Chương 60: Chương 60: Vụ Án 5 – Bạo Liệt Nghi Vấn (7)

Nói vậy, ba lần trước là diễn tập, lần này mới là chính thức sao?” Tần Giản khinh thường bóp tắt tàn thuốc, đưa tay cầm một phần báo cáo ném cho Triển Chiêu, lạnh lùng nói, “Mở cửa đi đi, chờ thêm hồi nữa, thằng kia sẽ đập hư cửa của tôi đấy.”

Triển Chiêu ngơ ngác nhìn biểu lộ tiễn khách trên mặt Tần Giản, khóe miệng cong cong, “Cám ơn anh, pháp y Tần, tôi đi nhé.”

Bao Chửng quyết định lấy ý kiến Bạch Ngọc Đường, đề nghị bài tra người chết trước, hắn sai Bạch Ngọc đến khoa giám định giục nhân viên pháp y báo cáo. Nghe lệnh này xong, Bạch Ngọc Đương hơi ngơ ngác, ngoài ý muốn nhìn Bao Chửng một cái. “Tôi?” Bạch Ngọc Đường chỉ mũi mình hỏi.

Bao Chửng cười khẽ, dùng ánh mắt bảo Công Tôn Sách đang tính mở miệng ra nói an tâm chớ nóng, nhìn Bạch Ngọc Đường bảo, “Tôi với Công Tôn còn phải tra xét nguồn gốc quả bom, vậy nên chuyện giao thiệp với Tần Giản phải giao cho cậu—“ Nói tới đây, Bao Chửng liếc nhìn Triển Chiêu đang ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường, rồi lại thêm một câu, “cùng Triển Chiêu đi làm thôi.”

“Nhưng tôi không chung đụng được với thằng quái dị đó, đâu phải anh không biết!” Bạch Ngọc Đường bực bội trợn mắt nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng cười khẽ, “Làm sao biết được? Chúng ta ai cũng biết, trong tổ Trọng án, Bạch Ngọc Đường cậu là người có nhân duyên tốt nhất, mọi người có ai không đồng ý nào?”

Tập thể lắc đầu, trong lòng đồng tình nhìn Bạch Ngọc Đường, lại không ai dám bước ra nói giùm anh. Đùa hả! Bây giờ mở mồm, lỡ đâu bị đội trường tóm lại bắt theo giao lưu với tên Tần Giản bệnh hoạn đó, chắc chắn sẽ chết người đó, không phải bị hù chết thì chính là bị hành hạ chết. Ai chẳg biết, trong toàn Tổ trọng án, chỉ có Công Tôn khoa trưởng là có thể lọt vào mắt Tần Giản, người khác nếu dám bước vào khoa giám định pháp y nửa bước, sẽ chết không có chỗ chôn.

Thấy Bạch Ngọc Đường chán nản, Triển Chiêu ngồi đối diện anh cũng tràn đầy hiếu kỳ, chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, “Tần Giản? Chẳng lẽ là vị pháp y Tần Giản chỉ nhờ vào khám nghiệm tử thi đã có thể tìm ra chân tướng vụ án tự sát tập thể phức tạp hồi năm ngoái sao?”

Bạch Ngọc Đường vô cùng không ngờ được nhìn Triển Chiêu một cái, sau đó bất đắc dĩ phải gật đầu dưới ánh mắt sáng sủa trong suốt của đối phương, “Không sai, chính là tên Tân Giản ấy.”

Người phụ trách khoa giám định pháp y của cục thành phố tên gọi Tần Giản, năm này đã đầu 30, nhưng đã công tác trong trong khoa giám định pháp y cũng 30 năm rồi, chuyện này nghe vào có chút vô lý, nhưng lại thiên chân vạn xác.

Tần Giản tốt nghiệp từ đại học y khoa bình thường của thành phố D, ngành hắn học cũng là một ngành chuyên môn, trừ môn thực hành ra, những môn khác hầu như miễn cưỡng qua với điểm rất thấp. Học lực của hắn rất dở, cảm giác tồn tại trong số các bạn học lại rất cao. Ngay cả học sinh không học chuyên khoa pháp y cũng đã từng nghe nói đến pháp y chuyên nghiệp Tần Giản quái dị.

Tất cả sinh viên đều biết, Tần Giản là học sinh ngoại trú, cô độc, không thích đám đông, thậm chí tới giờ cũng không cười, bạn cùng lớp mặt đối mặt đi về phía hắn, hắn vẫn có thể nhìn thẳng về phía trước mà đi, không chào hỏi bất cứ người nào, thậm chỉ cả giáo viên cũng vậy. Tần Giản hay cúp học, nhưng với những môn mình thích lại vô cùng nghiêm túc. Hằng năm, hắn chôn mình trong phòng thí nghiệm, thậm chí có cả tin đồn đến kỳ nghỉ đông hắn cũng tới phòng giải phẫu làm thí nghiệm, đón năm mới liền đón chung với thi thể luôn.

Trong lời của những sinh viên kia có thể có chút khoa trương, nhưng thật ra bọn họ đều không biết rằng, trên thực tế, sức tưởng tượng của họ vẫn còn nghèo nàn lắm, không đoán ra được chân tướng sự việc. Trước lúc Tần Giản thi vào đại học, đã học được một thân bản lĩnh cần có của pháp y, bản lĩnh giải phẫu thi thể của hắn đều là gia truyền, kết quả do lão pháp y Tần cha hắn một tay dạy dỗ. Cũng không trách được các bạn học, chẳng ai có thể nghĩ rằng, một người cha sẽ dạy cho con trai còn vị thành niên của mình một nghề như vậy.

Vật đổi sao dời, hơn hai mươi năm trôi qua, những lão đồng chí không nghỉ hưu còn ở lại cục thành phố càng lúc càng ít. Mặc dù vậy, những chuyện xưa đặc sắc của cha của Tần Giản, lão pháp y Tần vẫn còn được lưu truyền bên trong cục cảnh sát. Năm đó kỹ thuật pháp y vẫn còn đi sau thời đại, lão pháp y Tần khi đó lại từng dùng những kỹ thuật phục hồi xưng vô cùng hiếm có, từng giúp đỡ cảnh sát phá án hai cỗ xương trắng oanh động cả nước. Có một lần, ngoại ô thành phố D có một người phụ nữ nông dân mất tích, hai tháng sau người nhà lên báo. Cảnh sát sau khi đi điều tra xem xét, cuối cùng quyết định kết án bảo người này đi lạc. Nhưng lão pháp y Tần sau khi nhìn hình rồi liền kết luận người này không phải đi lạc, mà đã chết rồi. Các đồng nghiệp đều không tin, nhưng vì tin tưởng lão pháp y Tần, nên cục trưởng lúc đó đồng ý cho ông theo các đồng chí cảnh sát đến hiện trường một lần. Lão pháp y Tân đi lòng vòng trong sân nhà nông dân nọ một hồi, cuối cùng cho xe tải đến xúc một khoảng đất lớn trở về.

Sau đó, từ trong phần đất kia, pháp y tần tìm được mấy trăm mảnh xương vụn, sau khi kiểm nghiệm chứng tỏ được đó là xương người. Sự phát hiện này làm lãnh đạo cục kinh hãi, tiếp tục điều tra, mới xác nhận được phụ nữ kia lúc gây gổ với chồng thì vô tình bị sát hại. Chồng của bà sợ bại lộ, mới dùng máy nghiền thực phẩm trong nhà băm nát thi thể, vứt vô quanh vườn. Vì lúc xảy ra án mạng là lúc đêm khuya, hơn nữa lại thêm một trận mưa lớn, sáng sớm hôm sau tất cả vệt máu cũng bị rửa trôi sạch sẽ, không để lại dấu vết gì. Về sau hàng xóm kể lại, đúng là trước ngày bà ây mất tích có nghe được tiếng máy nghiền của nhà bà hoạt động, nhưng không ai nghĩ rằng hung thủ đang hủy thi diệt tích.

Xét theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, có một người cha huyền thoại như vậy Tần Giản đúng là may mắn, nhưng làm một đứa con trai, Tần Giản lại thật bất hạnh. Cha mẹ hắn vì không hợp nhau nên lúc hắn được ba tuổi đã ly hôn, cha chính là chỗ dựa duy nhất của hắn. Nam nhân độc thân thường không biết chăm con cái, lão pháp y Tần lại là một người cuồng công việc, cho nên từ lúc Tần Giản biết nhớ tới giờ hắn đều lớn lên trong phòng giám định pháp y của cục thành phố. Đồ chơi đầu tiên của hắn là nhíp y tế, trong lúc những đứa trẻ khác chơi đùa trong hố cát, hắn lại đang cầm dao phẫu thuật mà chơi. Một đứa nhỏ lớn lên trong phòng giải phẫu, sách giáo khoa dạy hắn đọc chử chính là báo cáo xét nghiệm tử thi viết tay của lão pháp y Tần, trò chơi yêu thích chính là căn cứ vào tình trạng tử vong mà phân tích nguyên nhân cái chết của nạn nhân. Trong khái niệm của Tần Giản, tới tận bây giờ đều không có chữ sợ hãi thi thể, hắn thật giống như một pháp y trời sinh.

Mãi về sau, lão pháp y Tần gặp tai nạn ngoài ý muốn mà hi sinh ở hiện trường phạm tội, Tần Giản ở trong phòng giải phẫu lại nhìn thấy thi thể của cha mình. Có lẽ một ngày đó, hắn cuối cùng cũng nhận thức được thi thể là thứ gì. Không phải đồ chơi, càng không phải bạn chơi chung của hắn, mà đó là bằng chứng cho việc một sinh mạng còn sống sờ sờ chết đi. Tần Giản tự giam mình trong phòng giải phẫu khóc hết một ngày đêm, ngày thứ hai mở cửa, hắn giao cho cục trưởng bản báo cáo khám nghiệm tử thi hoàn hảo. Dựa vào lời nhắc nhở trong bản báo cáo này, cảnh sát đã bắt được hung thủ sát hại lão pháp y Tần trong hai ngày, năm đó, hắn vừa tròn 15 tuổi.

Sau nữa, Tần Giản thi đậu đại học y khoa, mặc dù thành tích tốt nghiệp của hắn rất tệ, nhưng vẫn được đặc cách mời vào cục cảnh sát thành phố D, chính thức thành một pháp y. Hai mươi năm trôi qua, Tần Giản đã sớm thay thế vị trí của cha hắn, trở thành chủ nhân của khoa giám định pháp y.

Nơi đây chính là lãnh địa cùng vương quốc của Tần Giản, hắn bảo vệ vùng đất này, giữ một lần giữ hết 20 năm. Vương quốc nhỏ, từ chối không cho người ngoài bước vào, trừ những người hắn thích ra, toàn bộ đều là người ngoài cả.

Mà người Tần Giản thích, trong tổ Trọng án chỉ có 1 người rưỡi. Một là Công Tôn Sách, 0.5 còn lại là Bao Chửng, còn Bạch Ngọc Đường, lại chính là cái loại người ngoài mà hắn tương đối căm ghét. Cho nên những chuyện nhận báo cáo, đến tận bây giờ đều do Bao Chửng làm, còn chuyện giục báo cáo, trừ Công Tôn Sách ra chẳng ai dám. Bao Chửng sai Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu đến gặp Tần Giản đòi báo cáo, chắc chắn là muốn làm anh bẽ mặt trước mắt Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghe Bao Chửng kể lại chuyện xưa của Tần Giản, mặc dù cậu không biết cặn kẽ như vậy, nhưng vẫn rất tò mò đối với vị pháp y sặc mùi truyền thuyết này. Câu đi theo sau lưng Bạch Ngọc Đường, nhìn anh ta đứng trước cửa khoa giám định pháp y lưỡng lự không dưới mười lần như thể sắp gặp địch, rốt cuộc nhịn không được, đành ho khan một tiếng.

“Ngọc Đường, anh sợ pháp y Tần sao?”

“Ai nói!” Bạch Ngọc Đường giống như nổi điên, hung hăng trợn mắt nhìn Triển Chiêu, làm cậu sợ hết hồn.

“Không sợ anh ta vậy sao không gõ cửa vào?”

Nhìn biểu lộ không tin trên mặt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không thể nhắm mắt giơ tay, nhưng anh còn chưa kịp gõ, cửa đã mở ra từ bên trong.

Một quả đầu bù xù, người mặc áo trắng, vóc người vừa phải xuất hiện trước mặt Triển Chiêu. Vì tóc rối bù che hết mặt, nên Triển Chiêu mới không thấy rõ mặt mũi của đối phương.

“Tại sao lại là cậu?” Người nọ ngẩng đầu lên liếc Bạch Ngọc Đường, không hề che giấu biểu tình chán ghét trong lời nói.

Triển Chiêu tranh thủ lúc anh ta tập trung vào Bạch Ngọc Đường mà nhìn rõ mặt hắn. Bộ mặt tái nhợt, mày rậm, mắt không to, sống mũi thẳng, môi cũng nhợt nhạt như sắc mặt, nhìn qua hệt như người mắc bệnh thiếu máu. Ánh mắt Triển Chiêu chớt sáng lên, chú ý đến hai tay hắn. Trên đôi tay kia đang đeo bao tay màu trắng sữa, bên trên đầy máu, ngón tay rất dài, trong tay nắm dao giải phẫu. Hình tượng như thế, lại cộng thêm biểu tình bình thản điềm nhiên, cặp mắt chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu không nhịn được mà nín thở, vị pháp y Tần Giản này đúng là có chút dọa người, không trách vừa rồi tại sao Bạch Ngọc Đường lại không dám gõ cửa.

Bạch Ngọc Đường cũng không để ý tới biểu tình của Triển chiêu, hắn nhìn chăm chăm vào đôi mắt cá chết của Tần Giản, bất đắc dĩ nhíu mày, nhắm mắt nói, “Đội trưởng Bao bảo tôi tới xem có báo cáo nghiệm thi của người chết hay chưa.”

Bộ mặt thản nhiên của Tần Giản không có chút biểu lộ, làm như không nghe được câu trả lời của Bạch Ngọc Đường, chuyển ánh mắt, nhìn về phía Triển Chiêu.

“Cậu không thuộc tổ Trọng án, cậu là ai?”

Triển Chiêu sửng sốt, ánh mắt Tần Giản làm cậu lạnh hết cả người. Bất qua cậu lập tức lên dây cót, trả lời, “Tôi tên là Triển Chiêu, đang học tiến sĩ trong đại học A, là —“

“À, tôi biết cậu.” Tần Giản cắt lời Triển Chiêu, nâng cánh tay đầy máy không cầm dao lên, chỉ Triển Chiêu, lạnh lùng nói, “Cậu theo tôi đi vào.” Dứt lời xoay người liền đi.

“A, được.” Triển Chiêu ngơ ngác đáp ứng, vội vàng chạy theo.

“Này!” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu theo Tần Giản vào cửa, vừa định đuổi theo, cửa lại mạnh mẽ đóng lại ngay lúc Triển Chiêu bước vào.

Bạch Ngọc Đường chỉ có thể đần người đứng loay hoay trước cửa khoa giám định, trong lòng nghĩ, sao cái tên Tần Giản này lại để Triển Chiêu vào cửa đây? Quá kỳ lạ, chẳng lẽ sau Công Tôn Sách lại có thể xuất hiện một người có thể lọt vào mắt của Tần Giản sao? Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường cảm thấy một cảm giác khó chịu chưa từng có, giống như động vật nhà mèo bự bị xâm phạm lãnh thổ (ý là sư tử đấy ạ =)]]) làm anh không nhịn được bắt đầu dùng móng vuốt cào cửa khoa giám định.

Mà cùng lúc đó, Triển Chiêu đang tiến vào lãnh địa của Tần Giản căn bản không nghe được tiếng đập cửa bất an nóng nảy của Bạch Ngọc Đường. Cậu ngơ ngác nhìn mọi vật trước mắt, một cỗ thi thể thủng lỗ chỗ hiện ra trước mắt. Trên người tử thi, trừ hai đường dao sâu hoắm, cắt thi thể từ sau tai, kéo qua lồng ngực, đến tận háng. Hai bên da thịt thi thể bị lột ra, có thể thấy rõ xương, bắp thịt cùng cơ quan nội tạng. Xương ngực bị cắt, buồng phổi, buồng tim cùng các cơ quan khác bị lấy ra, để trên một mâm bên cạnh. Trên đùi người chết cũng có hai vết cắt rất sâu, mở ra bắp thịt, lộ cả xương cốt trắng hếu ở trong.

Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như thế, cho dù là vụ án của Tiền Minh ngày trước, hiện trường còn không có cảnh tượng kinh khủng như trước mắt thế này. Mà làm Triển Chiêu cảm thấy kinh khủng hơn chính là, sau khi để cậu bước vào, Tần Giản lập tức đóng cửa, cầm dao phẫu thuật trở về bàn giải phẫu, hơn nữa mặt vô biểu tình nhìn Triển Chiêu lạnh lùng nói, “Tới đây.”

Triển Chiêu nuốt nước miếng cái ực, chịu đựng mùi máu tanh gay mũi, từng bước nhích gần tới bàn giải phẫu khiến cậu tê hết da đầu. Tần Giản động tác lưu loát tiếp tục quá trình giải phẫu, dùng âm thanh bình bình không nhanh không chậm nói, “Vết thương trí mạng của người này nằm trên động mạch chủ của đùi,” Vừa nói, Tần Giản vừa lấy tay chỉ chỗ vết thương trí mạng kia, tiếp tục, “Là bị một miếng sắt cắt qua, hung thủ đã chôn một lượng lớn chất gì đó giống thép dưới quả bom, cậu đến xem cái thùng trên mặt đất một chút.”

Triển Chiêu đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của Tần Giản, quả nhiên phát hiên bên chân của Tần Giản có một thùng nhựa lớn, bên trong các mảnh kim loại lớn nhỏ đã chất hơn nửa thùng.

“Toàn bộ đều lấy từ trên người tử thi xuống sao?” Triển Chiêu hỏi nhỏ.

“Phải.” Bên này Tần Giản đã hoàn tất việc giải phẫu, nhanh tay lẹ chân vá víu lại thi thể. Dưới con mắt chăm chú của Triển Chiêu, đồng tác của Tần Giản rất nhanh, không tốn bao nhiêu thời giản đã may toàn bộ thi thể lại như lúc đầu. Lúc may da hoàn tất, Triển Chiêu mới để ý, thì ra trước lúc thi thể bị đem đi giải phẫu đã bị bom nổ không ra hình dạng rồi.

“Thảm quá.”

Tần Giản lạnh lùng nói, “Lúc đưa người tới, quần áo cùng thân thể chỗ nào cũng có đủ loại lỗ thủng, da ở gần nơi bị nổ đã bị đốt trụi, vì muốn tìm vết thương trí mạng nên tôi mới cắt da tay người này xuống, có rất nhiều miếng sắt đã khẳm vào trong xương tủy. Cứ xem như không có miếng sắt chặt đứt động mạch chủ, người này cũng không sống nổi. Bất quá, chết rất nhanh, không cảm giác được đau đớn nhiều như vậy.”

Nói xong, Tần Giản đến bồn nước bắt đầu rửa tay. Sau khi nghiêm túc rửa tay rồi, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu một cái, gật đầu, “Cậu không tệ, lại không ói.”

Triển Chiêu sắc mặt tái nhợt, được pháp y Tần tốt bụng nhắc nhở xong, cảm giác buồn nôn liền xộc lên cổ họng. Tần Giản khẽ cau mày, nghiêng người nhường vị trí bên cạnh bồn nước cho cậu. Triển Chiêu lập tức lao tới, đứng ở bồn đem toàn bộ cơm trưa ói hết ra.

Tần Giản lặng lẽ nhìn dáng vẻ ói đến phiên giang đảo hải của Triển Chiêu, im lặng lấy một điếu từ trong tủ kim loại lạnh băng ra, đốt, dùng sức hít một hơi. Chờ Triển Chiêu ói xong rồi, Tần Giản đưa thuốc qua. Triển Chiêu đỏ mắt lắc đầu một cái, đỡ bụng ngồi lên cái ghế bên cạnh bồn nước, hữu khí vô lực đưa mắt nhìn Tần Giản.

“Pháp y Tần, tôi muốn hỏi một chuyện được không?”

Tần Giản nhìn Triển Chiêu, không nói được, cũng không nói không được.

Triển Chiêu nhăn trán, hỏi, “Tôi đang viết hồ sơ về động cơ phạm tội thì tắc, anh có thể nói cho tôi biết cảm giác vừa rồi lúc anh nghiệm thi không? Anh cảm thấy, động cơ của hung thủ là gì?”

Bộ mặt bình thản vô tình của Tần Giản lại hiện ra một vẻ chán ghét, hắn hít một hơi khói thật sâu, lạnh lùng trả lời, “Còn có thể có động cơ gì nữa, chẳng phải vì muốn giết người sao?”

Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu, “Đúng, hắn muốn giết người. Nếu chỉ muốn giết một người, cũng không cần phải bỏ nhiều miếng sắt vào bom như vậy, người hắn muốn giết không chỉ có một. Hắn biết uy lực của quả bom lớn tới đâu, vì vậy hắn cần hành động cẩn trọng, trước đó phải thí nghiệm những ba lần.”

“Cậu nói hắn thí nghiệm ba lần?” Tần Giản đột ngột cắt lời Triển Chiêu.

“Đúng vậy, ba lần.”

Trên bộ mặt Tần Giản bắt đầu dao động, hắn híp mắt nhìn thi thể nằm trên bàn giải phẫu, lạnh lùng nói, “đây là cỗ thi thể đầu tiên được đưa tới khoa giám định, thoạt nhìn, thí nghiệm của hắn rất thành công.”

“Thời gian ba lần thí nghiệm trước đều là nửa đêm, ở những nơi ít người qua lại, hơn nữa tuy uy lực quả bom không nhỏ, nhưng trong bom cũng không bỏ sắt.”

“Nói vậy, ba lần trước là diễn tập, lần này mới là chính thức sao?” Tần Giản khinh thường bóp tắt tàn thuốc, đưa tay cầm một phần báo cáo ném cho Triển Chiêu, lạnh lùng nói, “Mở cửa đi đi, chờ thêm hồi nữa, thằng kia sẽ đập hư cửa của tôi đấy.”

Triển Chiêu ngơ ngác nhìn biểu lộ tiễn khách trên mặt Tần Giản, khóe miệng cong cong, “Cám ơn anh, pháp y Tần, tôi đi nhé.”

Đưa mắt nhìn Triển Chiêu rời khỏi khoa giám định, Tần Giản ngoắc khóe miệng cứng đơ, cuối cùng lại không cười. Hắn thở dài, trở lại bàn phẫu thuật, nhìn ngài thi thể nằm ở đó nhíu mày, tự nhẩm, “Cậu ta là người đầu tiên sau khi thấy tôi giải phẫu rồi còn có thể mỉm cười.”