Chương 64: Chương 64: Vụ Án 5 – Bạo Liệt Nghi Vấn (11)

Trên mặt Triển Chiêu một lấn nữa hiện ra vẻ mặt khẩn trương xen lẫn phấn khích, tay cũng không tự chủ được run rảy, mỗi khi sắp đến gần chân tướng, cậu đều không nhịn được mà toát ra vẻ mặt này. Vụ án sắp kết thúc, đồng nghĩa, nguy hiểm càng lúc càng gần.

Nhưng lúc này, Triển Chiêu phát hiện có người cầm lấy tay của cậu, giật mình, cậu hơi nheo mắt, lại nhận được ánh mắt Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu nhíu mày, muốn rút tay lại, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không muốn buông lỏng.

“Tay cậu đang run.”

Triển Chiêu bất ngờ, sau đó gật đầu, “Anh buông tay ra đi, tôi không sao.”

Cả chặng đường tiếp theo, Triển Chiêu không nói lời nào, Bạch Ngọc Đường cũng không thể mở miệng, vì vậy hai người chỉ có thể ngồi đàng sau, bối rối cảm nhận không khí nặng nề ngột ngạt trong xe. Mà Tô Hồng đang đảm nhận nhiệm vụ tài xế thoạt nhìn hình như rất vui vẻ, sau khi quẹo vào đầu đường, cô dùng kính chiếu hậu nhìn sắc mặt sắp sửa biến thành màu đen của Triển Chiêu, đột nhiên khẽ mỉm cười, phá vỡ không khí nặng nề trong xe.

“Triển Chiêu, vừa rồi tôi có nghe câu cuối cùng cậu nói với Tần Giản, cậu bảo hung thủ cùng người bị hại có quan hệ nào đó, có thể giải thích kỹ kỹ một chút không?”

Lời của Tô Hồng làm Triển Chiêu trầm tư một lát, sau vụ án kia vì sợ lại phạm phải sai lân, nên Triển Chiêu rất hay trầm tư như vậy. Suy nghĩ về vụ án khiến cậu tạm thời quên mất hành động trẻ con vừa nãy của Bạch Ngọc Đường, trên mặt Triển Chiêu dần hiện ra sự cơ trí thường có, cảm giác thành thục không hợp lứa tuổi lại một lần nữa thu hút ánh mắt Bạch Ngọc Đường. Từ góc độ của anh nhìn qua, có thể rõ ràng đoán được, đại não Triển Chiêu đang nhanh chóng tính toán cái gì.

“Sao vậy, không muốn nói ư?” Tô Hồng lái xe, phải nhìn đường không thể quá tập trung quan sát vẻ mặt của Triển Chiêu, mãi không nghe thấy trả lời, cô còn tưởng Triển Chiêu không muốn chia xẻ điều tra với mình. Triển Chiêu nhíu mày, trả lời, “Căn cứ vào hồ sơ viết, phác họa liên quan tới kẻ tình nghi sẽ là thế này.”

Nói tới đây, Triển Chiêu hới dừng lại, cậu nhìn qua Bạch Ngọc Đường ở bên kia một chút, kết quả ngoài ý muốn phát hiện, Bạch Ngọc Đường đang rõ ràng nhìn thẳng cậu, ánh mắt kia dường như còn mang theo chút nhiệt độ làm cậu bất an. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bạch Ngọc Đường đã thường xuyên dùng ánh mắt này nhìn cậu, lần gần đây nhất hình như là lúc bắt đầu làm hồ sơ trong phòng làm việc? Triển Chiêu cau mày, đại não bắt đầu khinh bỉ mình lại đi ghi nhớ sự việc nhàm chán ấy.

Cậu nhẹ nhàng ho một tiếng, dùng cách nói thật nhanh bắt đầu miêu tả thông tin đại não truyền tới cho cậu.

“Kẻ tình nghi phạm tội là phái nam, có đầy đủ dụng cụ chế tạo, dây chuyền sản xuất, điện, kiến thức về bom. Lúc trẻ từng bị cú sốc rất lơn, có thể bị bệnh mãn tính, sự nghiệp bị đình trệ, thu nhập trung bình thấp. Là một người vô cùng cố chấp, bệnh hoạn, tự cho mình là trung tâm, có nhân cách yêu mình thái quá, thích thể hiện, khoe khoang, thậm chí có khả năng bị ảo tưởng dai dẳng. Loại ảo tưởng này có thể ổn định, hệ thông, có đặc tính hợp lý. Căn cứ vào chuyện cố chấp của hắn, có thể thấy bề ngoài của hắn rất tươm tất. Theo nội dung được viết trong hồ sơ về thời gian gây án cùng tần số gây án, có thể suy ra hắn là một người trung niên, nền giáo dục tốt, có thể đã học đại học.

Hắn chưa lập gia đình, có thể là trai còn trinh, dĩ nhiên, cũng có thể đã từng kết hôn, nhưng bệnh của hắn khiến hắn không thể nào duy trì cuộc sống hôn nhân bình thường. Cho nên, hiện tại hắn có thể đang sống một mình hoặc sống chung với một phụ nữ lớn tuổi khá giống mẹ mình. Hắn là người thành phố D, làm công việc không cần hợp tác cùng người khác, xét theo bệnh rối loạn nhân cách của hắn có thể đoán ra, bình thường hắn đối xử hòa nhã với người khác. Vì công việc không cần làm chung, có thể che giấu được bản tính cố chấp của mình, cho nên nhân duyên của hắn phải rất tốt.”

Triển Chiêu nói đến đây hơi dừng lại, Tô Hồng lại cất lên tiếng cười nhẹ, “Đặc sắc! Có điều hình như cậu vẫn chưa trả lời tôi, tại sao cậu cảm thấy người bị hại cùng kẻ tình nghi có quen biết. Tôi thấy nhìn từ hiện trường mà nói, đây thật sự rất giống giết người ngẫu nhiên.”

Bạch Ngọc Đường để ý, lời nói của Tô Hồng làm Triển Chiêu nhăn trán thêm lần nữa, cậu hình như do dụ một lúc, đang tính mở miệng giải thích, thì đúng lúc này, một cú điện thoại gọi tới di động của Triển Chiêu.

Triển Chiêu lập tức nhận điện, bên kia truyền đến giọng trầm thấp của Bao Chửng, “Thân phận toàn bộ nạn nhân đã được xác định, có một chuyện vô cùng kỳ lạ, cậu có đoán được chuyện gì không?”

Đáy mắt Triển Chiêu phát ra tia sáng, cả Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác được tâm tình phấn khích đột ngột của Triển Chiêu.

“Tôi chỉ đoán được, nạn nhân cùng kẻ tình nghi căn bản có kiến thức giống nhau, hơn nữa, bây giờ còn là chuyên gia trong lĩnh vực liên quan.”

“Không sai!” Giọng Bao Chửng xen vài phần vui vẻ, nhưng vẫn nghiêm túc, “Tiểu Triển Chiêu, bây giờ còn một nhiệm vụ mấu chốt muốn giao cho cậu.”

“Vâng!” Giọng nói nghiêm túc của Bao Chửng khiến Triển Chiêu vô thức nói ra câu nhận lệnh.

“Tất cả tài liệu nạn nhân tôi sẽ chuyển tới di động của Bạch Ngọc Đường, tôi chỉ cần cậu làm rõ ra một chuyện, nạn nhân kế tiếp của tên khốn đó là ai?”

“Được, nhưng mà —“ Triển Chiêu do dự.

“Nhưng cái gì?” Bao Chửng hỏi.

“Tôi cần một người trợ giúp.” Bạch Ngọc Đường sáng mắt, nhìn chăm chăm miệng của Triển Chiêu, Tô Hồng không dời mắt nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, cô đoán, trong lòng Bạch Ngọc Đường bây giờ nhất định đang gào chọn tôi chọn tôi chọn tôi, hừ!

“Người nào?” Bao Chửng hỏi trong điện thoại, Bạch Ngọc Đường hỏi trong lòng.

“Anh Công Tôn, dĩ nhiên còn có máy tính của ảnh.”

Rào, Triển Chiêu hơi sững sờ, hình như cậu vừa nghe thấy có cái gì bể nát vậy nhỉ? Cậu kỳ quái nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó cúp điện thoại, đưa tay về phía Bạch Ngọc Đường đang xanh mét, mở ta.

“Điện thoại của anh.”

“Ồ.” Bạch Ngọc Đường đen mặt đưa ra di động của mình, nhìn ngón tay Triển Chiêu tung bay nhanh chóng đọc tài liệu, trong lòng trăm lần không phục, nhưng trăm lần đều không có cách. Ai bảo anh kỹ thuật vi tính của anh không vượt nổi Công Tôn Sách chứ?

Tô Hồng để hết vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường vào mắt, chuyển mắt dời khỏi kính chiếu hậu, nghiêm túc lái xe.

Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên ngẩng mặt.

“Sao? Có kết luận gì rồi?” Bạch Ngọc Đường vội vàng hỏi.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, không lên tiếng mà nhanh chóng bấm điện thoại của Bao Chửng, “Bao đại ca, anh cho người đi điều tra bối cảnh của nạn nhân sao?”

Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, Triển Chiêu tiếp tục nói, “Bây giờ tôi cần biết quá trình học tập và kinh nghiệm lao động của người bị hại, thời gian từ 10 đến 15 năm trước.”

“Những người khác cần thời gian điều tra, bất quá người bị hại đầu tiên – Chu Viễn đã xác định, đã từng theo học tại Cao đẳng Khoa học Công nghệ (viết tắt KHCN) thành phố D, tốt nghiệp xong rồi thì ở lại làm giáo viên, hiện tại là chủ nhiệm khoa Hóa, tiến sĩ hướng dẫn.”

Triển Chiêu: “Tài liệu những người khác cần tiếp tục điều tra, bây giờ tôi lập tức tới cao đẳng KHCN thành phố D.”

“Được, tôi bảo Công Tôn về cục thành phố chờ lệnh, những nạn nhân khác tự tôi sẽ đi điều tra, bên cao đẳng kia để Tô Hồng, tiểu Bạch với cậu cùng đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Triển Chiêu nhìn Tô Hồng, “Cảnh sát Tô.”

“Tôi biết.” Tô Hồng trả lời một tiếng, lập tức xoay đầu xe, chạy về đại học KHCN.

Trên mặt Triển Chiêu một lấn nữa hiện ra vẻ mặt khẩn trương xen lẫn phấn khích, tay cũng không tự chủ được run rảy, mỗi khi sắp đến gần chân tướng, cậu đều không nhịn được mà toát ra vẻ mặt này. Vụ án sắp kết thúc, đồng nghĩa, nguy hiểm càng lúc càng gần.

Nhưng lúc này, Triển Chiêu phát hiện có người cầm lấy tay của cậu, giật mình, cậu hơi nheo mắt, lại nhận được ánh mắt Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu nhíu mày, muốn rút tay lại, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không muốn buông lỏng.

“Tay cậu đang run.”

Triển Chiêu bất ngờ, sau đó gật đầu, “Anh buông tay ra đi, tôi không sao.”

Bạch Ngọc Đường chần chừ một lát, vài hình ảnh nhanh chóng lóe lên trong tâm trí. Dáng vẻ Triển Chiêu toàn thân đẫm máu bên đình liễu xanh, dáng vẻ cậu bay ra bảo vệ Triển đại ca tại cục cảnh sát thành phố S, bộ dạng khi cậu đi cả một đường xa đến tìm anh, đến khi thấy được anh rồi, đầu đã đầy mồ hôi, nhưng lại làm vẻ mặt thật nhẹ nhõm.

Trong một năm ngắn ngũ, Bạch Ngọc Đường cũng có thể nhìn ra, Triển Chiêu là một người nói được làm được. Trên người cậu có thứ cố chấp cùng tỉnh táo vượt lên tuổi tác, anh tin, nếu Triển Chiêu đã nói không sao, nhất định nói được làm được.

Triển Chiêu như vậy, xứng đáng với tin tưởng của anh. Mặc dù cậu ta vẫn còn là sinh viên, lại rất xứng làm chiến hữu cùng cộng sự với Bạch Ngọc Đường hắn. Nhưng, chỉ có thế thôi sao? Không hiểu vì cái gì, Bạch Ngọc Đường luôn cảm thấy, Triển Chiêu so với các anh em trong đội đặc cảnh không giống, cùng đồng nghiệp tổ Trọng án khác nhau, thậm chí, ngay cả Điềm Huệ cũng….

“Ngọc Đường, chúng ta sắp đến.” Lúc này, lời Tô Hồng cắt đứt suy nghĩ Bạch Ngọc Đường.

Hình như vừa nhận ra trên xe còn tồn tại người thứ ba, Bạch Ngọc Đường lập tức thả lỏng tay Triển Chiêu.

Triển Chiêu kỳ lạ nhìn Bạch Ngọc Đường, xoa xoa bàn tay bị Bạch Ngọc Đường nắm đau, bên trên còn lưu lại nhiệt độ nóng hổi. Thân nhiệt của tên này thế mà cao, người thân nhiệt cao, bình thường đều có tính tình nóng nảy, nghĩ đến đây, Triển Chiêu lại nhớ tới Tần Giản vừa rồi bị Bạch Ngọc Đường ném ra ngoài xe. Khóe miệng nhẹ cong, Triển Chiêu cầm di động của Bạch Ngọc Đường, cúi đầu xem tài liệu, không để ý tới anh nữa. Đồng thời, trong lòng cậu cũng im lặng quyết định, sau này nhất định phải đi mua ngay một cái máy tính bảng, bớt cho mai mốt phải ôm di động của người này dùng.

Đại học KHCN thành phố D nằm ở trung tâm thành phố, vì là một trong số ít cao đẳng chịu ảnh hưởng của tuyển sinh mà xây dựng rầm rộ, là trường đại học nằm trong khu vực di dời của thành phố D. Mặc dù gọi là Cao đẳng, nhưng xét từ chất lượng sinh viên cho đến mức độ học vấn, chuyên ngành KHCN còn nằm ở top năm trong nước. Trường học nổi tiếng như vậy, hôm này lại cho vào một xe cảnh sát, thật sự đúng là cảnh tượng hiếm thấy.

Phụ trách khoa hóa là một nữ thư ký họ Vương, nghe nói chủ nhiệm khoa Chu Viễn bị nổ chết trong vụ đánh bom tàu điện ngầm, đã vô cùng kinh sợ. Thư ký Vương nói, hôm nay vốn là Chu Viễn phải đến tỉnh khác tham gia hội nghị, hai ngày trước đã xin nghỉ rồi, cho nên hai ngày nay ông đều không làm, trong khoa cũng không nghĩ là ông đã chết.

Theo lời thư ký Vương nói, vợ của Chu Viễn cũng là học giả, hiện tại đang ở nước ngoài, hai người có một đứa con trai 15 tuổi, theo mẹ ra nước ngoài du học, cho nên một mình Chu Viễn sống trong nước cũng không có người thân sống chung. Chuyện này cũng nói rõ vì sao Chu Viễn mất tích hai ngày, vẫn không có người báo án.

Theo lời khai của chủ nhiệm Vương, Chu Viễn năm nay 45 tuổi đang tuổi năng động, có năng lực lãnh đạo hơn người, là một thầy giáo tốt. Dạy học hơn 20 năm nay, làm người chính trực, tính tình thẳng thắn, phụ trách học sinh vô cùng nghiêm túc, tới bây giờ cũng không kết oán với ai.

Tuy những năm gần đây, vì nhận vị trí lãnh đạo nên đã đụng chạm lợi ích vài người, nhưng nếu nói có người vì ba cai mâu thuẫn nhỏ nhoi này đi giết ông ấy, thật sự rất khó tin.

“Thư ký Vương, cô biết Chu Viễn bao lâu rồi?” Hỏi là Bạch Ngọc Đường, anh còn nhớ rõ đoạn nói chuyện vừa nãy của Bao Chửng cùng Triển Chiêu, “Hơn 10 năm sao?” Trên mặt thư ký vương tỏa ra chút đau lòng, cô thở dài, nói,

“Nhắc tới cũng vừa đúng, tôi với Chu Viễn xem như bạn bè lâu năm. Trong trường cao đằng này cũng không tổ hợp tác nào giống chúng tôi đâu, bắt đầu sau khi tốt nghiệp đại học xong, chúng tôi đã cùng nhau ở lại. Ông ấy đi dạy, tôi làm hành chánh, hai bọn tôi đều là cán bộ đào tạo của trường, tới bây giờ cũng chưa một lần rời đi.”

“Nói cách khác, hai người biết nhau đã hơn 20 năm?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, hai người đều thấy được ánh mắt của người kia.

“Đúng, bọn tôi là bạn thời đại học, đều là sinh viên khoa 90 của cao đẳng KHCN, nhưng không học cùng lớp.”

Thư ký Vương vừa nói xong,Triển Chiêu lập tức hỏi, “Thư ký Vương, cô có thể chịu khó nhớ lại, hơn 20 năm trước, lúc hai người vừa lên đại học, hoặc vừa bắt đầu công tác xem có từng xảy ra một chuyện có sức ảnh hưởng lớn, gây hậu quả nghiêm trọng không? Hơn nữa còn có liên quan tới Chu Viễn.”

“Hai mươi năm trước.” Thư ký Vương nhíu mày, cố gắng nhớ lại hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, “Thật xin lỗi, lâu quá, tôi nhớ không nổi.”

Triển Chiêu có chút thất vọng, bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường.

Lúc này, Tô Hồng hỏi, “Thư ký Vương, nói vậy ngoài cô với Chu Viễn ra, năm đó còn ai ở lại trường làm giáo viên với hai người không.”

“Người khác sao…” thư ký Vương lại nghĩ, “Tôi nhớ rồi, đúng là còn mấy người nữa, tên họ tôi cũng nhớ, có đều những người này sau khi tốt nghiệp xong cũng đều rời trường hoặc đã ra nước ngoài, ở lại thành phố D bây giờ chỉ còn tôi và Chu Viễn.”

Triển Chiêu gật đầu, “Thư ký Vương, bọn tôi cần danh sách nhân viên ở lại trường, hơn nữa còn muốn biết trong số họ có ai có hận thù với Chu Viễn hay không.”

“Hận thù?” Thư ký Vương cau mày một hồi, đột nhiên bước nhanh tới hộc tủ bên bàn làm việc, từ trong ngăn kéo trong suốt lấy ra một xấp ảnh, lật ra tìm một tấm hình có niên đại từ rất xưa.

Sau khi cô tìm được mục tiêu rồi, lật ra phía sau, trong đó có in tất cả tên của người trong hình.

Thư ký Vương chỉ một tên nói với Tô Hồng, “Cô nói vậy làm tôi nhớ ra một người, cậu ấy gọi Ngô Dân Sơn, là bạn học của tôi với Chu Viễn, cùng khóa. Tôi không rõ cậu ấy có hận thù gì với Chu Viễn hay không, nhưng chuyện Ngô Dân Sơn ở lại trường nhất định có quan hệ tới Chu Viễn.”

“Anh ta cũng ở lại cùng hai người?” Tô Hồng hỏi.

“Không có.” Thư ký Vương làm ra vẻ mặt tiếc nuối, “Ngô Dân Sơn là sinh viên đạt thành tích học tập cao nhất trong toàn khoa của chúng tôi. Năm ấy, có thể lưu lại đi dạy là một chuyện rất không dễ dàng, trình độ học vấn lúc đó là chỉ tiêu quan trọng nhất để quyết định việc có thể ở lại hay không. Khi ấy, thành tích của Chu Viễn cũng không lọt vào danh sách được lưu lại, nhưng sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì, Ngô Dân Sơn cuối cùng cũng bị lọt khỏi danh sách được lưu lại.”

“Bị loại?” Tô Hông ngạc nhiên, “Nói cách khác là anh ta tự bỏ?”

Thư ký Vương lắc đầu, “Tôi cũng không rõ, cô cũng biết, sinh viên năm ấy không quá thoải mái như bọn trẻ bây giờ, chuyện nam sinh, nữ sinh bọn tôi cũng không quan tâm lắm.”

Lúc Tô Hồng đang nói chuyện với thư ký Vương, Triển Chiêu đã bấm số điện thoại Công Tôn Sách, “Anh Công Tôn, em cần anh tra một người. Ngô Dân Sơn, phái nam, tốt nghiệp khoa 90 cao đẳng KHCN thành phố D.”

Nghe tiếng gọi điện của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường quay lại, phát hiện lúc đang gọi điện thoại, Triển Chiêu vẫn chăm chú nhìn tấm hình trong tay. Chính là tấm vừa rồi thư ký Vương mới tìm ra, hình chụp tốt nghiệp năm đó.