Chương 147: Vụ Án 9 – Ngạc Mộng Tái Lâm (23)

“Sếp, sếp sắp chết sao…” bạn nhỏ chớp mắt, lẩm bẩm, “Sếp sao lại chết chứ?”

Lão Chu vặn mi, ánh mắt lo lắng nhìn về xưởng, “Đừng nói bậy, sếp không chết đâu!”

Khoảng cách từ vườn trẻ tới xưởng đóng tàu chỉ có mấy chục phút chạy xe, một khoảng cách ngắn như vậy, lại không thua gì thiên sơn vạn thủy. Lòng Triển Chiêu như lửa đột, suốt đường đi không ngừng gọi điện cho Triển Huy, nhưng có lẽ vì bên kia là khu bỏ hoàng, tín hiệu thấp, lại lâu không tu sửa, tín hiệu điện thoại không cách nào tiếp thông.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!?” Triển Chiêu phiền não bỏ điện thoại xuống một bên, Bạch Ngọc Đường nhìn hết hành động của cậu, trong lòng cũng nóng vội không nhịn được.

Mặc dù chuyện khẩn cấp, nhưng so với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường còn có thể giữ lại một chút lý trí. Anh vừa lái xe, vừa bắt đầu nhớ lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra trong ngày. Từ lúc bắt đầu nhận được tin tức về phần tử khủng bố để chạy tới xưởng đóng tàu, đến lúc Triển Chiêu phân tích ra mục tiêu chính của chúng có thể là vườn trẻ, rồi nhận được điện thoại của Bá tước, hủy bom. Cuối cùng, lại nhận được điện thoại của Bá tước, đe dọa sẽ gây bất lợi cho hai vị đại ca của Triển Bạch đang ở xưởng đóng tàu.

Toàn bộ sự việc đi theo một vòng, nhưng trong đó hình như có khá nhiều nơi không đúng. Kỳ quái hơn, chính là cú điện thoại cuối cùng của Bá tước, từ biểu hiện của đối phương trong điện thoại xem ra, hắn hình như rất không tin rằng bom sẽ bị phá. Chuyện cảnh sát phá bom thành công khiến hắn cảm thấy rất thụ động, nói vậy, chuyện hắn muốn gây bất lợi cho anh hai cùng anh Huy chắc đã sớm lên kế hoạch từ đầu, hay là vì thẹn quá thành giận nên mới tạm thời nghĩ ra vậy?

Mới nãy Công Tôn đại ca xác định vị trí của Bá tước rất gần xưởng đóng tày, như vậy là do từ đầu hắn đã muốn chạy tới xưởng đóng tàu rồi? Lúc anh hai với anh Huy tới xưởng đóng tàu, đã chuẩn bị sẵn sàng chuyện đuổi bắt phần tử khủng bố, bọn họ chắc đã lường trước được nguy cơ ở nơi đấy, sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy đối phương.

“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường vừa lái xe, vừa giơ ra một tay vỗ nhẹ lên vai Triển Chiêu.

Triển Chiêu giống như con mèo bị bóp đuôi hoảng hốt, bị Bạch Ngọc Đường vỗ một cái lập tức xù lông. Cậu híp mắt chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường, ánh mắt ngập nước chứa đấy ủy khuất cùng lo lắng.

Bạch Ngọc Đường đau lòng cau mày, vội trấn an nói, “Em bình tĩnh một chút đi, em phải tin tưởng, hai người họ cho dù có kém đi nữa cũng không dễ dàng gặp chuyện như vậy, dù sao cũng từng làm lính đặc chủng, kiểu gì cũng mạnh hơn chúng ta chứ?”

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, lời của Bạch Ngọc Đường tuy giúp cậu có chút an tâm, nhưng vẫn không cách nào yên lòng hẳn. Cậu cau mày suy nghĩ một lát, lại lắc đầu, “Nhưng nếu không có cú điện thoại của Bá tước thì chúng ta cũng không biết trong vườn trẻ có bom. Lần này bá tước bại bởi chúng ta, chắc chắn sẽ không gọi điện nhắc nhở mấy anh nữa, Bạch Ngọc Đường, em, em rất lo.”

“Không sao, chúng ta sắp tới rồi.” Đang lúc thời điểm này, Bạch Ngọc Đường cũng không tìm ra cách nào tốt hơn để an ủi Triển Chiêu, anh chỉ có thể tăng tốc lái xe.

Hai mươi phút đường xe nhờ kỹ thuật lái siêu tốc của Bạch Ngọc Đường mà rút ngắn rất nhiều, rất nhanh, họ đã tới được xưởng đóng tàu Sơn Nam. Sau khi xuống xe, Triển Chiêu chỉ thấy một xưởng tàu hoang vu, bên trong cửa chính một mảnh hỗn độn, giống như vừa trải qua một trận chiến kịch liệt. Trên đất có mấy người đang nằm, Triển Chiêu trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy tới.

“Triển Chiêu cẩn thận!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại, bảo cậu bình tĩnh một chút đừng nóng.

“Bạch Ngọc Đường, anh buông tôi ra!” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường la lớn.

“Triển Chiêu! Em nhìn kỹ một chút, những thứ đó đều là thi thể! Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của họ không phải cảnh sát, là phần tử khủng bố đấy!” Bạch Ngọc Đường cũng không khách sáo nữa, trực tiếp rống lại.

Lúc này Triển Chiêu mới định thần nhìn kỹ lại, quả nhiên, những người đang nằm trên đất đều là những thi thể bị đạn bắn trúng. Triển Chiêu chạy nhanh qua đó, cẩn thận tra xét, bọn họ quả nhiên đều là phần tử khủng bố, trong đó còn có mấy người từng xuất hiện trong tập tài liệu của Triển Chiêu.

Nhẹ thở phào, Triển Chiêu chậm rãi đứng lên, cau mày đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Nhưng mấy anh đi đâu rồi?”

Câu hỏi của Triển Chiêu cũng là câu hỏi trong lòng Bạch Ngọc Đường, nhìn một đống hỗn loạn trước mặt, hiển nhiên là kết quả giao chiến của nhóm anh hai với chúng. Nhưng thân là lính đặc chủng, anh hai sẽ không bao giờ rời khỏi chiến trường khi còn chưa dọn dẹp. Anh ấy vội vàng bỏ đi nhất định có lý do, có lẽ vì ảnh còn phải đuổi theo tội phạm khác, cho nên mới rời đi?

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên quan sát xưởng tàu bỏ hoang trước mặt, nói với Triển Chiêu, “Có lẽ bọn họ đã đi rồi, hoặc là…”

Bạch Ngọc Đường còn chưa nói xong, hai bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở phía trước không xa.

“Là anh Chu!” Triển Chiêu cực kỳ hưng phấn, cậu nhận ra hai người nọ chính là hai người lính đã hộ tống bọn họ tới hải đảo, bọn họ là vệ binh thiếp thân của Bạch Cẩm Đường, nhất định sẽ biết tung tích của Bạch Cẩm Đường cùng anh hai!

“Anh Chu! Anh của tôi với Bạch đại ca rốt cuộc đi đâu rồi? Còn những người khác đâu?!”

Anh lính họ Chu vừa lên tiếng chính là thô lỗ, anh cười ha ha nhìn Triển Chiêu, sau đó nói với Bạch Ngọc Đường, “Cảnh sát Bạch, sếp bảo hai chúng tôi ở lại dọn dẹp chiến trường chờ hai cậu tới, ảnh mang người đuổi theo phần tử khủng bố còn sót lại, Triển Huy cũng đi theo sếp rồi! Hai cậu an tâm, họ vô sự!”

“Truy đuổi? Đuổi tới nơi nào?” Triển Chiêu khẩn trương hỏi.

“Chính là bên trong xưởng đó! Bất quá nhắc tới cũng lạ, bọn phần tử khủng bố này thật có ý tứ, vì sao không chạy ra ngoài, lại chạy vào trong làm gì không biết?”

“Nguy rồi!” Triển Chiêu giơ hai tay lên, không kịp giải thích nữa, chạy như bay về xưởng tàu bỏ hoang đen như mực.

“Triển Chiêu, đợi anh!” Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không an tâm để một mình Triển Chiêu gặp nguy hiểm, cũng đuổi theo.

“Nè! Bạch huynh đệ, hai cậu đi làm gì?” Lão Chu cùng đồng bọn nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Nhờ hai anh ở lại đây chờ Bao Chửng với Công Tôn Sách, bảo họ là không được cho bất kỳ ai vào trong xưởng, bên trong có thể có bom!”

Bạch Ngọc Đường không quay đầu lại, chẳng qua chỉ cao giọng hét lên lời cảnh báo, còn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp triển chiêu.

“Cậu ta mới nói gì!?” Lão Chu mờ mịt nhìn đồng bọn.

“Anh Chu, nếu em trai sếp bị bom nổ chết, anh bảo ảnh có thể làm thịt tụi mình không. Hay là tụi mình cũng trốn luôn đi!”

“Cậu khùng hả!” Lão Chu phiền não vỗ đầu tiểu tử ngốc kia, “Tiểu tử thối! Sếp cũng ở trong đó đó! Lỡ chết thật thì anh em bọn họ đều không chạy được đâu! Sếp sắp mất rồi mà cậu còn ở đây nói hươu nói vượn, có tin không cần tới sếp, tôi lập tức làm thịt cậu không!”

“Sếp, sếp sắp chết sao…” bạn nhỏ chớp mắt, lẩm bẩm, “Sếp sao lại chết chứ?”

Lão Chu vặn mi, ánh mắt lo lắng nhìn về xưởng, “Đừng nói bậy, sếp không chết đâu!”

Bạch Cẩm Đường đúng là không chết.

Ngay lúc Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường dốc hết tinh thần vào chuyện phá bom, Bạch Cẩm Đường với Triển Huy cũng dẫn người tới được xưởng tàu. Lúc bọn họ vừa bước vào cửa xưởng đóng tàu, chỗ này yên tĩnh như thể một tòa thành chết. Làm một quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, Bạch Cẩm Đường có khứu giác đặc biệt với nguy hiểm. An tĩnh cực độ như vậy, có lúc biểu hiện sóng yên gió lặng, nhưng càng nhiều hơn, là nguy hiểm đang ẩn trốn. Mà theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của Bạch Cẩm Đường, xác suất loại sau còn nhiều hơn loại trước nhiều lắm.

Quả nhiên, ngay lúc họ vào sân, chưa kịp bày trong đội hình ngăn địch, tiếng súng đã vang lên. Xưởng đóng tàu là một chiến trường sớm có mai phục, người của Bạch Cẩm Đường cùng phần tử khủng bố của Bá tước lập tức chạm mặt, tràng diện chiến đấu trong chớp mắt thành lập! Bạch Cẩm Đường không có thời gian do dự, hắn nhanh chóng quyết định, hạ lệnh nổ súng phản kích. Một khi hai bên đã bắt đầu giao thủ, chênh lệch thực lực rất nhanh hiện rõ. Thủ hạ dưới sự lãnh đạo của Bạch Cẩm Đường đều là lính đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh, ai cũng được trang bị kỹ càng, thân thủ siêu quần, hơn nữa còn được người nhiều kinh nghiệm như hắn làm chỉ huy, nhanh chóng đã đoạt được quyền chủ động. Trước khi Bạch Cẩm Đường lên làm tổng bí thư trưởng, hắn chính là một tướng quân dũng mãnh. Mỗi lần giết địch hắn đều là người đi đầu, xông pha sóng to gió lớn đã nhiều năm, lũ phần tử khủng bố vũ trang đầy đủ có hung tàn đi nữa, cũng không phải là đối thủ của hắn.

Rất nhanh, địch đã ý thức được kẻ chúng đang đối đầu là địch thủ thế nào. Bọn họ khác với đám dân tay không tấc sắt, bọn họ giống như sói đói, sẽ phản kích, thậm chí còn chủ động tiến đánh. Bị chúng cắn một phát, sẽ rất đau, còn có thể tử vong, rất đáng sợ! Khi chúng ý thức được chuyện này, quyết tâm liều chết vì niêm tin sai trái có chút dao động. Khi nhìn thấy đồng bọn rốt rít ngã xuống bỏ mình, những tên còn lại tự nhiên vừa đánh vừa lui, cuối cùng trốn vào trong một xưởng đóng tàu lớn.

Có câu nói giặc tới đường cùng chớ nên đuổi, Bạch Cẩm Đường vốn cũng nghi ngờ trong đó có bẫy, không định trực tiếp đuổi theo. Nhưng hắn chưa kịp hạ lệnh dừng, bên cạnh hắn đột nhiên có một bóng dáng lanh lợi chạy ra, giống như linh hồn vọt vào bên trong xưởng.

Đó là Triển Huy! Triển Huy dịu dàng, từ không quan tâm thế tục, đơn thuần giống như một đứa trẻ. Lần này, có lẽ do chiến trường đã đánh thức trí nhớ ngủ say dưới đáy lòng anh nhiều năm, tính tình lương thiện ngày xưa đã đổi thành đằng đằng sát khí dẫn đầu chạy vào. Bạch Cẩm Đường la to không được, vội vàng mang người theo sát.

Triển Huy chạy trước đội ngũ, vì kịp thời vào theo, nên chính mắt anh nhìn thấy đám người kia sau khi trốn vào phòng liền biến mất ở khúc quanh phía trước. Triển Huy vội vàng đuổi! Đang sau khúc quanh là một cánh cửa, cửa khép hờ, đàng sau là những bóng dáng lung lay đang muốn chạy trốn. Triển Huy nóng nảy, giơ tay muốn đẩy cửa.

“Đợi!” Bạch Cẩm Đường đột ngột la lớn, tay dài duỗi một cái, kéo cả người Triển Huy vào trong khủy tay của mình.

“Đội trưởng?!” Triển Huy kinh ngạc, quay đầu lại, mắt chăm chăm nhìn Bạch Cẩm Đường.

Sắc mặt Bạch Cẩm Đường rất bình thản, hắn cau mày chăm chú nhìn cánh cửa trước mặt Triển Huy, nhẹ nhàng giơ tay ngăn Triển Huy ra sau lưng mình, dùng động tác nhẹ nhàng nhất đẩy ra khe cửa hẹp.

Chấn động rất nhẹ làm cửa rung nhẹ, Bạch Cẩm Đường chậm rãi ngồi xổm xuống, híp mắt, vẫy tay với Triển Huy ở sau lưng.

“Tiểu Huy, tới đây mà xem.” Giọng của Bạch Cẩm Đường mang theo chút hài hước.

Triển Huy tò mò ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn về khe cửa hẹp.

“Đây…” Triển Huy trợn to hai mắt, cậu thấy chỗ khe cửa có một dây kim loại mỏng như sợi tóc, dưới ánh sáng yếu ớt, ánh lại ánh sáng quỷ dị.

“Trước kia dạy cho cậu rồi, quên sao?” Bạch Cẩm Đường hơi cong khóe miệng, mỉm cười với Triển Huy.

Triển Huy hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười ấm áp, có một khoảng thời gian rất tốt, bởi vì lúc đó trong lòng Triển Huy còn không có chút bóng đêm nào. Trong trí nhớ, có chiến hữu, anh em, còn có đội trưởng kính yêu của anh nữa.

“Không quên, loại dây kim loại này có thể trở thành dây dẫn lựu đạn ở phía sau.”

“Ừ.” Bạch Cẩm Đường híp mắt vỗ vỗ cánh tay của Triển Huy, chớp mắt với anh, “Tiểu Huy của tôi chính là thông minh.”

Nói xong, Bạch Cẩm Đường thu lại nụ cười, dùng động tác êm ái như thể đang vuốt ve người yêu, thăm dò sau cửa, nắm chặt mục tiêu đó trong tay.

Cổ tay thu lại, một trái bom dẻo tròn tròn rơi vào trong tay Bạch Cẩm Đường. Hắn thả xuống đất mấy trái phá bom, sau đó tiện tay ném cho đám binh ở sau lưng.

“Giao cho các cậu!” Nói rồi, hắn kéo tay Triển Huy đẩy cửa vào, tiếp tục đuổi.

Cho nên mới nói Bạch Cẩm Đường không chỉ không chết, còn sống đến vô cùng vui vẻ, bởi vì vừa này hắn ở trước mặt tiểu Huy yêu thương anh minh thần võ biểu hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Phải biết lấy thân thủ của tiểu Huy, muốn cứu cậu ấy một lần là chuyện khó khăn biết chừng nào? Đây toàn bộ đều xảy ra trước khi nhóm Bạch Ngọc Đường tới, vì vậy Bạch Cẩm Đường cũng không biết hai đứa em trai ở ngoài đang tìm họ muốn điên!

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu là nhóm thứ ba tiến vào xưởng, bọn họ bỏ lỡ cảnh tượng hai anh trai mém bị nổ chết, nhưng cũng không bỏ lỡ cảnh quyết chiến cuối cùng với phần tử khủng bố. Mặc dù xưởng khá lớn, nhưng nhóm Bạch Cẩm Đường đuổi bắt khó tránh khỏi để lại dấu vết, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường theo vết đuổi tới, nhanh chóng gặp lại bọn họ.

Thấy Triển Huy bình an vô sự, trái tim đang treo của Triển Chiêu cuối cùng thả xuống. Cậu vui vẻ bước tới bên cạnh anh hai, hai anh em sóng vai tác chiến, đứng chung một chỗ với đám tàn binh của phần tử khủng bố.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy anh hai mình, anh lập tức bước tới, nhân cơ hội đang trong vòng chiến hỗn loạn, đem tình hình có thể xuất hiện bom ở đây nói cho Bạch Cẩm Đường nghe.

Hai lực lượng chính nghĩa hợp lại, phần tử khủng bố dĩ nhiên càng khó mà chống đỡ. Bọn chúng thấy tình thế không ổn, muốn mượn địa hình rắc rối của xưởng mà chia nhau chạy trốn.

“Anh hai, làm sao đây?” Bạch Ngọc Đường vội la lớn, “Chúng ta cần lời khai của chúng, không thể thả chúng được!”

“Làm sao hả? Còn phải hỏi nữa! Chia nhau đuổi a!” Bạch Cẩm Đường không nhịn được vẫy tay, chạy theo một phía.

“Tình tình này thật là…” Chớp mắt Bạch Cẩm Đường đã mất tăm, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhíu mày, nhưng khi anh quay đầu lài, thì ra hai anh em họ Triển cũng không biết đã chạy tới nơi nào.

“Triển Chiêu, Triển Chiêu!” Trong lòng Bạch Ngọc Đường nhất thời nóng nảy, tiểu tử thối lại chạy đi đâu! Chỗ này không biết còn bom không nữa, em ấy sao cứ làm mình không an tâm nhỉ!

Bạch Ngọc Đường nóng nảy lướt qua một đoạn đường, nhưng cuối cùng cũng không tìm được hướng đi của Triển Chiêu. Bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo hướng của Bạch Cẩm Đường.

Trước sau có hai đội nhân mã chạy tới đuổi bắt, ngoài lại nhanh chóng có đội cảnh sát do Bao Chửng chỉ huy. Tổ Trọng án với quân đội bắt tay hợp tác, biến xưởng tàu thành một thùng sắt. Xem như nhân số phần tử khủng bố có đông, lúc này muốn chạy trốn cũng chỉ có thể bay lên trời! Thời gian cũng không kéo dài quá lâu, chỉ cần 20 phút, hầu như tất cả phần tử khủng bố đã bị bắt về thụ án. Việc còn lại của cảnh sát, chỉ còn việc lặt vặt.

Trong xưởng có rất nhiều phần tử khủng bố bị thương thậm chí là bị bắn chết, có một ít cảnh sát cùng binh lính bị thương. Nhân viên y tế dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, hiện trường chiến đấu qua đi, không khí khẩn trương lại thả lỏng. Vậy mà còn một người vẫn lo lắng, không sao bình tĩnh lại được. Người đó chính là Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường tới giờ vẫn còn chuyện đang suy nghĩ, đó chuyện anh nhận được điện thoại từ Bá tước khi còn ở vườn trẻ. Đến hiện tại anh còn không biết Bá tước này rốt cuộc là người nào. Nhưng kỳ quái ở chỗ, trong tất cả thi thể của phần tử khủng bố hoặc những kẻ bị thương, anh đều không tìm ra Triệu Châu hoặc Lô Thiêm Phong. Nếu bảo một trong hai người họ chính là Bá Tước, nói vậy Bá tước hiện tại nhất định còn chưa bị bắt, nói cách khác, hắn vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Bạch Ngọc Đường vẫn nhớ, lúc Triển Chiêu nhận cú điện kia, Bá tước trong điện thoại luôn mồm luôn miệng, nóng nảy bảo sẽ khiến Triển Chiêu hối hận, dĩ nhiên phải có một hành động mới. Nhưng tại sao tới giờ hắn còn chưa làm gì? Không lẽ mấy lời uy hiếp vừa nãy là hư trương thanh thế, là nóng giận sau khi thua cuộc? Không, cái này không phù hợp với tính cách Bá Tước. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhớ lại hồ sơ viết của Triển Chiêu. Bá Tước là một kẻ khoa trương, loại người như thế sẽ không dễ dàng bỏ qua lòng oán hận. Nếu không cho mình với Triển Chiêu một bài học, hắn nhất định sẽ không cam lòng.

Rốt cuộc hắn ở đâu, muốn làm gì? Bạch Ngọc Đường suy nghĩ như thế, càng nghĩ càng không ra, càng nghĩ càng lo lắng. Tình hình trước mắt như thế ổn định rồi, lại càng như có nguy hiểm bốn phương. Nguy hiểm, nguy hiểm, rốt cuộc nguy hiểm tại nơi nào? Nếu còn ở bên cạnh Triển Chiêu thì tốt rồi, em ấy thông minh như thế nhất định có thể hiểu vấn đề ở đâu. Đúng, Triển Chiêu, Triển Chiêu đâu!?

Bạch Ngọc Đường vội vàng ngẩng đầu lên, quan sát hiện trường xung quanh. Anh thấy anh hai, thấy anh Huy, thấy đội trưởng với khoa trưởng, thấy cả Tô Hồng cùng Bàng đại ca, thậm chí còn nhìn thấy cả Tần Giản. Nhưng, lại không có Triển Chiêu!

Chuyện này quá bất thường! Nếu là hiện trường tội phạm bình thường, Triển Chiêu nhất định sẽ giống con mèo con lòng đầy tò mò điên cuồng chạy đông chạy tây tra xét khắp chỗ. Mà lúc này, em ấy không ở đây, nói vậy em ấy đi đâu rồi? Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy về phía Triển Huy, kéo tay của anh, “Anh Huy! Anh thấy Triển Chiêu không!?”

“Triển Chiêu?” Triển Huy ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Bạch Ngọc Đường, mờ mịt nói, “Em ấy không phải đang ở bên cậu sao?”

“Cái gì!?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc gào lên, “Không thể nào, em rõ ràng thấy em ấy đi theo anh, em, em ấy rốt cuộc đang ở đâu!?”

“Cậu nói cái gì!?” Triển Huy cũng gấp hẳn lên, anh trở tay nắm chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Ý cậu là sao? Cậu nói không thấy Triển Chiêu? Không phải em ấy ở chung với cậu sao? Cậu nói cho rõ, cậu đem Triển Chiêu của tôi đi đâu rồi!?”

“Tiểu Huy, tiểu Huy, cậu sao thế? Ngọc Đường, hai người đang nói gì, cái gì mà Triển Chiêu không thấy?” Nghe thấy tiếng ồn ào bên này, Bạch Cẩm Đường bước tới.

Mấy người khác cũng nghe thấy ồn, Bao Chửng nhìn Công Tôn Sách, Bàng Thống với Tô Hồng đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng họp lại.

“Đội trưởng! Khoa Trưởng! Ngừng tay, chúng ta chia nhau đi tìm Triển Chiêu, em ấy, em ấy không có ở đây!” Bạch Ngọc Đường gấp như kiến trên chảo, anh dùng hết sức quát, “Đều tại tôi! Nếu tôi để ý em ấy là được rồi! Em ấy hiện giờ có thể đang đuổi theo Bá tước! Triệu Châu lẫn Lô Thiêm Phong đều không bắt được, Triển Chiêu nhất định là…”

Bạch Ngọc Đường không dám nói tiếp, thật ra trong lòng mọi người đều sinh ra ý tưởng tương tự. Triển Chiêu có lẽ đuổi theo Bá tước, nhưng đáng sợ nhất, chính là Triển Chiêu đã bị Bá tước bắt lại, thậm chí giết rồi!

Mọi người nhanh chóng ngưng lại công việc, toàn bộ tản ra, dùng hết sức mình tìm kiếm Triển Chiêu. Rất nhanh, đã có kết quả! Không tới hai phút, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghe giọng oang oang của Triệu Hổ, “Bên này! Bên này có thi thể!”

Tiếng hét này làm mắt Bạch Ngọc Đường tối lại, thiếu chút nữa té xuống đất. Trước lúc anh sắp quỵ ngã, một cánh tay gầy gò lại có lực dùng sức kéo khùy tay của anh, đỡ anh đứng dậy.

Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng đầu, thoáng chốc thấy được khuôn mặt xinh đẹp đầy lo lắng của Tô Hồng.

Trong giọng nói lạnh băng của Tô Hồng hiếm khi có được một chút ấm áp, cô cau mày nói với Bạch Ngọc Đường, “Qua xem một chút đi.”

Xem một chút! Xem cái gì? Đúng rồi! Xem thi thể kia! Chưa chắc là thi thể của Triển Chiêu, không, nhất định không phải thi thể của Triển Chiêu!

Bạch Ngọc Đường đẩy Tô Hồng ra, nhanh chóng chạy như bay tới chỗ Triệu Hổ. Anh nhanh chóng tách ra đám người ở bên cạnh thi thể, đẩy Tần Giản đang ngồi trên đất nghiệm thi qua một bên, sau đó cúi đầu.

Một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống, không phải Triển Chiêu!

“Hắn, hắn không phải là…” Triệu Hổ ở kế bên hạ giọng thì thầm.

Bạch Ngọc Đường nhướn chân mày, hung hăng trừng Triệu Hổ, Triệu Hổ bị dọa sợ vội vàng ngậm miệng.

“Ê? Người này không phải Lô Thiêm Phong sao?” Trương Long nãy giờ vẫn đi sau Triệu Hổ đột ngột hỏi.

“Không, hắn không phải Lô Thiêm Phong.” Tần Giản bị Bạch Ngọc Đường đẩy qua một bên bò dậy, hắn không buồn phủ đất trên người, liền bò tới chỉ vào mặt người chết.

“Không phải Lô Thiêm Phong?” Trương Long không phục lại quan sát cỗ thi thể kia mấy lần, “Đây rõ ràng mà mặt Lô Thiêm Phong mà, hình của hắn bọn tôi nhìn qua cả rồi, không sai đâu.”

“Cậu nhìn không kỹ.” Tẩn Giản không hề nể mặt.

Hắn chăm chăm nhìn lỗ tai của thi thể, tiện tay chỉ một cái, nói, “Trên vành tai phải của hắn có một nốt ruồi, bên dưới mắt trái không có sẹo, người này không phải Lô Thiêm Phong, hắn là anh trai sinh đôi của Lô Thiêm Phong, Lô Thiêm Nghĩa.”

“Lô Thiêm Nghĩa?” Tô Hồng cả kinh nói, “Chúng ta từ đầu tới giờ chưa từng nghi ngờ hắn, không lẽ hắn là Bá Tước? Nhưng tại sao hắn lại chết ở đây? Ai giết hắn?”

Tần Giản mặt vô tình quan sát vết dao trí mạng trên ngực Lô Thiêm Nghĩa, thờ ơ nói, “Tôi không biết ai làm, nhưng chắc chắn không phải Triển Chiêu.”

“Tại sao?” Triệu Hổ theo bản năng mở mồm, sau đó đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, “Còn phải hỏi? Triển Chiêu làm sao có thể giết hắn được!”

“Tần Giản nói đúng,” Công Tôn Sách nhìn Triệu Hổ, mở miệng phân tích, “Triển Chiêu nãy giờ không xuất hiện, nhất định là đuổi theo hắn tới hẻm sau này. Hiện này hắn chết ở đây, Triển Chiêu lại mất tích, bây giờ nhìn lại giải thích hợp lý nhất là Triển Chiêu giết.”

“Không thể nào!” Bạch Ngọc Đường cáu kỉnh phản bác Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách nhíu mày, Bao Chửng trấn an vỗ vỗ tay anh bảo, “Tiểu Bạch, an tâm đừng nóng. Phân tích của A Sách là có đạo lý, hơn nữa chúng ta cũng phải tin tưởng chuyên ngành của Tần Giản. Cậu ấy bảo không phải Triển Chiêu giết, nhất định có đạo lý của cậu ta. Tần Giản, cậu nói đi.”

Tần Giản ừ một tiếng, nói, “Người chết vì bị đâm ngay ngực, một dao mất mạng. Loại dao này là dao găm chuyên dụng của quân đội, trong tay Triển Chiêu không có loại vũ khí đó. Hơn nữa người chết bị giết bởi ám sát được huấn luyện chuyên nghiệp, là cao thủ, Triển Chiêu không có năng lực một đao giết hắn. Cho nên nói, hung thủ nhất định không phải Triển Chiêu.”

“Không phải Triển Chiêu, vậy sẽ là ai?” Tô Hồng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường như có chuyện suy nghĩ.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường đã sớm nổi lên một mảng đen thui, môi của anh cắn chặt thành màu tím, máu huyết cả người cơ hồ chảy ngược, hồi lâu sau, anh mới dùng giọng nói run run vì giận, nói từng câu từ chữ, “Nhất định là hắn, Vân Thu Trạch!”