Chương 176: Ngoại Truyện – Tất Nghiệp Điển Lễ (4)

Thành phố D trong tháng sáu, thời tiết nói đổi liền đổi. Sáng nay còn đang quang đãng, đến chín giờ, trời đột nhiên lại nhiều thêm một đám mây mưa. Triệu Trinh đứng bên cạnh Bàng Thống, chân mày hơi nhíu, trong tay ôm áo tốt nghiệp của Triển Chiêu, mắt thỉnh thoảng nhìn về cửa đại học.

“Tiểu Triển Chiêu này thật là, lúc quan trọng nhất lại dám tới trễ, lần này chú sẽ mắng nó cho xem.”

“Tại sao cậu lại sợ nó bị mắng?” Bàng Thống hơi cong khóe miệng, nhìn Triệu Trinh, “Sao hồi trước tôi không biết cậu là người quan tâm người khác như vậy?”

Triệu Trinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bàng Thống, trên mi mắt của hắn có một vết sẹo còn mới, sẹo kết vảy màu đỏ sậm nhìn có chút kinh khủng, mới nhìn đã thấy rất đau. Ánh mắt Triệu Trinh hơi tối lại, dời tầm mắt đi, “Nó là sư đệ tội, lại là đứa bé ngốc, tôi quan tâm nó là đúng rồi. Còn anh, sao không ở nhà với cha mình, đừng chọc ông ấy giận, lại gây phiền phức cho mình.”

“Cậu sợ tôi gặp rắc rối, hay là sợ tôi gây phiền cho cậu hả?” Bàng Thống nhìn bộ dáng mạnh miệng của Triệu Trinh liền cảm thấy hết sức khó chịu, không nhịn được đổi giọng cổ quái. “Tôi vì ai mà về cậu không biết sao? Cậu vì tôi chạy về thành phố A, tôi lại không thể vì cậu mà về?”

“Bàng Thống, tôi nghĩ hai chúng ta đã sớm không thích hợp với trò chơi này.” Triệu Trinh nhíu mày, tiến lên đón ánh mắt thâm thúy của Bàng Thống, không hề sợ hãi.

Ánh mắt Bàng Thống hơi giận, nhưng lại không dùng lời nói châm chích tới kích động Triệu Trinh như anh nghĩ. Ngược lại, hắn chăm chăm nhìn Triệu Trinh, đột nhiên cong khóe miệng, phát ra tiếng cười như tiếng thở dài, “Triệu Trinh, con người cậu chỗ nào cũng tốt, chẳng qua nghĩ quá nhiều. Không thể không nói, có những lúc, người đơn giản nhất lại dễ lừa dối người ta. Trước kia lúc tôi còn trẻ, đã bị cậu lừa dối một lần. Lần này, cậu đừng hòng có thể dễ dàng lừa tôi đi.”

Lời nói của Bàng Thống làm Triệu Trinh nhíu mày, chỉ lát sau, anh quay đi, lông mi rũ xuống che đi thật nhiều tâm trạng đè nén trong lòng.

Triệu Trinh im lặng, Bàng Thống cũng hết sức thể thiếp không nói. Trời càng ngày càng âm u, chớp mắt, một trận mưa ào ạt tạt ướt bậc thang trước cổng khoa tâm lý. Mà đúng lúc này, Bàng Thống phát hiện ra xe của Bạch Ngọc Đường xuất hiện ở góc quẹo đàng trước.

“Họ tới.”

Triệu Trinh ngẩn ra, vội vàng lên tinh thần, nhanh chóng ngẩng đầu. Anh cũng nhìn thấy xe của Bạch Ngọc Đường, lông mày khẽ run, “Bạch Ngọc Đường?”

Bàng Thống cười, nhìn xe Bạch Ngọc Đường lao thẳng về đây, híp mắt nhìn Triệu Trinh, “Có muốn đánh cược không, tôi cá Triển Chiêu nhất định đang ở trên đó.”

Nhìn chiếc xe càng lúc càng gần, Triệu Trinh cũng nhẹ cong khóe miệng, “Không được, đánh cược với anh không khi nào tôi thắng cả.”

Tiếng thắng xe vang lên, buổi đánh cược không được công nhận đã có kết quả. Bạch Ngọc Đường chui ra khỏi xe, nhìn làn mưa, chạy qua một bên giúp Triển Chiêu mở cửa, lại dùng áo của mình che đầu cho Triển Chiêu, hộ tống cậu chạy vào học viện tâm lý.

“Sư huynh!” Triển Chiêu liếc mắt đã thấy Triệu Trinh đứng sau cầu thang, cầm áo tốt nghiệp của cậu, vội vàng chạy tới.

“Tiểu tử thôi, chuyện quan trọng vậy em cũng dám tới trễ, mau mặc đồ vô đi, chú sắp nổi giận rồi!” Triệu Trinh vừa giúp Triển Chiêu mặc áo, vừa không nhịn được mà càu nhàu.

Triển Chiêu cũng không dám nói gì, chỉ im lặng đứng so tài với quần áo. Mà Bạch Ngọc Đường bên kia bị mưa tưới ướt cả đầu. Nhìn Triển Chiêu luống cuống tay chân, anh lại không thể xen vào giúp đỡ, chỉ có thể đứng ở bên.

Bàng Thống khẽ mỉm cười, bước tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, rất thâm ý nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

“Tiểu Bạch, hai đứa hôm qua ở với nhau hả?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, theo bản năng gật đầu. “Bàng đại ca, anh về khi nào đấy, cũng phải hai tháng hơn rồi chưa gặp anh.”

Bàng Thống cười, vỗ vai Bạch Ngọc Đường. Lúc này Triển Chiêu đã an đốn xong, không còn kịp chào Bạch Ngọc Đường, đã giơ chân chạy như bay về phía lễ đường.

“Chúng ta cũng theo qua đi, còn chừng mười phút nữa là tới Triển Chiêu phát biểu rồi.” Triệu Trinh đưa mắt nhìn Triển Chiêu chạy xa, quay đầu lại nói với hai người nọ.

Ba người đang tính cất bước rời đi, liền nghe một tiếng rầm từ xe đàng sau, cửa xe bị một cái chân to đạp từ trong ra. Ngay sau đó, 4 người cao thấp mập ốm khác nhau, thay phiên lăn lông lốc từ trong xe ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường vỗ đầu, vội vàng chạy về, “Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca! Mấy anh không sao chứ!?”

“Anh, bọn anh….” Lô Phương nằm trên mặt đất, thở dốc không ngừng, căn bản không còn sức đáp lời Bạch Ngọc Đường.

“Cái tiểu tử thối này, trọng sắc khinh huynh, chẳng tốt lành gì hết!” Tương Bình xem như còn khỏe, vừa để nước mưa lạnh băng rơi rào rào lên cái đầu váng vất, vừa không nhịn được mắng Bạch Ngọc Đường.

Từ Khánh vùi trên đất ói ồng ộc, không còn chút sức nào đi nói chuyện với Bạch Ngọc Đường. Mà trong 4 người, người duy nhất xem như còn chút tinh thần là Hàn Chương, chỉ lạnh mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó đi đỡ đại ca Lô Phương.

Bạch Ngọc Đường hết sức áy náy, ở lại trong mưa trông chừng 4 vị ca ca, đồng thời phẩy tay với Bàng Thống và Triệu Trinh, ý bảo họ đi trước. Bàng Thống với Triệu Trinh làm sao có thể đi được, không biết làm sao đành tiến lên giúp đỡ.

Chờ tới khi nhóm bảy người họ tiến vào lễ đường, Triển Chiêu đã phát biểu tới phần cuối. Bạch Ngọc Đường đứng ở dưới đài, mắt chăm chú nhìn Triển Chiêu trên đài, ăn mặc đơn giản, phục sức nghiêm trang, ôn nhuận trầm ổn lại đầy sức sống. Đây là người anh yêu, ưu tú như thế, xinh đẹp, làm người ta không cách nào từ bỏ. Anh nhất định phải ở bên cạnh Triển Chiêu vĩnh viễn, không muốn tách rời.

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường theo bản năng tìm kím hai người vô cùng quan trọng với anh — song thân của Triển Chiêu.

Không mất bao nhiêu sức lức, Bạch Ngọc Đường đã phát hiện ra mục tiêu. Bởi vì, anh thấy Triển Chiêu sau khi xuống đại, trực tiếp đi xuống một chỗ phía dưới. Vì ánh sáng khá mờ, Bạch Ngọc Đường không thấy rõ hình dáng của một nam một nữ được Triển Chiêu ôm, như từ cách ăn mặc và phong thái, người trung niên kia là cha mẹ của Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường chợt khẩn trương, hơn 20 năm sống, đây là lần đầu tiên anh khẩn trương như thế. Loại khẩn trương này không giống với những lần đối mặt với sinh tử, có lẽ không thê thảm như thế, nhưng lại khiến anh cảm thấy cả hít thở cũng khó khăn.

Sau khi buổi phát biểu của Triển Chiêu kết thúc, lễ tốt nghiệp cũng bước vào phần cuối cùng. Hiệu trưởng lên phát biểu, chừng 10 phút sau, lể tốt nghiệp đã thành công viên mãn. Ánh đèn bên trong lễ đường sáng lên, Bạch Ngọc Đường chăm chú đuổi theo bóng dáng của đôi vợ chồng trung niên cùng Triển Chiêu, cho tới khi bọn họ đi ra ngoài từ cửa hông, mới nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi ra khỏi lễ đường, Triển Chiêu không nhịn được len lén nhìn khắp nơi. Bởi vì ban nãy lúc lên phát biểu không thấy Bạch Ngọc Đường, nên Triển Chiêu vẫn không yên lòng. Cha mẹ Triển Chiêu thấy con trai không an ổn, cũng hơi ngạc nhiên.

“Con trai, còn nhiều người đang chờ chụp ảnh với con đó, con đang nhìn gì vậy?” Cha Triển nói.

Triển Chiêu sửng sốt, cân nhắc một chút mới cẩn thận đáp, “Bạn con tới, con đang tìm anh ấy.”

“Bạn gì?” Mẹ Triển hỏi,

“Là….”

“Thầy Triển, mới nãy em có nghe thầy phát biểu rồi, thầy nói hay quá!”

“Nguyệt Hoa?” Triển Chiêu hơi ngẩn người, sau đó cong khóe miệng cười, “Tôi không thấy em, thì ra em cũng tới à.”

“Lễ tốt nghiệp của thầy Triển, dĩ nhiên tụi em phải tới. Em với mấy chị em trong bao bao đoàn còn chuẩn bị giỏ hoa với đèn huỳnh quang đó, nhưng quản lý lễ đường không cho mang vô, bằng không tui em phải xông lên tặng hoa cho thầy á.”

Lời của Đinh Nguyệt Hoa làm Triển Chiêu đổ mồ hôi lạnh, cậu thầm cảm tạ chú nhân viên quản lý lễ đường hàng vạn lần.

“Triển Chiêu, cô bé này là —“ Lúc này, mẹ Triển đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, đáp, “Đây là học sinh trong khoa tâm lý của con, gọi Đinh Nguyệt Hoa.”

“Nguyệt Hoa, hai người này là cha mẹ của tôi. Vị này là anh trai, còn đây —“ Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường đứng sau lưng Triển Huy như thể mình cũng là người Triển gia, không nhịn được co quắp khóe miệng, thật sự không biết giới thiệu anh ta thế nào.

“Bạch đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa tự nhiên biết Bạch Cẩm Đường, đầu tiên cô gật đầu với Bạch đại ca một cái, sau đó nói với cha me cùng anh trai Triển Chiêu nói, “Hai bác, Triển đại ca, cháu là Đinh Nguyệt Hoa, là học sinh của thầy Triển, cũng là hội trưởng hội ái mộ thầy.”

“Hội ái mộ?” Triển Huy chớp mắt, có chút kinh ngạc nhìn em trai mình.

“Ha ha.” Triển Chiêu lúng túng cười, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Lúc này, mẹ Triển đột nhiên khẽ mỉm cười, từ trên xuống dưới quan sát Đinh Nguyệt Hoa mấy lần, nói với Triển Chiêu, “Người con chờ là cô bé này sao?”

“Hả?” Triển Chiêu có chút không kịp phản ứng, chưa kịp trả lời, mẹ Triển lại lần nữa mở miệng.

“Nguyệt Hoa, lát nữa bọn bác muốn đi ăn trưa, cháu đi cùng bác đi, ăn mừng thầy Triển của mấy đứa tốt nghiệp thuận lợi, được không?”

“Cháu ạ?” Đinh Nguyệt Hỏa sững sờ, trước hết nhìn Triển Chiêu, phát hiện sắc mặt đối phương bình thường, lập tức gật đầu, “Cảm ơn bác gái.”

Mẹ Triển khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn con trai mình, “Con trai, người con chờ tới rồi, chúng ta mau đi đi.”

“Chưa, còn chưa.” Triển Chiêu biết, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ tới tìm cậu, cậu chờ nóng ruột, không nhịn được lấy di động ra.

Thật ra Bạch Ngọc Đường đã sớm tới, chẳng quá còn hơi sợ, mới nãy không dám lập tức ra ngoài. Nhưng khi anh vừa do dự, đã để Đinh Nguyệt Hoa bước ra trước. Nhớ lại quan hệ giương cung bạt kiếm của anh với Đinh Nguyệt Hoa, Bạch Ngọc Đường cũng không muốn cãi nhau với con bé ở trước mặt cha mẹ Triển Chiêu, chỉ có thể cắn răng đúng bên kia nhìn bọn họ vui vẻ trò chuyện.

Nhưng bây giờ Triển Chiêu gọi tới di động của anh rồi, làm anh không thể giả vờ nữa. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường nhín lại, nhắm mắt ra ngoài.

“Ảnh tới.” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường bước ra khỏi góc, trên mặt không nhịn được nở nụ cười.

Mẹ Triển với cha Triển nhìn nhau một cái, trên mặt đồng thời tỏa ra vẻ mặt nghiêm trọng.