Chương 12: Chờ Đợi Màn Đêm Buông Xuống

Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay

“ Cảm ơn ngài rất nhiều, tiên sinh Trừ Tà, nếu Henry đáng thương của ta xảy ra chuyện gì…” Tolkien liên tục nói lời cảm tạ, nếu không phải do sắc mặt Lục Ly quá mức bình tĩnh thì ông ta rất muốn ôm lấy Lục Ly để bày tỏ cảm xúc của mình.

“ 500 đồng tiền.”

Thẳng đến khi Lục Ly mở miệng cắt ngang Tolkien.

Vài phút sau, Lục Ly từ trong nhà đi ra cầm theo 500 đồng tiền Tolkien vừa trả.

Một bóng lưng gầy gò ngăm đen mặc chiếc váy liền đứng ở trước cửa, đá mắt quyến rũ với người qua lại trên đường. Nghe thấy tiếng mở cửa, Oliver kinh ngạc mừng rỡ quay đầu.

“ Cậu vẫn đứng ở chỗ này?”

“ Ngài nhìn thấy u linh sao?”

Giọng nói của hai người vang lên cùng lúc.

“ Xem như là thế đi.” Lục Ly trả lời, hắn đương nhiên không thể đem sự thật nói cho loại người kiếm tiền dựa vào việc buôn bán tin tức như Oliver.

“ Không biết phí ủy thác…” Oliver ẩn ý rõ ràng, hai cái chân đầy lông chụm lại một chỗ, cọ qua cọ lại.

Một tờ mệnh giá 50 đồng tiền đưa tới trước mặt, giọng nói ổn định vang lên: “ 500 đồng tiền, đây là phần của cậu.”

“ Quá tuyệt!” Oliver hoan hô một tiếng, nhảy cẫng lên tại chỗ, mấy người qua đường nhìn lại, theo bản năng nhìn lướt qua xuống dưới váy, sau đó sắc mặt chợt tái mét bước nhanh rời đi.

Cầm tờ 50 đồng hôn “chụt” một cái thật mạnh, Oliver dùng ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Lục Ly.

Lục Ly vẫn đứng ở đấy không di chuyển, thanh âm toát ra chút lạnh lẽo: “ Nếu dám nhào lên, ta sẽ khiến cho cậu trần truồng trở về.”

“ Chỉ là muốn cho ngài biết một chút phong tục của cảng Rochester, ngài không thích thì thôi.” Oliver có hơi chút thất vọng, đem tiền nhét vào áo ngực, xong lại dùng tay vỗ vỗ.

“ Rất tốt, tối nay được ăn đậu hầm thịt.”

“ Cậu không định trả nốt tiền phòng nợ?” Lục Ly đội mũ dạ lên, bước xuống bậc thềm sang bên kia đường.

“ Ách…”

Đi theo phía sau Oliver sững người một chút, chợt nhớ tới lời Slavic phu nhân dặn hắn trước khi ra ngoài.

“ Ông… Ông chủ! Bây giờ ngài có rảnh không?”

“ Có chuyện gì?” Lục Ly không quay đầu lại, đi tiếp về phía trước.

“ Chính là… Tôi còn rất nhiều vụ ủy thác ở chỗ đó, ngài có muốn cùng tôi qua nhận một chút không?” Oliver cắn răng, giữa Slavic phu nhân với ông chủ Lục Ly hắn đành dứt ruột chọn người phía trước.

“ Tự cậu qua nhận là được rồi.”

“ Nhưng…” Oliver không nghĩ thêm ra được cách nào để có thể dụ dỗ Lục Ly đi qua, hắn quyết định thử nói thật xem sao: “ Nhưng Slavic phu nhân muốn gặp ngài!”

“ Slavic phu nhân?”

“ Chính là bà chủ nhà trọ của chúng tôi, một…”

“ Ta biết nàng ấy, ý ta là, tại sao nàng lại muốn gặp ta,”

Oliver trong đầu nhảy số, soạn bừa ra một lý do nói: “ Phu nhân muốn giúp tôi xem một chút, xem xem ông chủ mới của tôi là người như thế nào! Phu nhân rất tốt với tôi.”

Lục Ly đi bộ đằng trước dừng lại, xoay người, nhìn Oliver bằng cặp mắt đen láy độc nhất.

Rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc nào trong cặp mắt đen kia, nhưng Oliver vẫn cảm thấy áp lực không thể chịu nổi, khiến cho hắn gần như nhịn không được nói ra sự thật.

Nhưng trước lúc Oliver sắp trả lời, Lục Ly thu lại đôi mắt. ngoảnh mặt tiếp tục đi về phía trước.

“ Hôm nay không được.”

Lúc đi ra đã là quá giữa trưa, đồng hồ trước quảng trường chỉ 1 giờ 30 phút. Đối với phần lớn người dân bản địa mà nói, buổi chiều có nghĩa là “ không được đi khỏi nhà quá xa”, phòng khi trời tối không kịp trở về nhà.

Lục Ly nhập gia tùy tục, làm theo y hệt như thế.

Nhà trọ Slavic phu nhân ở quảng trường Heijin , đi rồi trở về một hồi mất rất nhiều thời gian. Nhất là Lục Ly còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

“ Hôm nay không được…” Oliver thấp giọng nhắc lại một tiếng, hai mắt sáng lên: “ Ngài nói vậy là ngày mai có thể chứ?”

“ Có lẽ, nếu như ngày mai ta bình an vô sự…”

Câu cuối như lời thì thầm nói với chính mình, Oliver không nghe thấy.

Đến phần cuối con đường, Nơi hai người đi khác nhau, cứ như vậy tách ra mỗi người một hướng.

……

Khu phố Sailor (Thủy Thủ), một vài cửa hàng bán đồ ăn đã mở cửa, mùi thơm bốc ra, bị gió biển thổi quyện vào trong không trung.

Người ở đây một ngày chỉ ăn hai bữa chính: bữa sáng và chiều.

Bọn họ rất ít khi ăn cơm vào buổi tối.

Buổi sáng ăn một bữa cơm giúp cho bọn họ có đủ sức lực làm việc, buổi chiều ăn một bữa nữa là để chống đói trước khi ngủ. Cơm tối? Không có tác dụng gì cũng không cần thiết, chỉ có kẻ có tiền hay quý tộc mới ăn ba bữa một ngày.

Tiệm bánh mì Fillin, những chiếc bánh mì mới ra lò được thợ bánh đưa vào tủ kính. Đa số là loại bánh mì đen nguyên cám rất cứng khi ăn, cùng với một ít bánh mì mềm làm từ bột mì tinh chế.

Vài đứa trẻ quần áo rách rưới, nước da vàng vọt vì thiếu dinh dưỡng vây quanh trước tụ kính, thèm thuồng hít lấy mùi thơm từ tiệm bánh mì bay ra, nuốt nước bọt.

Còn chút thời gian đến bữa cơm chiều, nhân viên trong tiệm bánh đang nhanh chóng nướng bánh mì chuẩn bị bán.

Một dáng người đội mũ dạ đen mặc áo khoác ngoài đi vào tiệm bánh mỳ, thân hình thon dài chắn mất một phần ánh sáng bên ngoài.

Nhân viên bận rộn bên cạnh tủ kính ngẩng đầu lên, thấy người kia cởi mũ dạ xuống, hai mắt tỏa sáng, đi tới nhiệt tình nói: “ Lục Ly tiên sinh, hôm nay ngài muốn gì đó?”

“ Hai pound bánh mì mềm.” Lục Ly nói, nghĩ tới điều gì, bổ sung nói: “ Ở đây có đậu hầm thịt không?”

“ Ở đây chỉ làm bánh mì, nhưng có bà chủ Fillin biết làm đậu hầm thịt đó, nếu ngài cần ta có thể nhờ bà chủ làm giúp ngài.”

“ Như vậy phiền mọi người.”

“ Ngài khách sáo quá, vậy xin ngài chờ một chút.” Nhân viên đi đến sau nhà bếp nói mấy lời gì đó, sau đó trở lại trước tủ kính, đem bánh mì mềm vừa mới nướng trong tủ vẫn còn bốc hơi kẹp ra, bỏ vào túi giấy.

“ Bà Fillin sẽ làm ngay, sau khi làm xong chúng tôi sẽ đưa đến tổ trinh thám của ngài. Bánh mì hết 8 đồng tiền, đậu hà lan hầm thịt 23 đồng tiền, ngài trả 30 đồng là được.”

Lục Ly đưa tiền trả, nhận lấy túi giấy, quay người đi ra khỏi tiệm bánh.

Bọn nhỏ mắt tràn đầy háo hức nhìn về phía Lục Ly, ngón tay vân vê chiếc quần bẩn của chúng, như đang mong đợi cái gì đó.

Lục Ly đứng trước cửa tiệm bánh, hướng bọn nhỏ vẫy vẫy tay rồi mở túi giấy tỏa ra bốc khói.

“ Oa ah!”

Bọn nhỏ hoan hô chạy đến vây quanh Lục Ly, nhưng lại không dám đến quá gần sợ làm bẩn quần áo đắt đỏ của hắn, bọn chúng dè dặt cẩn thnậ nhận lấy miếng bánh mì lớn do Lục Ly bẻ ra, giòn giã nói lời cảm ơn.

“ Cảm ơn Lục Ly tiên sinh.”

“ Ngài đúng là người tốt!”

Một số người lớn đi ngang qua vui vẻ nhìn lại, cùng với vài người hàng xóm đã gặp vài lần thân thiện trêu trọc Lục Ly lại tỏ lòng tốt.

Cư dân ở phố Thủy Thủ rất niềm nở và lịch sự.

Bọn họ như thế không chỉ vì đôi mắt và màu tóc đặc biệt của Lục Ly mà còn vì thân phận của hắn.

Lục Ly là người Trừ Tà duy nhất ở phố Thủy Thủ này, cũng giống như bác sĩ hay học giả, mọi người đều có thể cần bọn họ giúp đỡ.

Mà đối với những đứa nhỏ mà nói, lý do bọn chúng nhiệt tình quý mến rất đơn giản rằng: Lục Ly đối xử với chúng nó rất tốt.

Phân chia cho bọn nhỏ một nửa ổ bánh mì, giữa những câu ân cần thăm hỏi Lục Ly trở về tổ trinh thám.

Không lâu sau, nhân viên tiệm bánh mì đưa đậu hà lan hầm thịt đến, Lục Ly tự nhiên nếm thử ra được hương vị của các loại gia vị trong đó.

Có thể nhận ra bà Fillin bỏ không ít tâm sức làm ra một nồi thịt hầm này.

Lục Ly ăn đậu hầm thịt cùng bánh mì xong, rửa sạch sẽ hộp cơm gửi lại tiệm bánh, sau đó trở lại bàn làm việc tổ trinh thám.

Ngồi vào trong ghế, Lục Ly không nhúc nhích, bất động như pho tượng, yên lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.