Chương 159: Vụ Án 10 – Trùng Sinh Chi Lộ (11)

Không nỡ? Triển Chiêu cau mày, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thu Trạch.

Vân Thu Trạch câu môi cười, “Đừng có ghen. Em biết, bây giờ tôi thích em nhiều hơn một chút.”

Triển Chiêu lạnh lùng hừ một tiếng, “Vân Thu Trạch, ngươi thật nhàm chán. Cho dù ngươi thích Bạch Ngọc Đường thật thì sao chứ? Anh ấy lại không thích người, tôi có thể ăn dấm gì?”

“Nói thật, Bạch Ngọc Đường thật có thể xem là một bằng hữu tốt.” Trên mặt Vân Thu Trạch hiện ra một nụ cười nhạt.

“Anh xem anh ta là bằng hữu?” Triển Chiêu híp mắt, “Tôi cũng không ngờ đấy.”

Trong mắt Vân Thu Trạch xoẹt qua một vẻ phức tạp, giống như có chút hoài niệm, lại cảm khái.

“Lúc tôi biết hắn, hắn chỉ mới đầu 20. Khi đó, hắn đơn giản là đứa trẻ, làm sao ta xem hắn thành bằng hữu được.”

“Tôi nghe Tô Hồng nói, lần đầu tiên các ngươi gặp nhau chính là một sự thất bại đầu tiên trong đời Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu cẩn thận nói ra những câu này, đồng thời để tâm quan sát nhất cử nhất động của Vân Thu Trạch.

Cậu nhận ra, khi mình còn chưa nói hết, trong mắt của Vân Thu Trạch lại nổi lên sự đắc ý khó kiềm được. Hắn quả nhiên rất để ý Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa, thứ hắn để ý nhất, chính là mặt yếu thế của Bạch Ngọc Đường khi gặp hắn.

“Tôi nói rồi, khi đó hắn chỉ là một thằng nhóc, tranh cường háo thắng, tự cho mình là đệ nhất thiên hạ. Khi ấy tôi chỉ dạy hắn một bài học nhỏ, lại không ngờ, sau khi bị tôi dạy dỗ xong, lại cứ thích hướng tôi khiêu chiến.”

“Vậy sau đó, anh ấy có thành công không?” Triển Chiêu nhìn thẳng vào mắt Vân Thu Trạch, hỏi.

Vân Thu Trạch cười khẽ, nhìn Triển Chiêu lắc đầu, “Không.”

“Một lần cũng không?”

Vân Thu Trạch lại cau mày, nhấn mạnh, “Một lần cũng không.”

Triển Chiêu giống như có hơi thất vọng, cậu quan sát Vân Thu Trạch mấy lần, có chút không muốn nói, “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng cũng không thể mãi đắc ý như thế, lần này, anh không chắc có thể thắng Bạch Ngọc Đường.”

“Ngày xưa hắn một lần cũng không thắng được tôi, lúc này lại có con cờ như em trong tay tôi, em dựa vào cái gì mà nghĩ hắn có thể thắng?” Lời nói của Triển Chiêu hình như làm Vân Thu Trạch càng thêm đắc ý, hắn tự tiếu phi tiếu nhìn Triển Chiêu, lạnh lùng nói.

Triển Chiêu không phục, trợn mắt nhìn Vân Thu Trạch, cũng lạnh băng đáp, “Thế thì sao? Tôi không biết gì về anh, nhưng tôi hiểu rõ Bạch Ngọc Đường. Tôi cũng không tin, lấy năng lực của ảnh lại không có cơ hội chiến thắng anh. Tôi thấy, lúc còn ở đội đặc cảnh, hai người nhất định đã giao đầu nhiều lần, cho dù lần nào anh cũng thắng, thì kiểu gì cũng có lần chật vật mới thắng được đi?”

Lời của Triển Chiêu khiến đáy mắt Vân Thu Trạch thoảng qua một tia ba động, Triển Chiêu thầm động, quả nhiên, bị cậu đoán trúng rồi!

“Thật sự có phải không?” Triển Chiêu vội vàng hỏi tới, “Kể tôi nghe một chút?”

“Em lại muốn nghe tới thế?” Vân Thu Trạch nhíu mày, có chút mất hứng nhìn Triển Chiêu, “Tôi có thể kể cho em biết, cơ mà, tôi phải nhắc nhở em thế này. Đó là lần Bạch Ngọc Đường thua, nhưng hắn thua rất uất ức, em nghe rồi chắc sẽ không vui.”

Lòng Triển Chiêu nặng nề xuống, âm thầm dặn mình không được quá hưng phấn. Người tên Vân Thu Trạch này hết sức giảo hoạt, nếu để hắn nhìn ra mình đang thử dò xét hắn, thì phiền to. Cái cảm giác tiến sát tới cái chết vừa nãy thật sự là quá khó chịu, cho dù Triển Chiêu không sợ chết, cũng không muốn trải qua một lần nữa.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lập tức hòa hoãn tinh thần. Cậu giả như vô tình nhìn Vân Thu Trạch, thờ ơ đáp, “Không sao cả, anh có muốn nói hay không đây. Dù sao tôi cũng chỉ muốn nghe kể chuyện, giết thời giờ.”

“Giết thời giờ?” Vân Thu Trạch nhìn về phía cần cổ Triển Chiêu một cái, cười nhẹ, “Được rồi, xem như em nói thật. Vừa hay câu chuyện này rất dài, xem như giết thời gian đi.”

Tiếp đó, Vân Thu Trạch dùng khoảng thời gian thật lâu để nói cho Triển Chiêu nghe mấy lần tranh nhau của hắn với Bạch Ngọc Đường, cùng với trận thắng đắc ý nhất của hắn. Thật chí, hắn còn vô cùng hào phóng kể cho Triển Chiêu nghe từng chút từng chút những chuyện từ khi mới quen nhau tới khi cái kết quyết liệt. Đây là một cậu chuyện rất dài, cũng rất thú vị. Chuyện xưa dĩ nhiên phải dùng cách hồi tưởng, khởi điểm chính là buổi diễn tập mà Bạch Ngọc Đường thua ê chề đó, sự kiến kia, xảy ra vào năm Bạch Ngọc Đường 24 tuổi. Khi đó, Bạch Ngọc Đường gia nhập đội đặc cảnh được ba năm, quen Vân Thu Trạch bốn năm. Trong khoảng thời gian đó, anh với Vân Thu Trạch cũng xem như chung sống thuận hòa. Họ cùng nhau huấn luyện, cùng nhau làm nhiệm vụ, là cộng sự, là chiến hữu, cũng là anh em.

Trong cuộc sống hàng ngày, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn xem Vân Thu Trạch như một mục tiêu để mình theo đuổi. Vân Thu Trạch giống như rất thích Bạch Ngọc Đường, trong mấy năm đó. Vân Thu Trạch hoàn toàn hiểu rõ, Bạch Ngọc Đường đang nghĩ cái gì trong thời gian chung đụng với hắn. Ngoại trừ xem hắn làm bằng hữu cùng huynh trưởng, anh còn coi hắn như một đối thủ cạnh tranh cùng mục tiêu theo đuổi.

Vì Vân Thu Trạch là nằm vùng, nên lúc hắn chung sống với người trong đội đặc cảnh không thể thật lòng. Nhưng tâm tình người ta thường rất phức tạp, cho dù có là người lãnh khốc như Vân Thu Trạch đi nữa, cũng không thể vĩnh viễn bát phong bất động.

Ba năm chung sống, Vân Thu Trạch dần công nhận Bạch Ngọc Đường. Hắn phát hiện Bạch Ngọc Đường ở rất nhiều phương diện đều có chỗ giống mình. Anh trẻ tuổi, kiêu ngạo, háo thắng, đối với bản thân, với người khác đều yêu cầu cực cao. Người để anh nhìn vừa mắt không nhiều, nhưng một khi đã xem người ta làm bạn, sẽ toàn tâm toàn ý duy trì.

Thậm chí, Vân Thu Trạch còn phát hiện được một ít chi tiết thú vị hơn. Bạch Ngọc Đường này không chỉ có ưu điểm giống Vân Thu Trạch, mà cả thiếu sót trong tính tình cũng không khác gì Vân Thu Trạch.

Vân Thu Trạch là một người tỉnh táo, cơ trí, vì thế hắn vô cùng hiểu rõ nhược điểm của bản thân. Hắn biết hắn có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chủ nghĩa hoàn hảo quá độ khiến cuộc sống của hắn thường rơi vào lo lắng.

Bạch Ngọc Đường không lo lắng, nhưng, yêu cầu của anh với bản thân mình rất cao. Hơn nữa Bạch Ngọc Đường trẻ hơn Vân Thu Trạch, lại không có lòng dạ thâm sâu như hắn, mỗi lần bị Vân Thu Trạch đánh bại trong diễn tập hoặc những trận thi đấu khác, anh đều không hề che giấu mà bày ra tâm trạng không cam lòng.

Từ lần đầu tiên họ biết nhau, Vân Thu Trạch đã vô cùng thưởng thức loại ngạo khí này của Bạch Ngọc Đường. Cảm giác giống như nhìn thấy bản thân mình hồi trẻ, vừa quen, vừa lạ, làm cho hắn cảm thất rất thú vị. Bởi vì chú ý nhiều, nên bất tri bất giác tình cảm bỏ ra cũng tăng thêm.

Tuy biết rõ tình cảm của hai người này không có cái gì mập mờ bất thường, nhưng khi Triển Chiêu nghe nói đến mấy lúc hắn cùng Bạch Ngọc Đường chung sống, trong lòng cũng không nhịn được mà có chút chua. Triển Chiêu là một nhà tâm lý học, sự chuyên nghiệp của cậu cho cậu biết, Vân Thu Trạch không có thích Bạch Ngọc Đường, quan trọng nhất chính là, Bạch Ngọc Đường căn bản cũng không thể thích Vân Thu Trạch.

Tình cảm Bạch Ngọc Đường đối với Vân Thu Trạch, là sùng bái đơn thuần cộng thêm mong muốn vượt qua thần tượng. Vân Thu Trạch với Bạch Ngọc Đường, chính là một hành động giết thời gian trong thời kỳ nhàm chán, cô đơn của một kẻ nằm vùng. Nhưng, đối với bất kỳ ai mà nói, một khi bạn hết sức để ý tới người khác, đều sẽ vô tri vô giác thêm vào chút cảm tình. Tình cảm Vân Thu Trạch dành cho Bạch Ngọc Đường, không phải tình yêu, mà là một loại quan ái dành cho huynh đệ, hậu bối.

Hắn xem Bạch Ngọc Đường như một người anh em, thậm chí, là một bản sao của hắn. Trong vòng ba năm, hắn dạy Bạch Ngọc Đường rất nhiều thứ, giống như dạy dỗ anh em ruột thịt của mình. Nói lại cũng thật mỉa mai, Vân Thu Trạch là một phần tử khủng bố, nhưng tình cảm của hắn đối với bất cứ ai trong tổ chức đó, lại không bằng tình cảm giữa hắn với Bạch Ngọc Đường.

Lúc còn ở đội đặc cảnh, trong một năm những buổi huấn luyện diễn tập lớn nhỏ diễn ra không ngừng, cơ hội tỷ thí giữa các đội viên cũng là nhiều bất tận. Trong ba năm, Bạch Ngọc Đường không ngừng trưởng thành, ngày càng ưu tú. Vân Thu Trạch dần phát hiện, tỷ lệ hắn có thể thắng được Bạch Ngọc Đường trong những đợt diễn tập ngày càng trở nên khó khăn. Mặc dù bây giờ còn chưa, hắn còn không sợ Bạch Ngọc Đường sẽ vượt qua hắn, nhưng tin rằng chỉ cần cho Bạch Ngọc Đường thêm mấy năm nữa, Vân Thu Trạch nhất định sẽ đón lấy lần thất bại đầu tiên khi đối mặt với Bạch Ngọc Đường.

Cũng chính từ khi đó bắt đầu, Vân Thu Trạch phát hiện khi mình đối mặt với Bạch Ngọc Đường, tâm tình hắn ngày càng phức tạp. Một mặt, hắn xem Bạch Ngọc Đường làm huynh đệ cùng đệ tử của mình. Trong sự tiến bộ của Bạch Ngọc Đường có tâm huyết của hắn. Nhưng mặt khác, Bạch Ngọc Đường càng mạnh, thì Vân Thu Trạch nhận ra mình càng không nhịn được. Hắn luôn có một loại xung động, muốn xóa bỏ tên tiểu tử không ngừng trưởng thành này, để tránh việc sau này nó trở thành uy hiếp của mình.

“Ngươi muốn giết anh ấy?” Nghe Vân Thu Trạch nói thế, chân mày Triển Chiêu chợt cau lại, chăm chú quan sát Vân Thu Trạch, lạnh lùng nói, “Tôi đoán đây không chỉ là tính toán, mà ngươi thật đã từng hành động rồi, đúng không?”

Vân Thu Trạch nhíu mày, thờ ơ đáp, “Đúng, chúng ta lúc ấy là anh em trong cùng một tổ chức, cơ hội ra tay rất nhiều. Hơn nữa em cũng biết, Bạch Ngọc Đường không hề phòng bị với tôi, nếu muốn giết, sẽ dễ dàng hơn cả chuyện giết một con kiến.”

Triển Chiêu siết chặt nắm đấm, lạnh lùng, “Vậy cuối cùng vì sao ngươi phải đổi chủ ý?”

Vân Thu Trạch khẽ cau mày, vẻ mặt thoáng qua một chút phức tạp. Hắn chăm chú nhìn Triển Chiêu mấy lần, chợt nở ra một nụ cười có hơi bất đắc dĩ, “Bởi vì tôi mâu thuẫn. Một mặt tôi muốn giết hắn, một mặt lại có chút không nỡ.”

Không nỡ? Triển Chiêu cau mày, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thu Trạch.

Vân Thu Trạch câu môi cười, “Đừng có ghen. Em biết, bây giờ tôi thích em nhiều hơn một chút.”

Triển Chiêu lạnh lùng hừ một tiếng, “Vân Thu Trạch, ngươi thật nhàm chán. Cho dù ngươi thích Bạch Ngọc Đường thật thì sao chứ? Anh ấy lại không thích người, tôi có thể ăn dấm gì?”

Vân Thu Trạch hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, “Em nói không sai, tôi không thích Bạch Ngọc Đường. Nhưng loại tâm trạng mâu thuẫn mỗi khi đối mặt với hắn, cũng không khác gì những kẻ ngốc si tình đâu.”

Triển Chiêu không ngờ Vân Thu Trạch lại thừa nhận đàng hoàng như vậy, hơn nữa còn chân thành phân tích với cậu tâm trạng lúc đó. Triển Chiêu nhẹ cau mày, hỏi, “Vậy cuối cùng ngươi dùng biện pháp gì để giải quyết vấn đề này đây? Bọn ta đều thấy, ngươi cũng không giết Bạch Ngọc Đường.”

Vân Thu Trạch chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, khựng lại một lát, cuối cùng lại cười.

“Triển Chiêu không phải em rất thích đoán lòng người ta sao. Thế nào,chuyện này em không đoán ra hử?”

Triển Chiêu bị câu hỏi của Vân Thu Trạch làm sửng sốt, cậu cau mày suy nghĩ một hồi, chợt ngẩng đầu, dùng tốc độ thật nhanh nói, “Ngươi thích Bạch Ngọc Đường vì sự sùng bái Bạch Ngọc Đường dành cho người, sau đó lấy bản lãnh của mình dạy cho anh ấy. Về sau, vì sự tiến bộ nhanh chóng của Bạch Ngọc Đường, ngươi bắt đầu sợ anh ấy, sợ trong tương lại, sẽ có một ngày anh ấy vượt qua ngươi. Sự lo lắng này không chỉ xuất phát từ sự kiêng kỵ của ngươi với Bạch Ngọc Đường, mà càng do lập trường của cả hai bất đồng.

Ngươi là nằm vùng, từ nhỏ đã bị giáo dục của phần tử khủng bố tẩy não, ngươi có tín ngưỡng kiên định. Tín ngưỡng của người bảo ngươi không được ôm bất cứ tình cảm bình thường với bất kỳ người bình thường nào, đối với ngươi mà nói, nhiệm vụ vĩnh viễn đứng đầu. Bạch Ngọc Đường vừa hay trái ngược lại với người, anh ấy là người có cảm giác chính nghĩa vô cùng cao, anh ấy ưu tú, rất thông mình, chuyện này khiến ngươi không nhịn được mà thích anh ấy, thưởng thức anh ấy, muốn cùng anh ấy trở thành bạn bè. Nhưng tốc độ trưởng thành quá nhanh của anh ta khiến ngươi nhận ra, sớm muộn gì cũng có một ngày, sự tồn tại cuả anh ấy uy hiếp nhiệm vụ của ngươi. Đây là điều ngươi không thể nào chấp nhận, bởi vì chuyện này dao động tín ngưỡng của ngươi. Cho nên, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, để nó phát triển, thì Bạch Ngọc Đường sớm muộn gì cũng phải chết, cũng nhất định sẽ chết.”

Lời nói của Triển Chiêu khiến biểu tình trên mặt Vân Thu Trạch trở nên dị thường nghiêm túc, ánh mắt nhìn Triển Chiêu cũng lộ ra ý vị thâm trường. Hắn giống như đã tìm lại được tâm tình khi thấy Bạch Ngọc Đường nhanh chóng trưởng thành. Thưởng thức, thích, lại hận không thể hủy diệt! Thậm chí, còn mạnh mẽ hơn khi ấy.

Nhưng, Vân Thu Trạch cũng không thể hiện ra. Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Triển Chiêu, thờ ơ nói, “Em còn chưa nói xong.”

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng là chưa nói hết. Thật ra, Bạch Ngọc Đường không chết trên tay ngươi bởi vì, khi ngươi còn chưa quyết định sẽ giết anh ấy, tô chức của người đã triệu tập. Người chấm dứt tình trạng nằm vùng, bất đầu hành động. Hành động ấy giúp ngươi hưng phấn, để người không còn bận tâm về Bạch Ngọc Đường, cũng giúp Bạch Ngọc Đường may mắn chạy trốn.

Rồi sau đó, ngươi với Bạch Ngọc Đường quyết đầu một trận cuối cùng, rất khó nói ai thắng ai thua. Từ mặt nào đó có thể bảo, hai người đều lưỡng bại câu thương. Ngươi may mắn sống sót, nhưng sau khi ngươi sống lại liện nhận ra, Bạch Ngọc Đường đã không còn là Bạch Ngọc Đường ban đầu. Anh ta suy sụp, đau khổ, giống như mãnh hổ bị rút đi móng vuốt. Với ngươi mà nói, anh ta không còn là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi cũng không ra hình người. Bị bom nổ đến hủy dung, sau đó mặc dù phẫu thuật thành công, nhưng tổ chức cũng bị trọng thương. Thời khắc huy hoàng nhất của ngươi tan thành mây khói. Ngươi với Bạch Ngọc Đường, có thể nói là đồng bệnh tương liên.

Cho nên, ngươi càng không thể giết Bạch Ngọc Đường. Vì đối với ngươi, Bạch Ngọc Đường chính là một người đồng cam cộng khổ. Thấy anh ấy sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi liền cảm thấy thế giới này không chỉ có mình ngươi khổ sở. Ngươi không thể giết Bạch Ngọc Đường, bởi vì muốn tìm lại tự tin của mình từ trên ngươi anh ấy, chính vì loại tâm lý biến thái này mới khiến ngươi liên tục chú ý nhất cử nhất động của Bạch Ngọc Đường suốt ba năm nay, thậm chí nắm rõ mọi tình hình của anh ta trong lòng bàn tay.”

Nói tới đây, trên mặt Triển Chiêu chợt hiện ra một nụ cười lạnh, cậu nhìn sắc mặt trở nên đen nhánh của Vân Thu Trạch, trong lòng không nhịn được chửi thầm. Cái tên biến thái này, thật là đáng thương!

Mặc dù Triển Chiêu không nói câu cuối cùng ra khỏi miệng, nhưng lấy thông minh của Vân Thu Trạch làm sao lại không nhìn ra. Hắn đen mắt nhìn chăm chăm khuôn mặt trắng trẻo thon gầy của Triển Chiêu, trong lòng đột nhiên có một trận khí huyết lật trào. Triển Chiêu nói không sai, mấy năm nay hắn luôn bị vận mệnh chơi đùa, đã đè nén quá nhiều oán hận. Nhưng kỳ quái là, mặc dù vừa nãy Triển Chiêu không chút khách sáo tiết lộ vết sẹo không muốn ai chạm vào ở sâu trong tim hắn, hắn lại không hề nghĩ sẽ ra tay hành hạ Triển Chiêu.

Hắn giống như càng thêm thích Triển Chiêu rồi, nhưng cái này chứng tỏ, sát tâm của hắn với Triển Chiêu lại càng tăng lên. Hắn chăm chú nhìn hai tròng mắt trong trẻo của cậu, trong giọng nói bình tĩnh giống như nổi lên bão tố đầy trời, “Em rất thông minh. Nhưng thật tiếc, từ lúc này, em đã không còn cơ hội để nói chuyện với Bạch Ngọc Đường nữa, dĩ nhiên sẽ không thể nói những chuyện em đoán ra cho hắn biết. Em không giúp được hắn, cũng không giúp được bản thân mình. Không tới mấy tiếng nữa, nếu Bạch Ngọc Đường không tìm được em, em đoán mình sẽ ra sao đây?”

Tim Triển Chiêu run lên, cậu không trả lời, nhưng cậu hiểu chuyện Vân Thu Trạch muốn nói. Ý hắn muốn nói, thời gian hắn để lại cho Bạch Ngọc Đường, cũng chính là thời gian cuối cùng Triển Chiêu còn sống trên đời. Khi đến lúc, hắn sẽ giết chết Triển Chiêu, không chút do dự.