Chương 120: Vụ Án 8 – Hỏa Diễm Ác Ma (18)

Án 8 sắp hết rồi nha :”> ~~~~~~ Chúng ta sắp qua hai án cuối cũng tức là sắp chia tay với Tổ Trọng Án dòi.

Chân dung của kẻ tình nghi được công bố, khiến cả thành phố chấn động, cũng xem như thu được tín hiệu tốt. Tối hôm công khai chân dung, cục đã nhận được một cuộc điện thoại vô cùng quan trọng. Người gọi là nhân viên công ty trẻ, nói là anh ta có một người đồng nghiệp vô cùng giống với người trong tranh.

Bao Chửng vội vàng phái người mời thanh niên kia tới tổ Trọng án. Theo trả lời của thanh niên, đồng nghiệp anh gọi Lưu Sinh, 25 tuổi, người thành phố D. Cũng là một nhân viên công ty bình thường, nhưng ba tháng trước, do mâu thuẫn với sếp nên bị đuổi việc. Theo lời của nhân chứng, Lưu Sinh bình thường có chút cực đoan, thường gây gổ với đồng nghiệp, bất quá tới giờ anh vẫn chưa hề thấy Lưu Sinh nghịch lửa.

Công Tôn Sách tìm thấy hình Lưu Sinh trong máy, quả nhiên hoàn toàn giống với bức chân dung của Chu Bân. Tên Lưu Sinh này có tình nghi cực lớn!

Lúc tổ Trọng án còn đang tích cực điều tra Lưu sinh thì lại có một cuộc gọi khác gọi đến tổ Trọng án, lần này gọi báo cảnh sát, là anh trai ruột của Lưu Sinh! Tên anh ta là Lưu Bình, nhìn qua hơn 30 tuổi, người thành thật. Theo lời anh nói, em trai anh từ nhỏ đã có thói quen nghịch lửa, cha mẹ đã nghĩ rất nhiều biện pháp quản giáo sửa chữa nó, nhưng nó không thay đổi, cuối cùng cha mẹ chỉ có thể bó tay.

Anh trai Lưu Sinh xuất hiện làm Bao Chửng càng thêm xác định hiềm nghi của tên Lưu Sinh này, mà tình hình sau khi điều tra rồi lại càng khiến mọi người chắc chắn hơn, tên Lưu Sinh chính là hung thủ!

Công Tôn Sách tra được trên thẻ tín dụng của Lưu Sinh có ghi lại đã từng mua xăng 93, mà bảng số xe của hắn cũng hợp với bảng số trong trí nhớ A Xuân. Hơn nữa Lưu đại ca cũng đã khai, từ nhỏ thành tích học tập của Lưu Sinh đã vô cùng kém, lại có thói nghiện rượu lâu năm, cuộc sống thất bại. Đồng nghiệp Lưu Sinh cũng phản ánh, Lưu Sinh lúc ở đơn vị thường bỏ bê công việc vô cớ, cả người lúc nào cũng mang theo mùi rượu, cũng thường làm trễ nãi công việc quan trọng chỉ vì uống rượu. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu làm Lưu Sinh bị đuổi cũng là do sếp cực kỳ bất mãn với thái độ làm việc của hắn.

“Lưu Xuân Chi từng nói, cô ngửi được mùi rượu trên người hắn. Thành tích kém, nghiện rượu, hiện tại thất nghiệp, cuộc sống hỗn loạn, những thứ này rất hợp với hồ sơ viết của Triển Chiêu.”

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nhìn Triển Chiêu một cái, trong mắt tràn đầy tán thưởng cùng kiêu ngạo. Trong lúc tất cả mọi người khẩn trương phân tích vụ án, Bạch Ngọc Đường vẫn không quên ngoắc khóe miệng với Triển Chiêu.

Triển Chiêu lúng túng liếc Bạch Ngọc Đường một cái, Bao Chửng đứng đối diện hai người họ nhìn thấy hết, hắn đầu tiên là trợn mắt với Bạch Ngọc Đường, sau đó ho khan, thành công dời ánh mắt của Triển Chiêu từ trên người Bạch Ngọc Đường ra chỗ khác.

“Được rồi! Bây giờ Trương Long Triệu Hổ đã tới nhà bắt Lưu Sinh, có chuyện gì chờ họ trở về sẽ sớm hỏi được.”

“Chưa chắc.” Công Tôn Sách nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh máy tính đột nhiên chặt đứt phán đoán đầy tự tin của Bao Chửng.

“A Sách?” Bao Chửng hơi ngẩn ra, “Cậu đoán thế nào?”

“Ừm.” Công Tôn Sách gật đầu, đứng lên khỏi ghế, “Mọi người đều không chú ý tới soa?”

“Cái gì?”

“Những thứ trước mắt chúng ta nắm giữ chỉ là đầu mối, không phải chứng cớ.” Công Tôn Sách bất đắc dĩ đưa mắt nhìn ba người phía trước, quả nhiên phát hiện ra biểu lộ bất ngờ trên mặt họ.

“Đúng ha, sao tôi lại quên mất cái này!” Bạch Ngọc Đường vỗ đầu một cái, uất hận nói, “Nhất định là do mãi mới tóm được hắn nên vui quá, thậm chí cả bước cơ bản nhất là thành lập bằng chứng cũng quên!”

Ngành nghề có chuyên nghiên cứu, làm một nhân viên chưa qua đào tạo như Triển Chiêu, cũng không hiểu rõ cái gì gọi là thành lập bằng chứng. Nhưng đối với chuyện Công Tôn Sách bảo không có chứng cớ, cậu hoàn toàn nghe hiểu.

“Không có bằng chứng…”

“Phải, chúng ta quả thật không có.” Bao Chửng bất đắc dĩ nói, “Mặc dù hắn phóng hỏa nhiều như vậy, nhưng tất cả hiện trường đều bị hư hại nghiêm trọng, căn bản không có các loại chứng cứ trực tiếp như chỉ tay, để cáo buộc hắn. Mặc dù A Xuân gặp hắn ở hiện trường, nhưng cũng không trực tiếp nhìn thấy hắn phóng hỏa.”

“Ghi chép mua xăng cũng không phải vấn đề.” Công Tôn Sách táng thêm một câu rất đúng lúc, “Nếu ra tòa, luật sư nhất định sẽ bám cứng lấy điểm này. Dùng thẻ tín dụng mua xăng có gì lớn đâu, nếu ai mua xăng cũng bị tình nghi, thì toàn đường cái đều là tội phạm rồi.”

“Thế hoàn toàn không còn cách nào sao?” Triển Chiêu thất vọng nhìn Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta khổ sở nhiều ngày như vậy, đều uổng phí?”

“Không!” Không chờ Bạch Ngọc Đường đáp, Bao Chửng lập tức nói, “Bây giờ còn một cách cuối cùng là, để hắn nhận tội!”

“Cậu bảo bắt kẻ tình nghi thừa nhận mình là tội phạm phóng hỏa?” Công Tôn Sách thiêu mi hỏi.

“Không sai.” Bao Chửng khẽ mỉm cười, “Bước 99 cũng đã bước rồi, bước cuối cùng này, chúng ta nhất định có thể thành công!”

Tổ Trọng án nhanh chóng hành động, trong vòng 30 phút sua khi nhận được cuộc gọi đầu tiên đã cho người đem kẻ tình nghi Lưu Sinh về tập án. Bao Chửng phân phó Trương Long Triệu Họ trực tiếp đưa hắn vào phòng thẩm vấn, hơn nữa, cũng cho mọi người chuẩn bị tinh thần, 10 phút sau sẽ bắt đầu thẩm vấn.

Đây là lần thứ hai Triển Chiêu tới cửa phòng thẩm vấn. Đối diện lớp kính một chiều vẫn là một cái bàn trống không, mà ngồi sau mặt bàn không còn là Thủy Ký Bình, mà là một nam nhân trẻ tuổi, đôi mắt đục ngầu, tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt.

Biểu lộ trên mặt Lưu Sinh tối tăm, mang chút khẩn trương, mắt bất an đang quét tới quét lui phòng thẩm vấn.

“Trông hắn rất lo lắng.” Triển Chiêu nhẹ nhàng nói.

“Thấy cảnh sát tới cửa, hắn cũng phải biết mình bị lộ, nhất định sẽ khẩn trương.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Những tên phạm tội cũng đều không chịu được ải thẩm vấn, đội trưởng nói rất đúng, anh cũng rất tự tin có thể làm hắn nhận tội.”

“Phải không?” Triển Chiêu nhìn mặt Lưu Sinh như có điều suy nghĩ, trong thanh âm có chút do dự.

“Yên tâm đi.” Bạch Ngọc Đường chợt kéo Triển Chiêu thật chặt, nhỏ giọng nói vào tai cậu, “Anh vào nhé, nhớ chờ tin tốt của anh.”

“Anh —“ Triển Chiêu bị một cái ôm của Bạch Ngọc Đường làm sợ hết hồn đang muốn mở miệng mắng thì Bạch Ngọc Đường đã xoay người vào phòng thẩm vấn.

Khụ!

Bao Chửng nhìn thấy tất cả lại một lần nữa ho khan, liếc Triển Chiêu, rồi cũng theo Bạch Ngọc Đường vào phòng thẩm vấn. Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Triển Chiêu mặt mũi đỏ rực chăm chăm nhìn thấy tất cả tình hình bên trong, lại thầm chửi Bạch Ngọc Đường từ trong ra ngoài một lần!

Tốc độ biến sắc mặt của Bạch Ngọc Đường còn nhanh hơn lật sách, từ ngoài cửa tới lúc vào trong cửa, anh đã điều chỉnh trạng thái xong. Lúc đối mặt với Lưu Sinh, sắc mặt của anh cơ hồ có thể sánh ngang với mặt đen của Bao Chửng.

Lưu Sinh thấy người vào, theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, lúc hắn thấy Bạch Ngọc Đường với Bao Chửng, lập tức cúi đầu, cả người không nhịn được mà run lên.

“Cậu gọi Lưu Sinh?” Bạch Ngọc Đường vất đống giấy tờ trong tay lên bàn, phát ra một âm thanh thanh thúy.

Lưu Sinh lại run lên.

“Lưu Sinh, ngẩng đầu lên.” Bao Chửng ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, chăm chăm cặp mắt sắc bén lên từng biểu lộ trên mặt Lưu Sinh.

Lưu Sinh run rảy ngẩng đầu, “Các người, các người tại sao lại bắt tôi?”

“Còn không biết sao?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói, “Nói xem, cậu cảm thấy chúng tôi vì cái gì mà mời cậu tới. Khai báo thành thật để tránh nặng tội hơn!”

“Tôi, tôi không biết anh đang nói gì.” Trong mắt Lưu Sinh lóe ra sợ hãi cùng khẩn trương, hắn lén nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

“Vậy nhìn thử mấy thứ này xem, không biết có thể nhớ ra không?” Bao Chửng mở ra tập tài liệu, những xấp giấy dầy bên trong đều là hình hiện trường phóng hỏa. Ở trên cùng chính là một tấm chụp ba thi thể cháy rụi.

Trong mắt Lưu Sinh thoáng lóe lên hưng phấn, Triển Chiêu nhìn thấy một màn này chợt động, nắm đấm không nhịn được mà siết lại. Đây là thời điểm mấu chốt, có thể công phá phòng tuyến tâm lý của Lưu Sinh hay không đều nằm ở chỗ này.

Triển Chiêu chăm chú nhìn miệng Lưu Sinh, hi vọng một giây sau hắn sẽ lập tức khai báo. Đáng tiếc, sự thật đã để Triển Chiêu thất vọng.

“Đây là gì? Là những vụ cháy xảy ra gần đây soa?” Trên mặt Lưu Sinh hiện ra chút mê man giả tạo

Dùng ánh mắt chuyên nghiệp của Triển Chiêu quan sát, có thể lập tức kết luận, hắn đang nói láo. Nhưng luật pháp luôn đặt nặng chứng cứ, xem như có thể chứng minh hắn đang nói láo, cũng không thể dùng phán đoán này làm bằng chứng cáo buộc. Triển Chiêu lo lắng theo dõi tình hình bên trong phòng thẩm vấn, quả đấm siết càng chặt hơn.

“Cậu sao thế?”

Triển Chiêu ngẩn người, giọng nói sau lưng làm cậu quay đầu lại.

Tóc rối một cục, mặt tái nhợt, lần nào thấy Triển Chiêu đều sẽ nở ra nụ cười như thường lệ. Nhưng khác với ngày xưa, lần này nụ cười của hắn đã vô cùng tự nhiên, không còn lúng túng như trước.

“Tần Giản.” Triển Chiêu miễn cưỡng cười, sau đó lập tức quay đầu lại, tiếp tục quan sát thẩm vấn trong phòng.

“Bên trong đang tra hỏi nghi phạm trong án phóng hỏa.” Triển Chiêu chăm chú nhìn tấm kính một chiều, giải thích cho Tần Giản nghe.

Tần Giản chỉ gật đầu, sau đó rảnh rỗi đứng sau lưng Triển Chiêu, không quấy rầy cậu, cũng không bước ra ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tra hỏi bắt đầu khó khăn. Nhưng làm mọi người thất vọng chính là bất kể Bao Chửng với Bạch Ngọc Đường dùng biện pháp gì dụ đối phương mở miệng, tên Lưu Sinh giảo hoạt vẫn không thừa nhận hắn chính là tội phạm phóng hỏa. Xem như Triển Chiêu có thể nhìn ra hắn đang nói láo đi nữa, nhưng vẫn không thể không nhận hắn đã tìm được cách đối phó với cảnh sát hiệu quả nhất.

Không có chứng cứ thì không có cách định tội, chỉ cần một tên tội phạm lỳ lợm cũng có thể đẩy tổ Trọng án vào tình cảnh khó khăn.

Một tiếng thẩm vấn đã trôi qua, cửa phòng mở, Bao Chửng cùng Bạch Ngọc Đường mặt đầy thất vọng bước ra. Hướng về phía Triển Chiêu cùng Tần Giản lắc đầu.

“Nhiều nhất 48 tiếng,” Bạch Ngọc Đường liếc đồng hồ treo tường, bất đắc dĩ thở dài, “Còn 46 tiếng, nếu như không tìm ra chứng cớ hoặc bắt hắn nhận tội, chỉ có thể thả hắn ra.”

“Thả ra?” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bao Chửng, “Đây không phải thả hổ về rừng soa?”

“Cái chính là giờ không có chứng cớ, căn bản không co cách định tội hắn!” Bạch Ngọc Đường chán nản cầm tài liệu vỗ vào tay Triển Chiêu, uất hận nói, “Đáng chết! Không ngờ cái tên Lưu Sinh còn giảo hoạt như vậy. Mới nãy có một chốc làm cả tôi cũng ngờ rằng chúng ta bắt nhầm người đấy.”

“Không, chúng ta không sai, mới nãy lúc thấy mấy tấm hình kia, mắt hắn toát ra nét hưng phấn. Là hắn phóng hỏa, mới nãy hắn nói dối các anh.”

Lời của Triển Chiêu làm Bao Chửng gật đầu, hắn quay lại liếc nhìn Lưu Sinh ở bên kia tấm thủy tinh. Chợt nói, “Thả hắn.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường cả kinh, “Thật thả?”

“Tiểu Bạch, cậu nói, trong 48 tiếng chúng ta tìm được chứng cớ không?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu có thể đã sớm tìm ra, đừng nói 48 tiếng, 48 ngày cũng được.”

“Cho nên, trễ thả không bằng sớm thả.” Bao Chửng mỉm cười nhìn mọi người một cái, “Thả hắn, mới có được chứng cớ.”