Chương 102: Vụ Án 7 – Sinh Tử Thì Tốc (14)

Nhật ký Triển Chiêu

Ngày 10 tháng 5 năm 2013, mưa nhẹ.

Gia đình là vương quốc của cha, thế giới của mẹ, thiên đường của trẻ thơ.

—– Emerson. * (Ralph Waldo Emerson là nhà viết tiểu luận, nhà thơ, triết gia người Mỹ, và cũng là người đi đầu trong phong trào tự lực cánh sinh và chủ nghĩa siêu việt)

Hôm nay là ngày Bạch Ngọc Đường xuất viện, hầu hết các đồng nghiệp tổ Trọng Án đều tới đây, thâm chí trước cửa bệnh viện còn xuất hiện vài bóng dáng quen thuộc. Mình nhớ trong quá trình phá án suốt một năm vừa qua, mình đã có mấy lần thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc kia thì phải.

Bọn họ đều là phóng viên từ các nhà báo lớn của thành phố D. không biết lần này có phải họ đang tìm cơ hội phỏng vấn nhân dịp cảnh sát Bạch xuất viện hay không nhỉ. Bất quá, họ nhất định phải thất vọng mà về thôi, vì Bạch đại ca suốt 10 ngày không thấy mặt đã đột ngột xuất hiện rồi, hơn nữa còn mang tới một binh đoàn được trang bị vũ khí. Có Bạch đại ca cùng binh lính hộ tống, tôi cùng Bạch Ngọc Đường đã thuận lợi về nhà anh ta.

Không sai, Bạch Ngọc Đường về nhà, hơn nữa còn kéo cả tôi theo về. Theo như lời anh ta nói là vì thương anh ta chưa lành, hành động bất tiền, cần người thiếp thân chăm sóc. Chuyện lần này tôi có chút xíu không hiểu nổi, vì xét theo kinh nghiệm lẫn sức lực mà nói, tôi không thể nào được đặt trong diện giỏi chăm sóc người. Bất quá, làm tôi cảm thấy kỳ quái nhất vẫn là, lúc tôi nói lên nghi vấn này, không chỉ có Bạch Ngọc Đường không thèm nói, mà ngay cả Bạch đại ca có chút xíu đáng tin cũng không thèm để ý luôn. Hai anh em này hình như rất an tâm để tôi ở lại trong nhà họ, hơn nữa còn chăm sóc Bạch Ngọc Đường? Chẳng lẽ họ không sợ để mình chăm sóc người này tới mức thương ác hóa sao?

Ai, hết cách, người bị thương cũng không phải mình, cả người trong cuộc còn không ngại, thì một người được cứu mạng như mình lại càng không có lập trường để phản đối. Cứ như thế, tôi lại một lần nữa bị đem vào biệt thự nhà họ Bạch, nhắc mới nhớ, căn bản dọn ra cũng đã được mấy ngày đâu, xem ra duyên phận giữa tôi cùng căn biệt thự này đúng là không cạn.

Sau khi đưa bọn tôi về rồi Bạch đại ca cả cửa cũng không vào, trực tiếp lái xe đi mất. Nếu như sau này có thời gian, tôi rất muốn được nói chuyện riêng với Bạch đại ca một chút. Sau lần này giúp tôi nhận ra được nguy cơ cực lớn của bệnh tâm thần phân liệt, tôi nhớ anh hai, cũng nhớ Bạch Ngọc Đường.

Kể từ khi anh hai bị cuốn vào án mưu sát lần trước, bệnh của anh ấy tạm thời tái phát. Sau khi vụ án kia kết thúc, Bạch đại ca an bài giúp anh hai tiếp nhận trị liệu ở trung tâm điều dưỡng dành riêng cho quân đội. Bây giờ đã nửa năm trôi qua, tình hình của anh hai đã khá nhiều, căn bản là phục hồi trở lại. Tuần trước, mới gọi điện cho anh ấy, trong điện thoại anh hai nói rất nhớ tiệm sách trong nhà, muốn về thành phố S. Lúc đó tôi có thể nghe được tuy anh hai nói nhớ tiệm sách ở thành phố S, nhưng tinh thần anh ấy hiện tại rất sảng khoái đây.

Muốn bệnh nhân tâm thần phân liệt giữ vững tinh thần vui vẻ là một chuyện rất khó, cho dù là những người bình thường không hề có bệnh tâm lý nhưng chúng ta đây cũng không thể lúc nào cũng giữ được tinh thần vui vẻ. Nếu nói vui vẻ, không phải là vì trôi qua rất nhanh nên mới phải trân trọng sao? Tôi không biết vì sao anh hai lại có sự thay đổi khiến người ta an tâm như vậy, nhưng tôi biết, trong đây nhất định có tác dụng từ việc làm của Bạch đại ca.

Tôi rất cảm kích Bạch đại ca, cho nên mới muốn nói chuyện với anh ta một chút, thể hiện lòng biết ơn, hơn nữa cùng cẩn thận hiểu rõ tình huống của Bạch Ngọc Đường. Đáng tiếc, Bạch đại ca quá bận, không rảnh nói chuyện với tôi. Đã vậy, mình cứ dựa vào bản thân thôi.

Chuyện xe buýt lần này đúng là ngoài ý muốn, lại hòa hoãn quan hệ giữa tôi với Bạch Ngọc Đường. Lúc túng từ lần cãi nhau nửa tháng trước dường như hoàn toàn biến mất. Bạch Ngọc Đường bây giờ là người bị thương, thái độ của anh ta với mình cùng tốt chưa từng có, ngay cả tôi cũng không hiểu được tại sao? Rõ ràng là anh ta bị mình liên lụy mới bị thương, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng, nhưng vì sao tôi thấy anh ta càng lúc càng vui vẻ vậy cà? Cảm giác không giống như hạnh phúc vì còn sống, mà giống trong họa có phúc hơn a?

Dẹp đi, không thèm nghĩ tới anh ta nữa. Bác sĩ nói, anh ta phải ở nhà 1 tháng nữa mới có thể phục hồi hành động bình thường, nói cách khác mình còn phải làm bảo mẫu cho anh ta những một tháng, chuyện liên quan tới anh ta, mình có dư thời gian suy nghĩ. Trong vòng một tháng này, trừ chuyện chăm sóc cho miếng ăn giấc ngủ của ổng, mình còn muốn nghiên cứu cho kỹ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới khiến anh ta mắc bệnh sợ nổ bom. Đúng bệnh mới có thể hốt thuốc, bất kể anh ta có muốn hay không muốn, có nổi điên hay không nổi điên, cũng không thể để anh ta ương bướng mãi như thế được.

Tâm thần phân liệt cũng không phải bệnh không lật ngược được, tôi không muốn Bạch Ngọc Đường trở thành một anh hai kế tiếp, càng không muốn anh ta trở thành người bi thảm như Hàn Long.

Từ lúc gia nhập tổ Trọng Án tới nay, đã tham gia nhiều công việc phá án, nhưng lần đối mặt với Hàn Long này mới chính là lần nguy hiểm nhất. Mà người tên Hàn Long này, lại là một vị khiến mình đồng cảm nhất trong số những tên tội phạm đã gặp.

Có lẽ là do có thân nhân cùng mắc bệnh tâm thần phân liệt, nên tôi có thể vô cùng thông cảm với chuyện vợ Hàn Long đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần chữa trị. Nhưng với tư cách cá nhân cùng hiểu biết về căn bệnh này, tôi không thể không nói, cách Trần Mẫn đối phó với bệnh tình của Hàn Long có chút sai lầm. Tôi không thể trách cứ Trần Mẫn, vì tôi cũng biết chị ấy là một người mẹ rất tốt, cô đã cho con gái Toa Toa nhận sự giáo dục tốt nhất trong năng lực mình có thể. Có thể nói nguyên nhân phần lớn cô đưa Hàn Long vào bệnh viện tâm thần là vì muốn bảo vệ con gái, cho con gái một môi trường phát triển tốt.

Vì anh hai tôi cũng mắc bệnh này, hơn nữa chuyên môn của tôi cũng xem như có chút quan hệ với việc điều trị bệnh tâm thần, đã có một khoảng thời gian tôi vô cùng tò mò, không biết quan điểm của người thường đối với bệnh tâm thần phân liệt là thế nào. Cho nên cũng có chút quan tâm đi thu thập rất nhiều tài liệu tương quan, cũng đi xem những tác phẩm điện ảnh, văn học có bệnh nhân làm nhân vật chính. Thật ngạc nhiên vì người thường đều có nhiều hiểu lầm về căn bệnh này như vậy.

Trước hết, rất nhiều người cho rằng những người mắc bệnh tâm thần phân liệt đều là những người điên. Nhưng trên thực tế, khái niệm người điên là vô cùng không chuyên nghiệp. Mặc dù bệnh tâm thần phân liệt sẽ khiến người mắc bệnh phải chịu sự đau đớn không nguôi, cũng mang tới quá nhiều bất hạnh cho người nhà, nhưng không phải ai mắc bệnh cũng sẽ giống Hàn Long, gây nguy hiểm cho xã hội. Rất nhiều người trong họ chẳng qua chỉ đem linh hồn của mình vây vào một góc không ai hiểu được, trải qua cuộc sống cô độc không cách nào giao lưu với người khác. Thực ra rất nhiều người trong họ không điên, chỉ không cách nào hiểu được tình thân, cũng không cách nào tận hưởng hạnh phúc bình thường.

Có vài tác phẩm văn học mô tả bệnh nhân tâm thần phân liệt một cách méo mó, trong miêu tả đó, nhân vật chính có bệnh tâm thần dường như lại trở thành một sự quyến rũ đặc biệt. Nói như thể nó không phải một loại bệnh, mà là một thứ phong cách. Nó không ảnh hưởng đến sự thành công lẫn cuộc đời của nhân vật chính, để cho người đọc sau khi xem qua tác phẩm sẽ nảy sinh một loại cảm giác bắt chước. Tôi phải nói, sự hiểu lầm sinh ra từ dối trá này còn khủng khiếp hơn trước nhiều.

Bất cứ lúc nào, bệnh tất, nhất là bệnh tinh thần không bao giờ có thể khiến người ta vui vẻ. Làm người thân của bệnh nhân tâm thần, nếu như có thể dùng hết tình yêu đi chăm sóc người thân của họ, cũng là chuyện vô cùng hiếm có. Lúc cần thiết phải để người chuyên nghiệm tham gia chữa trị, như vậy sẽ hợp lý hơn, cái này phải được khẳng định.

Cho nên, tôi không thể trách Trần Mẫn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối. Bởi lẽ trên người Hàn Long tôi thấy được một số dấu hiệu rất đáng tiếc.

Suốt quá trình cưỡng chế xe buýt, từ đầu tới cuối, anh ta chỉ một mực tuyên bố, muốn trưởng quan cao cấp cứu con gái của anh ta. Tôi không biết trong ảo tưởng lúc đó của anh ta, trưởng quan cao cấp đại diện cho thứ gì. Lấy suy nghĩ của người bình thường ra phân tích, có lẽ vì từ lúc còn rất nhỏ anh ta đã được tiến hành huấn luyện trong đội tuyển thể thao chuyên nghiệp, nên cuộc sống của anh ta đơn giản hơn người thường, người như vậy càng dễ tin vào quyền lực, lúc nào cũng tin tưởng lời nói có một không hai của người lãnh đạo.

Có lẽ vai trò trưởng quan cao cấp mà anh ta nói chính là như vậy. Ông ta có thể ra lệnh, có thể đối đầu với kẻ thù của anh ta, cũng có thể giúp anh ta tìm con gái. Mà lúc anh ta nhắc tới chuyện con gái mình bị bắt với trưởng quan cao cập, người bắt con gái anh ta là một đám người nước ngoài, mặc áo trắng, cho con gái anh mặc một bộ đồ bó sát. Sau này tôi đã từng xác minh với Bàng Thống và Trần Mẫn về chuyện lúc đó, sau nữa thì tự mình điều tra, cuối cùng tôi cũng tìm thấy vài dấu vết.

Đầu tiên, là người nước ngoài mặc áo trắng. Lúc Trần Mẫn đưa Hàn Long vào bệnh viện tâm thần, anh ta cũng không hề tự nguyện, đúng là có mấy người mặc áo trắng từng tới nhà họ, cưỡng chế Hàn Long ra khỏi nhà. Thầy thuốc dẫn đầu đội lúc đó rất to lớn, y tá đều là nam, họ đều không phải người ngoại quốc, nhưng bọn họ thật sự có mặc áo trắng. Chuyện ngoại quốc có thể là ảo tưởng của Hàn Long, nhưng anh ta nói khi ấy con gái mặc áo bó sát, vậy rõ ràng là con bé mặc lúc anh ta bị bắt đi.

Cho nên tôi cảm thấy trên người Hàn Long có rất nhiều điều đáng tiếc là vì xét từ nhiều loại chi tiết chúng ta có thể hiểu rõ trạng thái tâm lý vốn có của Hàn Long. Ở trên giường bệnh, nếu suy nghĩ của một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt có thể khiến người thưởng thấu hiểu, thì trị liệu của anh ta rất có hi vọng. Nếu Trần Mẫn không đem con mình cách ly khỏi Hàn Lòng, mà thường mang con gái tới thăm anh ta lúc anh ta đang nằm viện thì có lẽ, bệnh tình của Hàn Long sẽ không xấu đi tới mức này.

Vụ án kia tuy không tạo ra bất kỳ thương vong, nhưng vẫn tạo nên phản ứng to lớn. Vì nó xảy ra giữa ban ngày, hơn nữa địa điểm còn là đường cao tốc ngày cuối tuần. Hôm đó hầu như tất cả xe ra khỏi thành phố cùng đều nhìn thấy. Đã thế còn xuất động cả máy bay trực thăng, tập trung đặc cảnh khẩn cấp, vụ án thế này muốn lừa gạt truyền thông là không thể. Chuyện Hàn Long chỉ có một tạp chí của Bàng Tiểu Điệp độc quyền viết lại, tuy lúc báo cáo đã xóa đi tên người trong cuộc, nhưng cũng gây ra ảnh hưởng nhất định với cuộc sống của Trần Mẫn cùng Toa Toa.

Cũng vì chuyện này mà Tô Hồng cùng Bàng Thống cãi nhau một trận lớn, hơn nữa còn cảnh cáo Bàng Tiểu Điệp. Nghe nói gần đây Bàng Tiểu Điệp ngoan ngoãn rất nhiều, không bám anh mình đào tin tức nữa. Bất quá, liên quan tới vị tiểu thư này vẫn còn một chuyện vô cùng thú vị, chính là đối tượng bám đuôi của cô ta hình như đổi người rồi.

Nghe nói từ hôm Tô Hồng lao tới phòng làm việc của cô ta, dùng không tới 10 phút, dùng từ ngữ không nặng nề mắng cô ta từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài sau, vị ký giả luôn khiến Bạch Ngọc Đường đau đầu này lại trở thành fan não tàn của Tô cô nương. Nghe đâu, bây giờ cô vẫn luôn chạy tới tổ Trọng án không màng mưa gió, nhưng đối tượng rình mò của cô lại đổi từ Bạch Ngọc Đường sang Tô Hồng.

Sau khi nghe được tin này, Bạch Ngọc Đường trước hết là sững sờ mấy giây, sau đó đột nhiên ha ha cười lớn. Nếu không phải động tới thương ở bả vai khiến anh ta không thể không ngậm mồm, tôi cá anh ta nhất định phải cười tới khi nào hết sức mới thôi. Không biết có phải là vì không bị Bàng Tiểu Điệp đeo bám nên mới cười, hay còn đang hả hê vì Tô Hồng phải ôm lấy cục nợ.

Tôi không biết Tô Hồng có thể cảm thấy phiền phức khi bị Bàng Tiểu Điệp bám dính như Bạch Ngọc Đườg hay không, nhưng tôi đoán, về chuyện đối phó với Bàng Tiểu Điệp, Tô Hồng hình như lợi hại hơn Bạch Ngọc Đường một chút xíu đi? Ừm, liên quan đến Tô Hồng còn một tin tức khác. Nghe nói mỗi tuần, chị ấy đều tới nhà Toa Toa, dạy con bé đàn dương cầm. Hơn nữa, tuần trước chị ấy cuối cùng cũng thuyết phục Trần Mẫn, để đối phương đồng ý mang con gái đến bệnh viện tâm thần thăm Hàn Long bị thương vừa khỏi. Không thể không nói, đôi khi phụ nữ với phụ nữ vẫn dễ giao lưu với nhau hơn nhiều.

Quá trình án này tuy hơi nguy hiểm, nhưng tổng kết cũng đơn giản. Thêm một lần may mắn không ai bỏ mạng vì chuyện này, lại cảm tạ từng người cùng tham gia hành động giải cứu, bao gồm các anh em đội đặc cảnh cùng tổ Trọng án, cũng bao gồm tất cả mọi người trên xe buýt.

Đối với hai vợ chồng già, với cặp mẹ con thông minh bình tĩnh, còn có cặp vợ chồng nhỏ, còn mấy người khác, dĩ nhiên còn có tôi cùng Bạch Ngọc Đường. Mỗi người chúng ta đều là anh hùng.

A, viết tới đây không thể không dừng tay, anh hùng Bạch đại thiếu gia bây giờ lại gào thét đòi uống cà phê, bộ anh ta không biết cà phê không có chút ích lợi nào cho thần kinh cùng vết thương của anh ta hay sao?

Người này thật đúng là tùy hứng!