng rỡ, vừa muốn đáp ứng, lại nghe Bạch Ngọc Đường bổ sung một câu, “Bất quá, cậu không thể tùy tiện mở miệng nói, chủ yếu để tôi nói, rõ chưa?”

Triển Chiêu vội gật đầu, cảm kích nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, anh liếc cô gái kia một cái, trong lòng không kềm được bắt đầu đoán, quan hệ của Triển Chiêu với cô ta rốt cuộc là sao, tại sao phải quan tâm cô ta đến vậy?

Bạch Ngọc Đường để ý, lúc Triển Chiêu vừa bước vào cửa phòng thẩm vấn, cô gái gọi Thủy Ký Bình đó lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô biểu tình kia cũng lóe lên chút thần thái. Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, tuy Triển Chiêu không tới mức kích động như cô gái kia, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn ra, tinh thần Triển Chiêu cũng không tới mức tỉnh táo.

Cậu ta quả nhiên biết cô ta, hơn nữa, nhìn thôi cũng thấy quan hệ của họ không đơn giản là bạn bè thường. Nghĩ tới chỗ này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên có chút tức giận, ánh mắt nhìn Triển Chiêu lập tức có hơi khó chịu. Đương nhiên khiến anh càng khó chịu hơn chính là cô gái ngồi đối diện.

Bạch Ngọc Đường vừa muốn mở miệng chặt đứt ánh mắt bạn cũ lâu ngày gặp lại của hai người họ, thì Triển Chiêu lại lên tiếng trước.

“Ký Bình, tôi thật không ngờ lại gặp chị ở đây.”

Ký Bình? Gọi thân quá nhỉ. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, phát hiện ra trên mặt Triển Chiêu còn một biểu tình rất phức tạp, nghi ngờ, sợ hãi, lo lắng, tóm lại, nhìn kiểu gì cũng không giống biểu tình khi gặp lại bạn bè bình thường. Bảo hai người họ có quan hệ không vượt qua tình bạn á, đánh chết Bạch Ngọc Đường cũng chẳng tin.

(Nồng nặc mùi dấm quá….)

Có điều, thì ra Triển Chiêu thích loại con gái này. Bạch Ngọc Đường thêm lần nữa, híp mắt quan sát kỹ Thủy Ký Bình mấy lần, mi nhã viễn sơn (chân mày như núi mới mọc ở xa), nhãn tự thu thủy (mắt như nước hồ thu), diện tự phù dung (diện mạo như hoa sen), tóc dài như suối, nhìn kỹ, cô gái này đúng thật là mĩ nhân cổ điển ôn uyển động lòng người, đặt bên cạnh Triển Chiêu cũng miễn cưỡng xứng đôi. Bất quá, cô ta cũng chỉ là kẻ buôn ma túy, nhìn đẹp cũng có lợi ích gì đâu? Huống chi cứ xem như bọn họ lúc đầu từng có chuyện gì đó, cũng là quá khứ rồi. Bạch Ngọc Đường nhíu mày một cái, cảm giác, với tư cách một người bạn (tình =)]] xin lỗi chú), nhất định phải quan sát thật kỹ Triển Chiêu với cô gái này, hi vọng Triển Chiêu không bị loại buôn ma túy giảo hoạt này lừa đảo.

Lúc Bạch Ngọc Đường đang suy tư, Thủy Ký Bình vẫn không nói gì, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt dịu dàng như nước chăm chú nhìn Triển Chiêu, trên mặt đầy tin tưởng. Cô dường như có rất nhiều lời muốn nói với Triển Chiêu, nhưng thấy Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh cậu, lại khép nép không dám mở lời. Triển Chiêu cũng nhìn Thủy Ký Bình, mặc dù cậu cũng chưa nhận định được chuyện gì đã xảy ra, nhưng dựa trên thái độ của Thủy Ký Bình, Triển Chiêu ít nhiều cũng đoán được một chút. Lát sau, phát hiện Thủy Ký Bình không có ý định muốn mở miệng nói chuyện, Triển Chiêu đành cân nhắc một lát, hỏi, “Ký Bình, chị gọi điện cho tôi vì muốn tôi giúp chị đúng không?”

Thủy Ký Bình vẫn không có đáp lại, chỉ lén lén nhìn Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu hiểu, cậu cũng đưa mắt nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi thăm đối phương xem có thể cho mình cơ hội đơn độc nói chuyện với Thủy Ký Bình hay không. Thái độ của Bạch Ngọc Đường rất rõ ràng, tuyệt đối không thể.

Triển Chiêu miễn cưỡng cau mày, cậu biết Bạch Ngọc Đường chịu cho cậu gặp Thủy Ký Bình đã là ưu ái lắm rồi, mình không thể được voi đòi tiên thêm nữa. Nhưng một mặt, cậu cũng cảm thấy Bạch Ngọc Đường không linh động gì hết. Trong phòng thẩm vấn có thiết bị thu âm mà, cho dù anh ta rời đi, ở bên ngoài cũng nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của mình với Thủy Ký Bình chứ bộ. Anh ta tạm rời đi, Thủy Ký Bình liền có thể yên tâm nói thật với mình rồi, mà anh ta đứng ngoài cũng có thể nghe được, cục diện nhất cử lưỡng tiện như thế không phải còn tốt hơn nhiều thái độ nhất định không mở lời của Thủy Ký Bình hiện tại hay sao?

Bất lực vẫn là bất lực, Bạch Ngọc Đường không đi, Triển Chiêu lại không thể đuổi anh ta đi, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục khuyên nhủ Thủy Ký Bình.

“Ký Bình, cảnh sát Bạch là người rất tốt, cũng là bằng hữu của tôi. Nếu chị chịu gọi tôi tới, nhất định vì sự tín nhiệm của chị dành cho tôi đúng không. Nếu chị tin tôi thì có thể tin được cả anh ấy. Tôi không biết chị xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết, nếu chị không phạm tội, cảnh sát nhất định sẽ không hàm oan chị đâu. Ký Bình, lối thoát duy nhất bây giờ của chị chính là nói thật, chị không chịu nói gì, ai cũng không giúp được chị. Giải thích rõ hết tất cả những gì chị biết ra đây, như thế tôi mới có thể nghĩ cách giúp chị chứ.”

Lời nói của Triển Chiêu khiến thần tình trên mặt Thủy Ký Bình dần thả lỏng, cô lại lén nhìn Bạch Ngọc Đường một lần nữa, sau đó, dùng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ chăm chăm nhìn Triển Chiêu lúc lâu, mới dùng âm thanh run run nói, “Triển Chiêu, tôi, tôi bị gã ấy lừa!”

Chân mày Triển Chiêu cũng chợt run, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, mày cũng cau lại.

“Gã ấy, là người đàn ông ngoại quốc cùng buôn ma túy với cô mà cô đã khai với hải quan đúng không?”

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn khuôn mặt đáng thương của Thủy Ký Bình, ngữ điệu cứng ngắc lạnh lùng hỏi.

Thủy Ký Bình run run gật đầu, “Phải, chính là hắn.”

“Hắn tên là gì?”

“Gọi Adam, tôi, tôi không biết họ.”

“Quốc tịch?”

“Tôi chỉ biết hắn hay chạy về Mỹ, dáng vẻ cũng là dân da trắng, tôi đoán hắn là người Mỹ.”

“Đoán?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, sau đó nhìn Triển Chiêu, tiếp tục hỏi, “Cô có hình của tên đó không?”

Thủy Ký Bình ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó ngấn lệ nhìn Triển Chiêu, đau khổ lắc đầu, “Chúng tôi từng chụp chung mấy tấm, nhưng đều để chỗ của hắn hết rồi.”

“Cô với hắn ta là người yêu?”

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Ngọc Đường, Thủy Ký Bình lại đưa mắt nhìn Triển Chiêu, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói, “Hắn là bạn trai tôi, chúng tôi quen nhau một năm, ở chung được 5 tháng.”

“Ở chỗ hải quan, người ta phát hiện được có 2kg heroin có độ tinh khiết cao được nhét thành hai lớp trong hành lý của cô, nói cách khác chuyện cô tuồn ma túy qua biên giới đã có bằng chứng xác thực rồi. Hiện giờ cô lại khai tên nước ngoài Adam này là đường dây của mình, mang ma túy giúp hắn, tôi có thể hiểu như vậy không?” Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn ánh mắt Thủy Ký Bình, lạnh lùng hỏi.

“Phải, chính là như vậy.” Biểu tình Thủy Ký Bình có hơi kích động, nhưng lát sau, nước mắt đau khổ của cô lại rơi xuống, “Hắn bảo hắn muốn nhờ tôi cầm theo hàng cấm, nhưng tôi thật không biết đó lại là ma túy! Là hắn lừa tôi, nếu tôi biết mấy thứ đó là ma túy, tôi tuyệt đối sẽ không dám giúp hắn!”

“Cô giúp hắn mấy lần rồi?”

“Tôi —-“ Thủy Ký Bình do dự một chút, sau đó quả quyết nói, “Chỉ lần này! Đây là lần đầu!”

“Buôn ma túy hơn 1kg đã có thể xử tử hình, Thủy Ký Bình, cô khoan hãy cảm thấy may đã, thực thà được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị, cô đã nghe qua chưa?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Thủy Ký Bình, không có chút nào mềm lòng vì dáng vẻ đáng thương của cô.

“Tôi nói thật!”

“Cô quen biết một tên buôn ma túy ngoại quốc được một năm, yêu nhau 5 tháng, trong hộ chiếu của cô ghi rõ khoảng thời gian này đã đã nhiều lần xuất cảnh, không lẽ trừ lần này, lần nào cô cũng xuất cảnh để du lịch sao? Thủy Ký Bình, cô nghĩ cục cảnh sát là đâu hả? Cô cho cảnh sát đều là lũ ngốc hả? Cô chắc chắn đã buôn ma túy nhiều hơn một lần, nếu không tên bạn trai ngoại quốc này của cô chính nói lung tung để được cỡi tội, rốt cuộc cô có nói dối hay không, nói!”

“Không, tôi không nói dối! Đúng là Adam có để tôi giúp hắn mang đồ qua hải quan, là hắn nhờ tôi mang! Tôi, tôi mang đi mấy lần cả thẩy quả thực tôi cũng không nhớ rõ, nhưng mấy thứ này tôi thật không biết là ma túy! Các cậu tự đi mà tìm hắn, tìm được rồi liền biết, tôi không có nói dối, không có!”

Thủy Ký Bình kích động gào đó, nếu không phải hai tay hai chân cô đều bị còng thì Bạch Ngọc Đường sẽ cảm thấy cô ta nhất định sẽ điên cuồng phóng tới đây. Cảnh này Bạch Ngọc Đường thấy nhiều rồi, nhưng Triển Chiêu vẫn chưa ra mắt.

“Ký Bình! Chị đừng kích động!” Triển Chiêu muốn bước tới trấn an Thủy Ký Bình, lại bị Bạch Ngọc Đường kéo lại.

Triển Chiêu giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường, anh chăm chú nhìn vào mắt cậu nói, “Đừng xem thường bọn buôn ma túy, bọn này trừ buôn ma túy, còn hút ma túy. Hút thành người điên tới cả mẹ ruột cũng không nhận, cẩn thận coi chừng cô ta làm cậu bị thương.”

Triển Chiêu còn chưa kịp trả lời, cửa đã bị đẩy ra, Tô Hồng mang theo hai cảnh sát viên bước vào, cởi còng tay của Thủy Ký Bình, kéo khỏi phòng thẩm vấn.

Lúc đi qua bên cạnh Triển Chiêu, Thủy Ký Bình đột ngột hét to một tiếng, “Triển Chiêu! Triển Chiêu cậu nhất định phải tin tôi! Tôi không muốn chết! Giúp tôi tìm Adam! Tôi không muốn chết, không muốn chết!”

Thủy Ký Bình bị giải đi, Triển Chiêu bước chặt từng bước theo đến cửa, đưa mắt nhìn thân hình nhỏ bé bị cảnh sát vũ trang đầy đủ kéo đi, ánh mắt tràn đầy quan tâm cùng thương cảm.

Bạch Ngọc Đường nhăn nhó đứng bên cạnh Triển Chiêu nhìn chăm chăm gò má u buồn của cậu, không lạnh không nóng nói, “Cậu không thật sự tin những lời vớ vẩn của cô ta chứ?”