Triển Chiêu không muốn phụ dặn dò của Bạch Ngọc Đường, dưới ánh mắt của mọi người, cậu lần đầu tiên chủ động ôm Bạch Ngọc Đường, dùng sức vỗ vỗ bả vai cứng rắn của đối phương.
“Anh phải mau chóng tỉnh táo lại, chúng tôi đều cần anh.” Triển Chiêu ở bên tai Bạch Ngọc Đường, trịnh trọng nói.
Chúng tôi, không chỉ có mỗi Triển Chiêu, còn có tất cả thành viên khác trong tổ trọng án.
Gần như đồng thời với lúc tìm được Bạch Ngọc Đường, “Bá tước” đã vi phạm lời hứa của hắn, 4 giờ trước thời hạn cuối cùng, đã cho phát nổ một quả bom. Lần này bom xảy ra ở một bệnh viện công, nổ chết tại chỗ ba nam bốn nữ, trọng thương năm người, hơn mười người bị thương. Trong ba nam chết có một là trẻ con, mà trong 4 người nữ chết, có Lô phu nhân, đại tẩu của Bạch Ngọc Đường.
Lô phu nhân không phải người có bệnh, cô là chuyên gia vật lý trị liệu ở bệnh viện này. Tối nay cô gặp chuyện là do ở lại bệnh viện làm thêm.
Bốn giờ trước khi chuyện đánh bom phát sinh, sau khi bom nổ, phân cục lập tức nhận được tin tức. Nhưng vì quán Bar S7 che hết tín hiệu điện tử, cho nên mãi tới bốn giờ sau, Bao Chửng còn chưa liên lạc được với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Vì một lần phóng túng rượu chè, Bạch Ngọc Đường mất đi cơ hội chạy tới hiện trường trước tiên. Vì vội vàng tìm kiếm Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng bỏ lỡ thời cơ đứng ở hiện trượng phạm tội phân tích vụ án.
Phu nhân của Lô Phương, Mẫn Tú Tú là một nữ nhân nhỏ nhắn, khéo léo. Lúc Triển Chiêu tới hiện trường đánh bom, thi thể Mẫn Tú Tú đã được cảnh sát mang đi. Vì tâm trạng Lô Phương rất tệ, Bạch Ngọc Đường cũng không trở về phân cục quan tâm tới tiến triển vụ án, mà vẫn luôn ở bên người Lô Phương, chăm sóc đại ca cũng cháu trai Lô Trân.
Lúc đầu Triển Chiêu cũng muốn phụng bồi anh, nhưng bị Bạch Ngọc Đường từ chối. Ý tứ của Bạch Ngọc Đường rất rõ, anh muốn Triển Chiêu thay anh, dùng tốc độ nhanh nhất chú ý đến vụ án đã hại chết chị dâu, mau tìm ra hung thủ.
Triển Chiêu không muốn phụ dặn dò của Bạch Ngọc Đường, dưới ánh mắt của mọi người, cậu lần đầu tiên chủ động ôm Bạch Ngọc Đường, dùng sức vỗ vỗ bả vai cứng rắn của đối phương.
“Anh phải mau chóng tỉnh táo lại, chúng tôi đều cần anh.” Triển Chiêu ở bên tai Bạch Ngọc Đường, trịnh trọng nói.
Chúng tôi, không chỉ có mỗi Triển Chiêu, còn có tất cả thành viên khác trong tổ trọng án.
Vì vừa mới khóc qua, nên mắt Bạch Ngọc Đường sưng đỏ. Hắn nhìn bóng lưng Triển Chiêu rời đi, trịnh trọng gật đầu.
Sau khi chia tay với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu ở trong phòng làm việc tổ Trọng án bận bịu cả một buổi tối. Khi ánh sáng đầu tiên leo lên cửa sổ, cậu vuốt cái trán đau nhức dừng lại công việc.
Cậu hoàn toàn có thể xác định được, kẻ tình nghi trong vụ án này cũng không phải Vân Thu Trạch. Nhưng, cậu đồng thời cũng có thể xác định, người này nhất định có quan hệ rất lớn với Vân Thu Trạch. Triển Chiêu đối với suy đoán này nắm chặt 10 phần.
Cả một loạt vụ án này là liên hoàn án, là tấn công theo chủ nghĩa khủng bố điển hình. Có tổ chức, có dự mưu. Mà thân phận kẻ hiềm nghi có thể xác định là nhân vật đầu não của tổ chức Bá tước, thân phận giống như Vân Thu Trạch trước đó. Vậy có thể đoán được, người này là kẻ kế nhiệm Vân Thu Trạch.
Sau khi xác định được điểm này, bước tiếp theo sẽ là tìm kiếm kẻ tình nghi trong những thành viên của tổ trước đã xác định từ ba năm trước. Căn cứ theo tin tức mà đặc cảnh cung cấp, ba năm trước Vân Thu Trạch cũng không phải nhân vật số một của tổ chức Bá Tước này. Căn cứ theo tình hình mà lãnh đạo đội đặc cảnh đang nắm giữ, nhân vật đứng đầu tuổi tương đối lớn, có thể giống Vân Thu Trạch, có một thân phận có thể tùy ý đi lại dưới ánh mặt trời che chở.
Bàn trước mặt Triển Chiêu đặt một tờ giấy trắng, phía trên viết rất nhiều danh tự cùng đường chéo. Bây giờ, cậu đặt cây bút ở giữa Vân Thu Trạch cùng nhân vật mang chữ A, đánh dấu “?” ở trên đường thẳng.
“Chấm hỏi là sao?”
Triển Chiêu sửng sốt, ngẩng đầu lên, phát hiện một khuôn mặt vô biểu tình cùng một ánh mắt đờ đẫn lộ ra nghiêm túc.
Là Tần Giản. Không biết hắn xuất hiện trong phòng làm việc từ lúc nào, cũng không biết hắn đứng sau lưng Triển Chiêu bao lâu. Có thể đã sớm tới, nhưng một mực không nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn Triển Chiêu làm việc. Tới lúc này mới nhịn không được mà nói ra nghi vấn.
Triển Chiêu đã quen với việc Tần Giản tùy ý xuất hiện tùy ý đi như một hồn ma rồi. Cho nên đối mặt với câu hỏi của Tần Giản, cậu cũng chỉ theo thói quen trước, thẳng thắn nói.
“Tôi đang nghi ngờ quan hệ của Vân Thu Trạch với người kia.”
“Người kia chính là A?”
“Đúng, tôi không biết tên của hắn, cho nên dùng A để thay thế. A chính là đại biểu cho đầu não của tổ chức khủng bố Bá tước.”
“Vụ án này là do A làm?”
Triển Chiêu sửng sốt, kinh ngạc cau mày, “Tần Giản, Bao đại ca có nói cho anh nghe suy đoán của tôi sao?”
Tần Giản không đáp, chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tờ giấy trong tay Triển Chiêu.
Triển Chiêu rất hứng thú nhìn Tần Giản, nhịn không được hỏi, “Vậy sao anh lại nghi ngờ tên A này là kẻ tình nghi, anh không cảm thấy là Vân Thu Trạch làm sao?”
Tần Giản lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn tờ giấy, bên kia lại một tâm hai dạ, giơ tay, từ đống hình hiện trường dày đặc lôi ra hai tấm, ném tới trước mặt Triển Chiêu.
“Cậu nhìn ra điểm khác biệt sao?”
Triển Chiêu nhận lấy hình, đây là hai tấm hình chụp thi thể ở hiện trường đánh bom. Giống nhau đều là máu tươi be bét, cả người nám đen, đều thê thảm không nỡ nhìn. Triển Chiêu căn bản không nhìn ra khác biệt. Nhưng, từ thời gian cậu có thể đoán, hai tấm hình này là từ hai vụ án khác nhau, một là mới xảy ra hôm qua, một là từ ba năm trước.
Tần Giản liếc Triển Chiêu một cái, phát hiện trên mặt đối phương có vẻ mặt khốn hoặc, hắn không nhịn được kéo khóe miệng, nở một nụ cười tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn nữa.
“Cậu nhìn không ra, tôi nhìn ra nha.” Tần Giản câu khóe miệng nói, “Tờ này, thi thể xách điểm nổ khá xa, trình độ bị thương thấp hơn một tờ nọ.”
Tần Giản đang chỉ một tấm hình chụp hiện trường ba năm trước, “Hơn nữa, nạn nhân là nam, thân thể cường tráng. Trong hồ sơ vụ án ba năm trước, loại thi thể này rất nhiều. Mà mấy vụ gần đây, phong cách hoàn toàn thay đổi.”
Triển Chiêu gật đầu, “Chuyện này tôi đều biết. Ba năm trước đây, Vân Thu Trạch là một tội phạm ra tay theo nguyên tắc, mà kẻ địch bây giờ chúng ta đối mặt, lại là một tội phạm điên cuồng không hề có chút bận tâm.”
“Thật ra họ đều là điên, bất quá có chút không giống.” Ngôn ngữ của Tần Giản tương đối ít, hắn không biết loại giống nhau này là cái gì, nhưng từ dấu vết hai tên tội phạm để lại trên thi thể, hắn có thể phân biệt sự khác nhau này. Có lẽ Tần Giản hoàn toàn không có cách từ trên mặt người sống đọc ra hỉ nọ ai lạc của đối phương, tình cảm gần như số không của hắn làm hắn hoàn toàn không có cách câu thông với người thường. Nhưng khi đặt hai cỗ thi thể bị tàn phá gần như giống nhau ở trước mặt hắn, hắn thấy, sự khác biệt còn rõ hơn so với Bao thanh thiên cùng Trần Thế Mỹ nhiều.
Triển Chiêu công nhận vỗ vai Tần Giản, cười nói, “Tần Giản, anh thật là người thông minh nhất tôi từng thấy.”
Chỉ tiếc, trí thông minh của người này chỉ giới hạn đến phần phân tích người chết. Nếu anh ta có sức quan sát bén nhạy như vậy với cả người sống thì, lão thầy nhất định sẽ tóm anh ta vào làm đệ tử cuối cùng đi?
Nghĩ tới đây Triển Chiêu mỉm cười chỉ vào tờ giấy trắng, nói, “Vậy, anh giúp tôi nhìn một chút, trong số mấy người này, ai có khả năng là người chúng ta muốn tìm?”
Có lẽ do được Triển Chiêu khen ngợi, trên mặt Tần Giản hiện ra một vệt đỏ đáng ngờ. Hắn nhìn chăm chăm tờ giấy trắng Triển Chiêu chỉ cho hắn, phía trên dùng những đường nét phức tạp liên hệ vài người với nhau, mà người ở giữa mạng lưới này, chính là Vân Thu Trạch.
“A đại biểu cho cấp trên của Vân Thu Trạch, cho nên cái “Kiều”song song với hắn này, ý cậu nói, bọn họ cùng cấp bậc.” Tần Giản chỉ một chữ “B” được vẽ song song với Vân Thu Trạch.
“Đúng. Người này họ Kiều, không rõ tên, biệt danh là Kiều Ba. Theo những người từng gặp hắn nói, hắn là một kẻ trung niên, phụ tá đắc lực của đầu lĩnh, tính tình tàn nhẫn, khiêm tốn, vừa ngược lại với chuyện khoa trương của Vân Thu Trạch. Hắn cũng mang vai trò trọng yếu trong tổ chức này.”
“Vậy sẽ không phải hắn làm sao?”
“Tính khả năng không lớn.” Triển Chiêu lắc đầu, “Tuổi Kiều Ba lớn hơn Vân Thu Trạch, hơn nữa sống khiêm tốn, cùng người chúng ta truy tìm không hợp. Dĩ nhiên, chúng ta đều chưa ra mắt Kiều Ba, cũng không thể kết luận người này không phải hắn, nhưng tôi có thể nói, tính khả năng của hắn phải xếp sau những người này.”
Nói rồi, Triển Chiêu chỉ chỉ ba cái tên phía dưới Vân Thu Trạch.
“Lô Thiêm Nghĩa, Lô Thiêm Phong, Triệu Châu.”
“Hai người kia đều họ Lô, tên cũng gần giống, là hai huynh đệ?”
“Đúng.” Triển Chiêu gật đầu. “Hơn nữa từ trong tài liệu mà xem, bọn họ còn là anh em sinh đôi. Ba người này đều là trở thủ mà năm đó Vân Thu Trạch bồi dưỡng, ba năm trôi qua, tổ chức Bá Tước sau bất ổn đã tái cơ cấu lại, ba người này bây giờ rất có thể đã trở thành nhân vật quan trọng của tổ chức. Cho nên tôi nghi ngờ kẻ kế nhiệm Vân Thu Trạch, chính là ở trong ba người này.”
“Ý cậu nói, sau khi Vân Thu Trạch chết, một trong ba người nọ trở thành Bá tước mới?”
Nghe được câu hỏi của Tần Giản, Triển Chiêu lại gật đầu, bất quá nhanh chóng lắc đầu.
“Tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.” Ngón tay Triển Chiêu nhẹ nhàng điểm lên tờ giấy trắng, như có suy nghĩ gì đó nói với Tần Giản, “Xem như suy đoán của chúng ta là chính xác, tôi vẫn không hiểu vì sao bọn họ cố làm khoa trương như vậy khi tuyên bố Bá tước chết đi mà sông lại. Làm thế dĩ nhiên sẽ tạo ra được không khí khủng bố, nhưng cũng sẽ làm bại lộ quan hệ của họ với án cũ ba năm trước đây. Không lẽ ngoại trừ làm thế ra, còn muốn cố ý đem sự chú ý của cảnh sát hướng về Vân Thu Trạch?”
“Triển Chiêu.” Tần Giản đột ngột cắt đứt lời nói của Triển Chiêu.
Triển Chiêu hơi ngẩn ra, nhìn Tần Giản, “Có vấn đề?”
Tần Giản gật đầu, “Có.”
“Nơi nào?” Triển Chiêu có chút hứng thú hỏi.
Tần Giản ngơ ngác lắc đầu, “Thật ra những chuyện cậu mới nói, toàn bộ tôi đều nghe không hiểu.”
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười, “Được rồi, tôi nói đơn giản một chút. Giả sử, suy đoán của chúng ta là đúng. Tên tội phạm mới chính là người kế nhiệm của Vân Thu Trạch. Dựa theo tâm lý bình thường, người kế nhiệm, nhất là người kế nhiệm phách lối. Sau khi lên được địa vị rồi, sẽ hi vọng tạo dựng uy tiếng của mình, hay sẽ muốn sử dụng cách gây án nguy hiểm để tiếp tục tạo uy danh cho người tiền nhiệm đây?”
Triển Chiêu chăm chú nhìn ánh mắt của Tần Giản, vô cùng nghiêm túc dẫn dắt vị “Pháp y Tần” mà cậu vừa mới gọi là “thông minh nhất” này.
Tần Giản rất nể mặt gật đầu, sau đó ánh mắt mơ màng đáp, “Không biết.”
Triển Chiêu đỡ trán, cũng không thèm để ý xem Tần Giản nghe có hiểu hay không nữa. Cậu giơ tay lên vuốt ve tờ giấy, thở dài, nói, “Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy, kẻ kế nhiệm này giống như đang diễn trò, lại giống như cố ý gây phiền toái cho Vân Thu Trạch. Nhưng xét theo tài liệu hiện tại, Vân Thu Trạch rất có thể đã chết. Gây phiền phức cho người chết, thật không biết là phiền như thế nào nữa. Không lẽ kẻ tình nghi này sẽ nhàm chán tới mức vậy sao? Hoặc là, đây chẳng qua cũng là sự sùng bái của hắn với Vân Thu Trạch?”
Nói tới đây, Triển Chiêu cũng có chút không tin. Cậu bất đắc dĩ cười, không biết vì sao, đúng lúc này lại nhớ Bạch Ngọc Đường. Nhớ năm đó, Bạch Ngọc Đường cũng rất sùng bái Vân Thu Trạch, không biết anh ấy có thể hiểu tâm tư của kẻ kế nhiệm này không?
Nhưng ngay lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên. Triển Chiêu với Tần Giản theo âm thanh quay lại, một nam tử bạch y khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt tái nhợt xuất hiện ở cửa. Trên mặt anh tràn đầy mệt mỏi cùng khổ sở, nhưng ánh mắt của anh lại sáng vô cùng, giống như tràn đầy kiếm phong sắc bén.
Triển Chiêu trong lòng đau xót, Tần Giản nhướn mày.
Triển Chiêu, “Ngọc Đường.”
Tần Giản, “Bạch Ngọc Đường.”
Bạch Ngọc Đường đi tới, dừng mắt lên tờ giấy trong tay Triển Chiêu, trực tiếp cầm lấy nó.
“Bên kia xử lý xong?” Triển Chiêu nghiền ngẫm sắc mặt Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường chỉ đáp một tiếng, chỉ tên trên giấy nói, “Nếu kẻ kế nhiệm này là người hâm mộ Vân Thu Trạch, thì kẻ có tình nghi lớn nhất chính là hắn.”