Chương 168: Vụ Án 10 – Trùng Sinh Chi Lộ (19)

Làm anh hùng, hay là kẻ hèn nhát. Không chỉ với Bạch Ngọc Đường, mà đối với bất kỳ kẻ nào theo đường chính nghĩa, khi đối mặt với lựa chọn này, cũng sẽ hi vọng mình có thể thành anh hùng.

Nhưng, trên đời người theo chính nghĩa thì nhiều, nhưng anh hùng lại luôn là số ít. Bởi lẽ, đây không phải sự lựa chọn đơn giản. Đàng sau lưng sự lựa chọn này, có quá nhiều sự hi sinh, có loại hi sinh có thể chịu, nhưng cũng có loại hi sinh, không cách nào chịu đựng nổi.

Bạch Ngọc Đường hiện giờ, đang gặp phải một sự lựa chọn như vậy, anh không muốn làm anh hùng, lại càng không muốn làm kẻ hèn nhát. Anh chỉ mong cứu Triển Chiêu về lại bên mình, nhưng nếu vì cứu Triển Chiêu mà phải hi sinh những người dân vô tội nọ, thì sẽ vi phạm tới đức tin cao nhất mấy năm nay của một người cảnh sát như Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa, theo sự hiểu biết của Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu, anh dĩ nhiên hiểu, nếu anh lựa chọn trở thành kẻ hèn nhát, Triển Chiêu nhất định sẽ thương tâm. Cậu có lẽ sẽ không trách Bạch Ngọc Đường, nhưng cậu sẽ trách cứ chính mình, thậm chí sẽ nghĩ rằng mình là nguyên nhân tạo nên tất cả mọi chuyện.

Vân Thu Trạch là một tên ác quỷ, hắn đặt sự lựa chọn này trước mặt Bạch Ngọc Đường, rõ ràng là muốn mạng của anh!

Triển Chiêu cố gắng trợn tròn mắt, mất máu làm đầu óc cậu mơ màng, toàn thân lạnh lẽo. Cậu dùng hết sức lực còn sót lại nhìn Bạch Ngọc Đường, mặc dù không thấy rõ biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Đường. Cậu vẫn muốn dùng cách của mình cho Bạch Ngọc Đường chút sức lực, nhưng chuyện cậu có thể làm lúc này quá ít.

Vân Thu Trạch lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Đường, khóe miệng cong lên, trên mặt là nụ cười tàn khốc. Hắn có thể cảm nhận được khoái cảm khi nắm giữ sinh mạng Triển Chiêu trong tay mình, sự khổ sở trong lựa chọn của Bạch Ngọc Đường, hắn lại càng hưởng thụ niềm vui khi hành hạ đối phương.

Hắn hiểu rõ Bạch Ngọc Đường, dĩ nhiên sẽ biết Bạch Ngọc Đường lựa chọn thế nào. Bạch Ngọc Đường nhất định không để Triển Chiêu chết, nhưng cái loại tín ngưỡng cổ hủ không thể phản bội chức trách kia cuối cùng, sẽ bắt hắn không thể không từ bỏ Triển Chiêu. Như vậy, mạng của Triển Chiêu chính là của Vân Thu Trạch hắn rồi.

Thật ra, chuyện tới mức này, giết chết Triển Chiêu cũng có thể khiến Bạch Ngọc Đường hỏng mất. Vân Thu Trạch thửa nhận, hắn không giết Triển Chiêu ngay lập tức, là bởi vì tâm của hắn có thay đổi. Hắn muốn giữ Triển Chiêu lại bên cạnh mình, đối với toàn bộ kế hoạch của hắn mà nói, đây chính là một biến số tệ hại. Nhưng khi Vân Thu Trạch nhìn thấy Bạch Ngọc Đường toàn thân run lên, gần như phải trở nên điên cuồng, lại chợt cảm thấy, cái biến số này đến thật là đúng lúc!

Hắn có thể tưởng tượng, khi Bạch Ngọc Đường lao xuống giải cứu đám người ngu ngốc kia, hắn sẽ có thể bình thản mang Triển Chiêu đi. Dĩ nhiên, hắn với Bạch Ngọc Đường đều biết rõ, nếu cứ thế mang Triển Chiêu đi, lấy mức độ thương tích của cậu, không nhờ bác sĩ cấp cứu, thì cậu ấy chắc chắn phải chết.

Nhưng ai bảo Bạch Ngọc Đường yêu Triển Chiêu sâu như thế? Chết không thấy xác, hắn nhất định sẽ không chết tâm. Hắn sẽ một mực nhớ Triển Chiêu, không rõ Triển Chiêu có phải còn sống hay không. Cứ vậy mười năm, hai mươi năm, cho tới khi Bạch Ngọc Đường hối hận, tự trách, ôm tư niệm thống khổ chết đi. Cái loại tư vị đó, so với chuyện khiến hắn phát điên ngay thú vị hơn nhiều.

Nghe trong phòng đầy mùi máu, Vân Thu Trạch chăm chăm nhìn họng súng đen ngòm trong tay Bạch Ngọc Đường, tàn nhẫn giơ lên hộp kích nổ, hắn thúc giục, “Bạch Ngọc Đường, tới lúc quyết định rồi.”

Bạch Ngọc Đường giống như bị đâm trúng một dao, con ngươi chợt lớn! Hắn chăm chú nhìn hộp kích nổ t rong tay Vân Thu Trạch, sau đó, lại chăm chú nhìn Triển Chiêu, trong mắt tràn đầy áy náy.

“Triển Chiêu xin lỗi.”

Triển Chiêu muốn lắc đầu, nhưng cậu không còn sức. Sao Bạch Ngọc Đường lại muốn xin lỗi? Không lẽ là do anh ấy muốn bỏ mình đi cứu những người dân kai sao? Nếu đúng là vậy, thì anh không cần phải xin lỗi! Anh làm đúng rồi, Ngọc Đường, anh giỏi lắm!

“Nói vậy, mày đã chọn xong?” Vân Thu Trạch mỉm cười, đắc ý nhìn Triển Chiêu, lực trên tay tăng thêm một chút, bịt chặt vết thương của Triển Chiêu.

“Triển Chiêu, xem ra Bạch Ngọc Đường đã bỏ qua em, em là của tôi rồi.”

“Không!” Vân Thu Trạch còn chưa nói dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã thét lên một tiếng chói tai.

“A?” Vân Thu Trạch ngẩn ra, “Vậy mày muốn thế nào?”

Đôi mắt Bạch Ngọc Đường gắt gao nhìn Vân Thu Trạch, lạnh lùng nói, “Trả Triển Chiêu lại cho tao!”

“Ý mày là…” Vân Thu Trạch nhướn mày, hình như có chút không dám tin.

“Tao bảo, mày trả Triển Chiêu lại cho tao!” Giọng của Bạch Ngọc Đường vô cùng kiên định, lại tràn đầy sát khí.

Hắn giơ súng ngắm ngay mặt Vân Thu Trạch, lạnh lùng nói, “Nếu mày dám khinh cử vong động, tao sẽ bắn bể đầu mày!”

Vân Thu Trạch híp mắt, “Ý mày la, mày chọn Triển Chiêu, bỏ qua đám ngu ngốc nọ?”

Bạch Ngọc Đường mím môi không nói, Vân Thu Trạch không nhìn ra tâm trạng từ khuôn mặt lạnh lùng của anh. Hắn không biết sau khi Bạch Ngọc Đường làm ra chọn lựa này, tâm trạng sẽ thế nào. Nhưng hắn đoán được, Bạch Ngọc Đường lúc này khẳng định vô cùng khổ sở.

Cũng vì nhận ra chuyện đó, Vân Thu Trạch mới cong mép cười, “Bạch Ngọc Đường, thì ra mày cũng chỉ tới thế thôi.”

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn triển chiêu, dùng tiếng thở dài tràn đầy tiếc hận, nói, “Em thấy chưa, đây chính là người em thích, hắn cũng chỉ là một người bình thường ích kỷ mà thôi.”

Triển Chiêu dùng sức ngửa đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thu Trạch, trên khuôn mặt nhợt nhạt không có chút máu, ánh mắt mơ màng lại có chút miệt thị.

Vân Thu Trạch thầm tức giận, giơ cao hộp kích nổ trong tay lên, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói, “Nếu mày đã chọn xong, thì trước cứ gánh hậu quả đi đã!”

Nói rồi, hắn dùng sức nhấn một cái, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng nổ mạnh. Ánh mắt Bạch Ngọc Đường buồn buồn, khổ sở hiện rõ trên mặt anh. Động tác tiếp theo của Vân Thu Trạch giống như sét đánh, sau khi nổ bom, động tác tiếp theo của hắn chính là thả bàn tay đang che vết thương của Triển Chiêu. Trong chớp mắt, hắn đẩy thân thể mềm nhũn của Triển Chiêu về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường kinh hoàng, vội vàng nhào tới phía Triển Chiêu. Cũng may động tác của anh khá nhanh, đỡ lấy Triển Chiêu, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất nhấn xuống vết thương của cậu. Nhưng cho dù là thế, một lượng máu lớn cũng đã nhuộm đỏ áo trắng của Bạch Ngọc Đường. Máu tươi chói mắt nổi bật trên nền áo trắng phau, tim của Bạch Ngọc Đường đau như bị dao cứa.

“Triển Chiêu, Triển Chiêu, em cố lên! Em sẽ không chết đâu, em không thể chết được! Triển Chiêu! Em mau mở mắt nhìn anh!”

“Bất kể nó có chết hay không, mày cũng phải chết.” Vân Thu Trạch lạnh lùng cười, không biết từ khi nào, trong tay của hắn đã có thêm khẩu súng. Hắn dùng súng để lên đầu Bạch Ngọc Đường, cười lạnh, “Nếu các ngươi đã yêu nhau như vậy, tao sẽ cho hai đứa được chết chung một chỗ, xem như là thành toàn cho cả hai.”

Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu vào lòng, cảm nhận mạch đập càng lúc càng yếu ớt dưới lòng bàn tay, toàn bộ tư tưởng của anh đều đặt trên người Triển Chiêu, giống như không hề nhận ra có khẩu súng trí mạng ở trên đầu.

Lúc này nước mắt anh đã rơi đầy mặt, anh ôm chặt Triển Chiêu, kéo cậu vào trong lòng mình. Kề sát môi vào bên tai Triển Chiêu, anh tin tưởng, chỉ cần nói chuyện như vậy, Triển Chiêu sẽ nghe thấy.

“Triển Chiêu, đừng chết. Anh yêu em, tới giờ anh còn chưa kịp nói cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào. Anh vừa làm ra một chuyện sai lầm, vì sai lầm của anh mới khiến em chịu khổ như vậy. Nếu em chết anh nhất định sẽ điên mất, em làm sao có thể tàn nhẫn để anh phát điên đây? Em là bác sĩ tâm lý của anh, em phải có trách nhiệm chữa khỏi cho anh chứ, anh là gánh nặng của em, trách nhiệm của em, em đối xử với mọi người tốt như thế, tại sao có thể để mặc người bệnh của mình nổi điên mà không quản hử? Triển Chiêu anh xin em, em phải cố gắng vì anh, nhất định phải cố gắng!”

Vân Thu Trạch bị Bạch Ngọc Đường làm lơ cảm thấy khó chịu, hắn nhíu màu, không vui lên nòng. Hắn chợt cảm thấy, giết Bạch Ngọc Đường dễ dàng như thế, không có cảm giác thành công nào. Cái tên hèn nhát chỉ biết yêu đương này, không còn là Bạch Ngọc Đường làm hắn cảm thấy bị uy hiếp, thậm chí là hại hắn suy sụp ba năm nay nữa.

Nếu hắn đã mất giá trị, thì dứt khoát giết hắn luôn đi. Về phần Triển Chiêu, Vân Thu Trạch trong lòng hơi đau xót, bỏ đi vậy, xem như một lần tốt bụng hiếm hoi, để Triển Chiêu được đền bù như mong muốn, cùng nam nhân mình yêu chết là được rồi.

Lúc này ý thức Triển Chiêu đã hết sức mơ hồ, cậu nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường, lại cảm thấy vô cùng lạnh. Mất máu khiến cậu run rẩy không ngừng, nhưng dù vậy cậu vẫn nghe được tiếng bóp cò của Vân Thu Trạch.

Không! Triển Chiêu há miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào, cậu nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng cơ thể ngã xuống, là ai? Ai trúng đạn, Bạch Ngọc Đường sao!?

Người trúng đạn cũng không phải Bạch Ngọc Đường, mà là Vân Thu Trạch. Nếu Triển Chiêu có thể nhìn thấy tất cả chuyện vừa xảy ra, có lẽ cậu cũng sẽ không ngờ rằng, tình hình lại xoay chuyển chỉ trong một chớp mắt như thế.

Vân Thu Trạch bị một súng ngay ngực, mạnh mẽ ngã lên nền đất lạnh như băng. Sau khi trúng đạn, hắn cũng không mất đi ý thức, hắn không tin được nhìn những thành viên tổ trọng án bước vào phòng, biểu tình vô cùng sợ hãi.

Làm sao có thể? Kế hoạch của hắn là thiên y vô phùng, lũ cảnh sát thối kia làm sao có thể chạy tới kịp, ngăn cản bước cuối cùng của hắn!? Hắn thấy nhân viên y thế mặc áo trắng lao tới bên cạnh hắn, bọn chúng không để ý tơi mình, mà đồng thời lao tới bên cạnh Triển Chiêu, tiến hành cấp cứu cho đứa bé đáng thương đó.

Vân Thu Trạch không biết Triển Chiêu có thể sống hay không, nhưng hắn bây giờ không còn bận tâm tới Triển Chiêu nữa. Hắn nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường đang ôm Triển Chiêu, lẩm bẩm hỏi, “Tạ, tại sao?”

Bạch Ngọc Đường vốn cũng không nhìn tới Vân Thu Trạch, hai mắt anh vẫn luôn đặt trên người Triển Chiêu, chờ bác sĩ cấp cứu xong, ẵm Triển Chiêu lên xe cấp cứu, rồi mới lạnh lùng nhìn Vân Thu Trạch đang nằm trên đất giẫy chết, “Mày biết mày thua ở đâu không?”

Vân Thu Trạch trợn to hai mắt, chăm chú nhìn vào miệng Bạch Ngọc Đường, hắn không có sức trả lời, nhưng không ai có thể nghi ngờ khát vọng đáp án của hắn.

Bạch Ngọc Đường lại lạnh lùng cong khóe miệng nói, “Tao còn lâu mới cho mày biết, cút xuống địa ngục đi!”

Nói xong, giống như một trận gió, chạy theo bóng dáng của Triển Chiêu. Có lẽ do chạy quá mau, mà một món đó từ trong túi Triển Chiêu rơi xuống, đúng lúc rơi xuống bên tay Vân Thu Trạch. Hắn cố cầm lên món đồ nọ, định thần nhìn. Đó là di động của Bạch Ngọc Đường, trên đó là một tin nhắn gửi cho Tô Hồng, bên trong có hàng loạt nhóm số, mỗi nhóm có 4, sắp theo thứ tự, giống như một loại mật mã.

Mật mã này Vân Thu Trạch không biết, nhưng tổ hợp số đó khiến khuôn mặt hắn xám như tro. Trơ mắt nhìn bóng lưng nghênh ngang của Bạch Ngọc Đường, Vân Thu Trạch đau đớn nhắm mắt lại. Nhân viên y tế đang tiến hành cấp cứu cho hắn, vì đau đớn mà hắn đã ngất đi. Cho nên, hắn cũng không nghe được cuộc đối thoại của một cô gái cũng người đàn ông khác.

Cô gái nói, “Đội trưởng, đến tổ Trọng án đã lâu mà không biết tài bắn súng của anh giỏi như thế.”

Người kia đáp, “Thật ra cũng nhờ tiểu Bạch thông mình, cũng nhờ cô với cậu ấy ăn ý, có thể liên lạc trong im lặng. Nếu để những người dân ở chỗ phòng kinh doanh kia gặp chuyện gì không may, thì tài bắn súng của tôi có giỏi hơn nữa, cũng vô dụng, khẳng định chịu trách nhiệm rồi.”

“Cái này không phải do tôi với tiểu Bạch ăn ý, là sự ăn ý của cậu ta với Đinh Điềm Huệ.” Giọng của cô gái mang chút thương tâm, “Họ là bằng hữu tốt nhất, cả ám hiệu liên lạc cũng khác người. Cũng may, Đinh Điềm Huệ từng nói mấy cái mật mã này cho tôi biết, bằng không, trên đời sẽ không còn ai biết bí mật của hai người họ.”

Người đàn ông tựa như bị lời nói này lây nhiễm, hắn khẽ thở dài, dùng giọng an ủi nói với cô gái, “Bất kể là sao đi nữa, cũng nhờ tiểu Bạch, chúng ta mới giải quyết được tên khốn kiếp này.”

“Đúng, tên khốn Vân Thu Trạch này rất giảo hoạt, ngoài tiểu Bạch ra, người khác có lẽ sẽ không thể làm ra phán đoán hợp lý trong thời điểm nguy cấp ấy. Bất quá, tôi vẫn còn lo cho Triển Chiêu, không biết cậu ấy có thể kiên trì không. Triển đại ca với Bạch đại ca vừa nãy vẫn lo giúp chúng ta sơ tán đám đông, vẫn chưa biết Triển Chiêu bị thương nghiêm trọng tới vậy. Ai….”

“Nhất định sẽ! Chúng ta phải tin tưởng cậu ấy, có nhiều người yêu thương cậu ấy như thế, cậu ta nhất định sẽ không bỏ lại chúng ta mà đi đâu!”