Chương 17: Chương 17

… không kể đến việc, Daphne, em nghĩ

chị lẽ ra không nên trốn chạy đi.

– từ Eloise Bridgerton gửi đến chị cô, nữ Công tước Hastings,

trong cuộc chia ly ngắn ngủi giữa Daphne và chồng,

chỉ mới sau vài tuần trong hôn nhân của họ.

Con đường đến nhà Benedict lún và gập ghềnh, và vào lúc Eloise bước xuống trước bậc cấp nhà anh trai, tâm trạng cô đã chuyển từ xấu thành cáu bẳn. Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, khi người quản gia mở cửa, rồi ông nhìn cô như thể cô là một ả đàn bà điên mất trí.

“Graves?” Cuối cùng Eloise hỏi, khi rõ ràng là ông ấy không nói bất cứ gì.

“Chúng tôi có đang mong cô đến?” Ông ấy hỏi, vẫn há hốc nhìn.

“À, không.” Eloise nói, nhìn khá thẳng thừng qua ông vào trong nhà, vì nơi đó, sau cùng thì, là nơi cô muốn ở.

Trời đã bắt đầu lác đác mưa phùn, và cô không mang quần áo theo để thay.

“Nhưng tôi không nghĩ…” Cô bắt đầu.

Graves bước vào trong, muộn màng nhớ ra bản thân và để cô vào. “Chỉ là Cậu chủ Charles.” Ông nói, ám chỉ đến con trai lớn nhất của Benedict và Sophie, chỉ mới năm tuổi rưỡi. “Cậy ấy khá ốm. Cậu ấy–”

Eloise cảm thấy thứ gì đó kinh khủng và như axít dâng lên trong cổ họng. “Chuyện gì vậy?” Cô hỏi, thậm chí không để tâm kiềm chế sự gấp gáp. “Thằng bé có…” Chúa ơi, làm sao ai đó có thể hỏi một đứa nhóc có phải đang chết hay không?

“Tôi sẽ thông báo với Bà Bridgerton.” Graves nói, giật giật nuốt khan. Ông quay đi và chạy vội lên những bậc thang.

“Đợi đã!” Eloise gọi lớn, muốn hỏi thêm nữa, nhưng ông ấy đã đi mất.

Cô ngồi phịch xuống ghế, cảm giác phát ốm vì lo lắng, và rồi, như thể thế là chưa đủ, kinh tởm với chính bản thân vì đã bất mãn với mất mát của chính mình trong cuộc sống. Những rắc rối cô có với Phillip. Thật sự chẳng là rắc rối gì cả ngoài những khó chịu nhỏ – ừ, chúng dường như quá nhỏ và vô nghĩa so với việc này.

“Eloise!”

Đó là Benedict, không phải Sophie, đang đi xuống những nấc thang. Anh ấy trông hốc hác, quanh mắt đỏ mọng, làn da tái nhợt và xanh xao.

Eloise biết tốt hơn là hỏi đã bao lâu kể từ khi anh ngủ; câu hỏi sẽ không phiền phức, và hơn nữa, câu trả lời ở ngay đó trên gương mặt anh – anh đã không chợp mắt cả nhiều ngày.

“Em đang làm gì ở đây?” Anh ấy hỏi.

“Em đến thăm.” Cô nói. “Chỉ để chào mà thôi. Em không biết. Có gì sao? Charles sao rồi? Em mới thấy thằng nhỏ tuần trước. Trông thằng bé ổn. Thằng bé – Chuyện gì vậy?”

Benedict cần đến vài giây để tập hợp năng lượng, nói. “Thằng bé bị sốt. Anh không biết tại sao. Vào thứ bảy, thằng nhỏ thức dậy khỏe mạnh, nhưng rồi vào bữa trưa, nó–” Anh ấy sụm vào bức tường, đau đớn nhắm mắt. “Nó đang nóng bừng lên.” Anh ấy thều thào. “Anh không biết phải làm gì.”

“Bác sĩ đã nói gì?” Eloise hỏi.

“Không gì hết.” Benedict nói bằng một giọng trống rỗng. “Dù sao thì, không gì giúp ích hết.”

“Em gặp thằng bé được chứ?”

Benedict gật đầu, vẫn nhắm mắt.

“Anh cần nghỉ ngơi.” Eloise nói.

“Anh không thể.” Anh ấy lên tiếng.

“Anh phải thế. Anh nhìn thế này chẳng tốt với ai đâu, và em cá Sophie cũng chẳng tốt hơn.”

“Anh giúp cô ấy ngủ một giờ trước.” Anh ấy nói. “Cô ấy trông như chết rồi.”

“À, anh cũng không khác gì hơn.” Eloise nói với anh, giữ cho giọng cô đầy chủ đích nhanh nhẩu và thực tế. Thi thoảng đó là khoảng tời gian mọi người cần như thế này – được yêu cầu gì đó, bảo phải làm gì đó. Lòng trắc ẩn chỉ khiến anh cô khóc, và không ai trong số họ muốn chứng kiến điều ấy.

“Anh phải đi ngủ.” Eloise đề nghị. “Ngay. Em sẽ lo cho Charles. Dù nếu anh chỉ ngủ có một giờ, anh sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Anh ấy không trả lời; nhắm mắt ngủ trong khi đứng.

Eloise nhanh chóng đưa ra chỉ thị. Cô hướng dẫn Graves đưa Benedict vào giường, và cô đi qua phòng bệnh, cố không thở dốc khi ở bước đầu tiên vào phòng và nhìn thấy đứa cháu trai bé nhỏ.

Thằng bé nhìn nhỏ xíu và yếu ớt trên chiếc giường quá lớn; Benedict và Sophie đã phải chuyển cậu nhóc con đến phòng ngủ của họ, nơi có nhiều phòng hơn dành cho những ai chăm sóc. Làn da cậu nhóc đỏ ửng, nhưng đôi mắt, khi mở ra, thì đờ đẫn và trống rỗng, và khi không gượng nằm yên, cậu nhóc lại quẫy đạp, lẩm nhẩm không mạch lạc về những chú ngựa con, những ngôi nhà trên cây và kẹo bánh hạnh nhân.

Việc ấy khiến Eloise tự hỏi cô sẽ lầm bầm một cách rời rạc về điều gì, nếu cô có từng lên cơn sốt vì bệnh cúm.

Cô lau trán thằng nhỏ, và quay cậu lại, giúp những cô hầu thay tấm ra giường, và không chú ý khi mặt trời trượt xuống đường chân trời. Cô chỉ cám ơn Chúa rằng Charles không tệ hơn dưới sự chăm sóc của cô, vì theo những người hầu, Benedict và Sophie đã ở bên cậu nhóc đến suốt cả hai ngày, và Eloise không muốn đánh thức cả hai dậy với tin xấu.

Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, và đọc cho cậu bé nghe quyển sách yêu thích của cậu, những câu chuyện về lũ trẻ con, và cô kể cho cậu bé nghe những chuyện khi cha cậu còn bé. Và cô nghi ngờ là cậu nhóc chẳng nghe được từ nào, nhưng tất cả thứ này khiến cô cảm thấy tốt hơn, vì cô không thể chỉ ngồi đây và không làm gì hết.

Và mãi cho đến tận tám giờ tối, khi cuối cùng Sophie bật dậy ngẩn ngơ và hỏi còn Phillip thì sao, cô mới nhận ra rằng cô nên gửi một lời nhắn, rằng anh có thể trở nên lo lắng.

Nên cô nguệch ngoạc vài dòng ngắn ngủi vội vã, và lại tiếp tục thức đêm cầu nguyện. Phillip sẽ hiểu thôi.

---o0o---

Đến tám giờ tối, Phillip nhận ra một trong hai thứ sau đã xảy đến với vợ anh. Cô đã bỏ mạng trong vụ tai nạn với chiếc xe ngựa, hay cô đã bỏ anh.

Dù là viễn cảnh nào cũng cực kỳ hấp dẫn.

Anh không nghĩ cô sẽ bỏ anh; cô dường như quá đỗi hạnh phúc trong hôn nhân, ngoại trừ cuộc tranh cãi lúc chiều. Và bên cạnh đó, cô đã không mang theo bất cứ gì thuộc về cô, dù việc ấy chẳng có ý nghĩa gì nhiều; hầu hết đồ dùng cá nhân của cô đã được mang đến từ nhà cô ở London. Nó sẽ không như thể cô bỏ lại quá nhiều thứ tại đây ở Romney Hall này.

Chỉ là bỏ lại một người chồng và hai đứa con.

Chúa ơi, anh chỉ vừa mới nói với chúng vào chiều nay – Cha tin rằng nếu ở đây mẹ sẽ nói thế.

Không, anh hung hãn nghĩ, Eloise sẽ không bỏ anh. Cô sẽ không bao giờ làm một việc như thế. Không có đoạn xương hèn nhát nào trong cô hết, và cô sẽ không bao giờ lượn lờ ra khỏi và ruồng bỏ hôn nhân họ. Nếu cô không hài lòng ở vài điểm nào đó, cô sẽ nói với anh, nói thẳng vào mặt anh và nói toạc ra.

Việc đó, anh nhận ra – khi đang giật mạnh áo khoác lúc thực sự tự ném mình ra trước cửa – có nghĩa là cô đã chết ở con mương nào đó trên con đường Wiltshire. Trời đã mưa đều đều cả buổi tối, và những con đường nằm giữa nhà anh và nhà Benedict không được chăm sóc tốt để bắt đầu cho việc phóng xe đi.

Chết tiệt thật, gần như sẽ tốt hơn nếu cô bỏ anh.

Nhưng khi anh phi ngựa đến con đường vào Nhà Tranh Của Ta, cái tên lố bịch về ngôi nhà của Benedict Bridgerton, thấm nước ướt nhẹp và trong cơn cáu kỉnh chết người, mọi việc bắt đầu trông giống Eloise đã quyết định từ bỏ hôn nhân hơn.

Bởi cô đã chẳng nằm trên con mương cạnh con đường, và không có bất kỳ dấu hiệu của bất cứ loại tai nạn xe ngựa nào, và hơn nữa, cô đã không nấp trong cả hai nhà trọ trên hành trình đi đến.

Và chỉ có một tuyến đường giữa nhà anh và nhà Benedict, không như thể cô ở đâu đó trong một quán trọ khác trên một con đường khác, và toàn bộ trò hề này có thể ghi lại như không gì khác hơn là một hiểu lầm to tướng.

“Bình tĩnh.” Anh nói dưới hơi thở khi dộng âm ầm lên những bậc cấp phía trước. “Bình tĩnh nào.”

Vì anh chưa bao giờ gần với việc đánh mất bình tĩnh như lúc này.

Có lẽ ở đây có một lời giải thích hợp lý. Có lẽ cô không muốn đánh xe trở về nhà trong cơn mưa. Cơn mưa ngoài kia không lớn đến thế, nhưng lớn hơn cơn mưa phùn, và anh nghĩ rằng cô có thể không bận tâm ra đi.

Anh nâng cái vòng sắt trên cửa và dộng nó cái rầm. Mạnh.

Có lẽ bánh xe ngựa bị nứt.

Anh sập mạnh vòng cửa lần nữa.

Không, cái đó không thể giải thích được. Benedict có thể dễ dàng gửi cô lại nhà bằng xe ngựa của anh ấy.

Có lẽ…

Có lẽ…

Tâm trí anh tìm kiếm một cách vô ích cho vài lý do khác tại sao cô sẽ ở đây với anh cô, và không ở nhà với chồng cô. Anh không thể nghĩ được đến một lý do nào.

Câu nguyền rủa rít ra khỏi miệng anh là câu mà anh đã không không nói ra trong nhiều năm.

Anh với tới cái vòng cửa lần nữa, lần này chuẩn bị giật mạnh cái thứ ôn dịch này ra khỏi cửa và ném mạnh nó xuyên qua cửa sổ, nhưng rồi chỉ vừa lúc đó cánh cửa bật mở ra, và Phillip thấy chính anh đang trừng trừng nhìn vào Graves, người anh đã gặp ít nhất trong hai tuần lễ trước, trong trò hề tìm hiểu tỏ tình.

“Vợ ta?” Phillip thực tế đã gầm lên.

“Ngài Phillip!” Tên quản gia thở dốc.

Phillip không di chuyển, dù cơn mưa đang tuôn dòng xuống mặt anh. Cái căn nhà mắc ôn này không có mái cổng. Ai mà có thể nghe về một thứ như vậy, ở nước Anh, ở tất cả mọi chỗ được chứ?

“Vợ ta.” Anh đâm thọc lần nữa.

“Bà ấy ở đây.” Graves đảm bảo với anh. “Mời ngài vào.”

Phillip bước vào trong. “Ta muốn vợ ta.” Anh nói lần nữa. “Ngay.”

“Hãy để tôi cởi áo khoác cho ngài.” Graves nói.

“Ta không cần cởi cái áo khoác chết toi này.” Phillip quát nạt. “Ta muốn vợ ta.”

Graves đông cứng, hai tay vẫn còn đang lủng lẳng ở chỗ áo khoác Phillip. “Ngài không nhận được lời nhắn của Bà Crane?”

“Không, ta không nhận được lời nhắn.”

“Tôi nghĩ ngài đến quá nhanh.” Graves lầm bầm. “Ngài hẳn phải qua mặt người đưa tin. Tốt hơn ngài nên vào trong.”

“Ta đã vào trong.” Phillip bực bội nhắc ông ta.

Graves thở ra một hơi, gần như tiếng thở dài, cảm xúc rõ ràng một người quản gia không nên để lộ ra. “Tôi nghĩ ngài sẽ ở đây một lúc.” Ông ấy nhỏ nhẹ nói. “Cởi áo khoác ra đi. Hãy lau khô người. Ngài sẽ muốn thoải mái.”

Cơn giận của Phillip đột nhiên trượt qua sự khiếp sợ đến tận xương. Có phải đã có chuyện gì xảy ra với Eloise? Chúa ơi, nếu có bất cứ gì – “Chuyện gì đang diễn ra?” Anh thì thào.

Anh chỉ vừa mới tìm được các con. Anh không sẵn sàng để đánh mất vợ.

Người quản gia chỉ hướng về phía những bậc cấp với đôi mắt buồn bã. “Hãy đi với tôi.” Ông ấy khẽ khàng. Phillip theo sau, mỗi bước chân đong đầy nỗi kinh hãi.

Eloise đã, tất nhiên, đến nhà thờ gần như và mỗi ngày chủ nhật trong quãng đời cô. Đó là những gì cô được trông mong, và đó là điều mà những người tốt, chân thành làm, nhưng sự thật cô chưa lần nào thực sự là loại người tín ngưỡng tôn giáo. Tâm trí cô có khuynh hướng thơ thẩn trong suốt những bài thuyết giảng, và cô hát bài thánh ca không phải với bất kỳ nhận thức vĩ đại của sự chấp cánh tâm linh nào ngoài việc bởi vì cô rất thích âm nhạc, và nhà thờ là nơi duy nhất chấp nhận cho đôi tai của chính cô cất cao giọng hát.

Nhưng giờ đây, tối nay, khi cô cúi xuống nhìn đứa cháu trai nhỏ bé, cô cầu nguyện.

Charles đã không tệ hơn, nhưng cậu nhóc cũng chẳng khá lên, và bác sĩ, người đã đến và đi đến lần thứ hai trong ngày, đã tuyên bố “ở trong tay Chúa”.

Eloise ghét cụm từ đó, ghét cái cách những bác sĩ phải viện đến nó khi đối mặt với căn bệnh ngoài khả năng của họ, nhưng nếu họ đúng, và điều ấy thật sự nằm trong tay Chúa, thì cầu Chúa, đó là những lời khẩn khoản cô gửi đến người.

Khi cô không đặt một mảnh vải lạnh lên trán Charles, hay một muỗng nước âm ấm xuống cổ họng thằng bé, cô cầu nguyện. Nhưng chẳng có nhiều việc để làm, và phần lớn thời gian của cô trong phòng là trải qua vô vọng trong thức trắng.

Vậy nên cô chỉ ngồi đó, hai tay khẽ gập lại trong lòng, thì thầm, “Làm ơn. Làm ơn.”

Và rồi, như thể lời cầu nguyện sai trái đã không được trả lời, cô nghe thấy âm thanh ở ngưỡng cửa, và chẳng biết bằng cách nào đó là Phillip, dù cô chỉ mới gửi lời nhắn có một giờ trước. Anh ướt đẫm bởi cơn mưa, mái tóc bù xù dính vào trán, nhưng anh trông quá mức thân thuộc, và trước khi cô có một manh mối mình đang làm gì, cô chạy băng qua phòng vả quẳng mình vào vòng tay anh.

“Ôi, Phillip.” Cô nấc lên, cuối cùng tự cho phép bản thân mình khóc. Cô đã quá mạnh mẽ cả ngày, buộc bản thân phải cứng rắn, sự cứng rắn mà anh trai và chị dâu cô cần. Nhưng giờ Phillip ở đây, và vòng tay anh dang rộng, anh cảm giác quá vững chãi và tuyệt vời, và lần đầu cô có thể cho phép ai đó mạnh mẽ vì cô.

“Anh nghĩ đó là em.” Phillip thều thào.

“Sao cơ?” Cô hỏi, bối rối.

“Ngườ quản gia – ông ấy không giải thích cho đến khi bọn anh lên những bậc thang. Anh đã nghĩ đó là–” Anh lắc đầu. “Đừng bận tâm.”

Eloise không nói gì, chỉ ngước lên nhìn anh, nhẹ mỉm cười buồn bã.

“Thằng nhóc thế nào?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu. “Không tốt lắm.”

Anh nhìn qua Benedict và Sophie, đã đứng lên để chào anh. Họ trông cũng khá là ‘không tốt lắm’.

“Như thế này bao lâu rồi?” Phillip hỏi.

“Hai ngày.” Benedict đáp.

“Hai ngày rưỡi.” Sophie sửa lại. “Kể từ sáng chủ nhật.”

“Anh cần lau khô đi.” Eloise nói, đẩy mình ra khỏi anh. “Và giờ em cũng cần làm thế.” Cô rầu rĩ nhìn xuống váy, giờ đây ướt đẫm ở phía trước vì quần áo ướt của Phillip. “Anh sẽ kết thúc không khá gì hơn tình trạng của Charles đâu.”

“Anh ổn.” Phillip nói, lướt qua cô khi đi đến cạnh giường của cậu bé nhỏ. Anh chạm vào trán cậu nhóc, rồi lắc đầu và chăm chú nhìn lại cha mẹ cậu nhóc. “Tôi không thể nói gì.” Anh nói. “Tôi quá lạnh vì cơn mưa.”

“Thằng bé sốt.” Benedict xác nhận một cách dứt khoát.

“Mọi người đã làm gì cho thằng bé rồi?” Phillip hỏi.

“Anh có biết vài loại thuốc không?” Sophie hỏi, đôi mắt đong đầy hy vọng một cách khủng khiếp.

“Bác sĩ đã lấy máu thằng bé.” Benedict trả lời. “Dường như chẳng giúp được gì.”

“Chúng tôi đã cho thằng bé uống nước luộc thịt,” Sophie nói, “và làm mát khi nó trở nên quá nóng.”

“Và làm thằng bé nóng lên khi nó trở nên quá lạnh.” Eloise kết thúc khổ sở.

“Không thứ gì có vẻ như công hiệu.” Sophie thì thào. Và rồi, trước mặt mọi người, chị ấy đơn giản sụp đổ. Đổ sụp vào cạnh giường và khóc nấc.

“Sophie.” Benedict nghẹn lời. Anh ấy khụy gối xuống bên cạnh chị, và giữ lấy chị khi chị òa lên, Phillip và Eloise cùng quay đi khi nhận ra anh ấy cũng đang khóc.

“Trà lá liễu.” Phillip nói với Eloise. “Thằng nhóc có uống miếng nào không?”

“Em không nghĩ thế. Sao vậy?”

“Chỉ là vài thứ anh học tại Cambridge. Nó thường được sử dụng để xoa dịu cơn đau, trước khi cồn thuốc phiện trở nên quá phổ biến. Một trong các giáo sư của anh nhấn mạnh nó cũng giúp giảm sốt.”

“Anh có cho chị Marina uống trà không?” Eloise hỏi. Phillip nhìn cô ngạc nhiên, rồi nhớ ra cô vẫn nghĩ Marina đã chết vì viêm phổi, việc mà, anh cho là, gần như đúng. “Anh đã thử,” anh trả lời, “nhưng anh không thể đổ nhiều xuống cổ họng cô ấy. Và hơn nữa, cô ấy ốm hơn Charles.” Anh nuốt khan, nhớ lại. “Theo nhiều cách.”

Eloise ngước lên nhìn vào khuôn mặt anh có đến một lúc lâu, rồi nhanh nhẹn quay lại Benedict và Sophie, bây giờ đã yên tĩnh, nhưng vẫn còn quỳ trên sàn nhà, lạc vào khoảnh khắc riêng tư của họ.

Tuy nhiên, Eloise, đúng là Eloise, có ít sự tôn trọng khoảnh khắc riêng tư vào thời gian như thế này, và vậy nên cô chộp lấy vai anh trai và quay anh ấy lại. “Anh có trà lá liễu không?” Cô hỏi anh.

Benedict chỉ nhìn cô, chớp mắt, và rồi cuối cùng nói. “Anh không biết.”

“Bà Crabtree có thể có.” Sophie nói, ám chỉ đến một nửa của cặp đôi già cả đã trông nom cho Nhà Tranh Của Ta trước khi Benedict kết hôn, và đã không là gì hơn ngoài một nơi chốn tạm bợ cho anh ấy qua đêm. “Bà ấy luôn có những thứ như thế. Nhưng bà ấy và Ông Crabtree đã đi thăm con gái. Họ sẽ không về nhà trong nhiều ngày nữa.”

“Có thể vào nhà họ được chứ?” Phillip hỏi. “Tôi sẽ nhận ra nếu bà ấy có nó. Không phải là lá trà. Chỉ là vỏ cây, chúng tôi sẽ ngâm trong nước nóng, Nó có thể giúp hạ sốt.”

“Vỏ cây liễu?” Sophie nghi ngờ hỏi. “Anh có ý chữa cho con tôi với vỏ của một cái cây?”

“Nó chắc chắn không làm đau thằng bé bây giờ.” Benedict cộc lốc nói, sải bước về phía cửa. “Đi nhanh nào, Crane. Chúng tôi có chìa khóa nhà tranh của họ. Tôi sẽ tự dẫn cậu đến đó.” Nhưng khi anh ấy với tới cửa, anh quay lại và hỏi Phillip. “Anh có biết anh sắp làm việc gì không?”

Phillip trả lời cách duy nhất mà anh biết. “Tôi không biết. Tôi hy vọng thế.”

Benedict chăm chăm nhìn anh, và Phillip biết người đàn ông lớn tuổi hơn nay đang ước lượcngChỉ có một thứ để Benedict cho phép anh cưới em gái anh ấy. Khá chắc còn thứ gì khác để buộc anh ấy đối mặt với những chất độc lạ lùng rót xuống cổ họng con trai.

Nhưng Phillip hiểu. Anh cũng có con mà.

“Được rồi.” Benedict nói. “Đi thôi.”

Và khi Phillip vội vã đi khỏi nhà, tất cả những gì anh có thể làm là cầu nguyện niềm tin của Benedict Bridgerton đặt vào anh là không nhầm chỗ.

Cuối cùng, thật khó để nói là vỏ cây liễu hay những lời thì thầm của Eloise hay chỉ là măy mắn thầm lặng, nhưng vào buổi sáng hôm sau, cơn sốt của Charles đã bị phá vỡ, và dù cho cậu nhóc vận còn ốm yếu cũng như bơ phờ, nhưng rành rành là đang hồi phục.

Đến trưa, hiển nhiên là Eloise và Phillip không còn cần ở lại nữa, và thực tế họ đang trở nên ngáng đường, vậy nên họ leo vào trong xe ngựa và hướng về nhà, cả hai đều thiết tha đổ sụp xuống trong cỗ xe ấy, một cái giường vững chắc và, lần đầu tiên, không làm gì cả ngoài việc ngủ.

Mười phút đầu tiên của hành trình về nhà trôi qua trong im lặng. Eloise, thật lạ lùng, tự thấy quá mệt mỏi để nói. Nhưng dù trong tình trạnh kiệt sức, cô cũng không cách nào ngủ được, bị nỗi đau siết chặt từ sự căng thẳng và lo lắng của đêm không ngủ trước. Và vậy nên cô hài lòng với việc chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ nơi miền quê ẩm ướt. Trời đã ngừng mưa ngay vào lúc cơn sốt của Charles thuyên giảm, gợi ý về một sự can thiệp thiêng liêng có thể ám chỉ đến những lời cầu nguyện của Eloise như vị cứu tinh cho cậu bé nhỏ, nhưng Eloise liếc trộm về phía chồng cô, ngồi cạnh cô trong xe ngựa với đôi mắt nhắm (dù cho, cô khá chắc chắn, không ngủ), cô biết nó là do vỏ cây liễu.

Cô chẳng biết cô biết điều ấy bằng cách nào, và cô khá rõ cô có thể không bao giờ chứng minh được sự thật đó, nhưng mạng sống cháu trai cô đã được cứu bởi một tách trà.

Và nghĩ việc Phillip ở nhà anh trai cô tối đó đã chưa bao giờ được trông mong. Đó là một mắc xích trong những sự kiện. Nếu cô đã không đi để gặp hai đứa sinh đôi, nếu cô đã không đi nói với Phillip cô không thích bà bảo mẫu của chúng, nếu họ đã không cãi vã…

Theo cách đó, cậu nhỏ Charles Bridgerton hoàn toàn là cậu bé may mắn nhất nước Anh.

“Cám ơn anh.” Cô nói, không nhận thấy cô có ý nói ra cho đến khi từ ngữ thoát khỏi môi.

“Vì cái gì?” Phillip lầm bầm ngái ngủ, mà không mở mắt.

“Charles.” Cô nói đơn giản.

Phillip mở mắt trước câu nói đó, và quay sang cô. “Đó có thể không phải nhờ việc làm của anh. Chúng ta sẽ không bao giờ biết có phải là nhờ vỏ cây lá liễu hay không.”

“Em biết.” Cô cương quyết nói.

Môi anh khẽ cong lên cười. “Em luôn luôn thế.”

Và cô nghĩ về bản thân – có phải đây là thứ cô đã đợi suốt cuộc đời mình? Không phải đam mê, không phải tiếng hổn hển hài lòng cô cảm thấy khi anh trên giường cùng cô, mà là thứ này.

Thứ cảm giác thoải mái, thứ cảm giác của sự bầu bạn dễ chịu, của việc ngồi cạnh ai đó trong xe ngựa, và biết đến từng tế bào trong sự tồn tại của bạn rằng bạn thuộc về đâu.

Cô đặt tay mình vào tay anh. “Thật kinh khủng.” Cô nói, ngạc nhiên với những giọt lệ trong đôi mắt. “Em nghĩ em chưa từng sợ như thế trong đời. Em không thể tưởng tượng được nó sẽ như thế khủng khiếp đến thế nào với Benedict và Sophie.”

“Anh cũng không.” Phillip khẽ khàng nói.

“Nếu đó là một trong những đứa con của chúng ta…” Cô nói, và nhận ra đấy là lần đầu tiên cô nói điều đó. Con của chúng ta.

Phillip im lặng một lúc lâu. Khi anh nói, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. “Suốt cả thời gian anh dõi theo Charles,” anh nói, giọng khàn khàn mập mờ, “tất cả những gì anh tiếp tục nghĩ là, cám ơn Chúa đó không phải Oliver hay Amanda.” Và rồi anh quay lại sang cô, gương mặt nhăn lại với tội lỗi. “Nhưng đó không nên là con của bất kỳ ai.”

Eloise siết tay anh. “Em không nghĩ có bất cứ gì sai với những cảm xúc ấy. Anh biết đó, anh không phải một vị thánh. Anh chỉ là một người cha. Một người cha rất tốt, em nghĩ thế.”

Anh nhìn cô với một biểu cảm kỳ lạ, và rồi lắc đầu. “Không.” Anh trang nghiêm nói. “Anh không phải người cha tốt. Nhưng anh hy vọng sẽ trở thành thế.”

Cô nghiêng đầu. “Phillip?”

“Em đã đúng.” Anh nói, môi siết lại thành một đường dữ tợn. “Về bảo mẫu của chúng. Anh không muốn bất cứ thứ gì không ổn, và vậy nên anh không chú ý, nhưng em đã đúng. Bà ta đánh đập tụi nhỏ.”

“Cái gì?”

“Với một quyển sách.” Anh tiếp, giọng gần như thản nhiên, như thể anh đã kiệt sức với tất cả xúc cảm. “Anh bước vào và bà ta đang đánh Amanda với một quyển sách. Bà ta đã đánh Oliver xong.”

“Ồ, không.” Eloise nói, khi những giọt nước – của muộn phiền và giận dữ – đong đầy trong mắt. “Em chưa bao giờ mơ. Em không thích bà ta, tất nhiên. Và bà ấy đánh bọn trẻ vào những khớp ngón tay, nhưng… em đã từng bị đánh vào những khớp ngón tay. Mọi người đều bị thế.” Cô sụp người xuống ghế, tội lỗi chùn vai xuống. “Em đáng lẽ nên nhận ra mới phải. Em lẽ ra nên thấy.”

Phillip khịt mũi. “Em chỉ mới ở đây hai tuần. Anh đã sống với người phụ nữ trời đánh đó cả hàng tháng. Nếu anh không thấy, làm sao em có thể?”

Eloise không có gì để nói, ít nhất không có gì để làm chồng cô cảm thấy tội lỗi hơn. “Em chắc anh đã sa thải bà ta.” Cuối cùng cô nói.

Anh gật đầu. “Anh nói với bọn trẻ em sẽ giúp tìm một người thay thế.”

“Tất nhiên.” Cô nói nhanh.

“Và anh–” Anh dừng lại, hắng giọng, và nhìn ra cửa sổ trước khi tiếp tục. “Anh–”

“Chuyện gì vậy, Phillip?” Cô nhỏ nhẹ hỏi.

Anh không quay lại khi nói. “Anh sẽ trở thành một người cha tốt hơn. Anh đã đẩy chúng ra quá lâu. Anh đã quá sợ hãi việc trở thành cha anh, trở nên giống ông, rằng anh–”

“Phillip,” Eloise thì thầm, đặt tay cô trên tay anh, “anh không giống cha anh. Anh chẳng bao giờ giống ông ấy.”

“Không, anh không giống,” anh nói, giọng rỗng tuếch, “nhưng anh nghĩ anh có thể thế lắm chứ. Anh đã chộp lấy roi da một lần. Anh đi đến chuồng ngựa và chộp lấy sợi roi da.” Anh gục đầu vào hai bàn tay. “Anh đã rất giận dữ. Giận dữ đến phát điên lên.”

“Nhưng anh đã không dùng đến nó.” Cô thầm thì, biết những lời của cô là đúng. Nó phải đúng.

Anh lắc đầu. “Nhưng anh đã muốn.”

“Nhưng anh đã không làm.” Cô nói lần nữa, giữ giọng kiên quyết như cô có thể.

“Anh đã rất giận.” Anh nói lần nữa, và cô không chắc anh có nghe cô không, khi quá lạc lõng trong chính ký ức anh. Nhưng rồi anh quay sang cô, và đôi mắt anh đâm xuyên qua đôi mắt cô. “Em có hiểu chuyện gì là kinh hãi với cơn giận của chính mình không?”

Cô lắc đầu.

“Anh không phải là một thằng đàn ông nhỏ bé, Eloise.” Anh nói. “Anh có thể làm bị thương ai đó.”

“Vậy thì em cũng có thể.” Cô trả lời. Và rồi, trước cái nhìn lạnh đạm từ anh, cô thêm vào. “À, có thể không như anh, nhưng em chắc chắn đủ lớn để làm bị thương một đứa trẻ.”

“Em sẽ không bao giờ làm thế.” Anh càu nhàu, quay đi.

“Anh cũng sẽ không làm bị thương một đứa trẻ.” Cô nhắc lại.

Anh lặng im.

Và rồi, bỗng dưng, cô hiểu. “Phillip,” cô dịu dàng nói, “anh nói anh giận dữ, nhưng… anh giận dữ với ai?”

Anh nhìn cô khó hiểu. “Chúng trét keo vào những tấm ra giường để dính vào tóc gia sư của chúng đấy, Eloise.”

“Em biết.” Cô nói, với cái phẩy tay xua đi. “Em khá chắc em sẽ muốn bóp cổ cả hai đứa, nếu em có mặt. Nhưng đó không phải những gì em hỏi.” Cô chờ anh đưa ra vào loại tín hiệu hồi đáp. Nhưng anh không làm thế, và cô thêm. “Anh giận chúng vì vụ keo, hay anh giận dữ với chính mình, vì không biết làm sao để chúng hiểu biết?”

Anh không nói nhưng cả hai đều biết câu trả lời.

Eloise với tới và chạm vào tay anh. “Anh không có gì giống cha anh cả, Phillip à.” Cô nói. “Không gì hết.”

“Giờ đây anh mới biết.” Phillip khẽ nói. “Em không biết anh đã muốn xé toạc Bảo mẫu Edwards ra thành vụn đến mức nào đâu.”

“Em có thể tưởng tượng ra.” Eloise nói, khịt mũi khi cô ổn định lại xuống chỗ ngồi.

Phillip cảm thấy môi anh xoắn lại. Anh không biết tại sao, nhưng có thứ gì đó gần như vui vui trong giọng điệu của vợ anh, thứ gì đó an ủi. Không biết bằng cách nào, họ đã tìm thấy sự hài hước trong một tình huống chẳng có chút hài hước nào. Và cảm giác thật tuyệt.

“Bà ta xứng đáng với thứ gì đó nhiều hơn.” Eloise bồi vào với một cái nhún vai. Và rồi cô quay sang và nhìn anh. “Nhưng anh không dạy bà ta một bài học đâu, đúng chứ?”

Anh lắc đầu. “Không. Và nếu anh xoay sở để kiềm cơn giận với bà ta, thì chết tiệt là anh sẽ giỏi trong việc không đánh mất bình tĩnh với con anh.”

“Tất nhiên rồi.” Eloise nói, cứ như đó chưa bao giờ là vấn đề. Cô vỗ vỗ tay anh, rồi liếc ra ngoài cửa sổ, rõ ràng thờ ơ.

Thứ niềm tin này ở trong anh, Phillip nhận ra. Thứ niềm tin này trong thâm tâm anh, trong đặc tính tâm hồn anh, khi anh tan nát bởi nghi ngờ trong nhiều nhiều năm đến thế.

Và rồi anh cảm giác anh phải chân thật, phải bắt đầu thẳng thắn, và trước khi biết anh đang làm gì, anh bật ra, “Anh đã nghĩ em bỏ anh.”

“Tối hôm trước?” Cô quay qua anh trong cơn sốc. “Sao anh lại nghĩ thế?”

Anh nhún vai tự phản đối. “Ồ, em không biết đâu. Nó có thể thế vì em bỏ đi đến nhà anh trai và không bao giờ trở lại.”

Cô hừm hừm trước câu nói đó. “Giờ đây rõ ràng anh đã hiểu lý do em bị giữ chân, và hơn nữa, em sẽ không bao giờ bỏ anh. Anh nên biết điều đó.”

Anh cong một bên mày. “Anh nên biết ư?”

“Tất nhiên anh nên biết.” Cô nói, nhìn khá cáu gắt với anh. “Em đã thề trong nhà thờ, và em đảm bảo với anh em không xem nhẹ những thứ như thế. Hơn nữa, em cam kết với Olvier và Amanda trở thành mẹ hai đứa nhóc, và em sẽ chẳng bao giờ quay lưng lại trước lời đó.”

Phillip quý trọng cô sâu sắc, rồi lầm bầm. “Không. Không, em sẽ không làm thế. Anh mới ngốc làm sao khi nghĩ vậy.”

Cô ngồi xuống lại và khoanh tay. “Chà, anh lẽ ra nên thế. Anh biết em nhiều hơn thế mà.” Và rồi, khi anh không nói bất cứ gì, cô thêm. “Những đứa nhóc đáng thương. Chúng đã mất mẹ mà không phải lỗi chúng. Em chắc chắn sẽ không chạy đi và để chúng trải qua mọi chuyện lần nữa.”

Cô quay sang anh với vẻ cực kỳ cáu kỉnh. “Em không thể tin anh thậm chí có thể nghĩ em như vậy.”

Phillip bắt đầu tự hỏi thứ tương tự với bản thân anh. Anh chỉ mới biết Eloise – Chúa ơi, có thể nào mới chỉ hai tuần? Vậy mà anh cảm giác như, trong nhiều cách, là cả đời người. Bởi anh cảm giác anh biết cô, biết tường tận. Cô luôn có những bí mật, dĩ nhiên, như tất cả mọi người, và anh khá chắc anh chưa bao giờ hiểu rõ cô, vì anh chưa từng có thể tưởng tượng hiểu bất kỳ phái nữ nào.

Nhưng anh biết cô. Anh khá chắc anh biết cô. Và anh lẽ ra nên biết tốt hơn thay vào việc lo lắng cô từ bỏ hôn nhân họ.

Nó hẳn phải hoảng hốt, rõ ràng và đơng giản. Và, anh cho là, vì nghĩ cô bỏ anh tốt hơn là tưởng tượng cái chết của cô trong một con mương bên vệ đường nào đó. Với vế trước, ít nhất anh có thể dông bão đến nhà anh trai cô và lôi cô về nhà.

Nếu cô chết đi…

Anh không thể chuẩn bị cho nỗi đau trong ruột gan anh trước ý nghĩ đó.

Khi nào cô đã trở nên có ý nghĩa với anh nhiều đến thế? Và anh sẽ làm gì để giữ cho cô hạnh phúc?

Vì anh cần cô hạnh phúc. Không phải chỉ đơn giản, anh tự nói với chính mình, vì hạnh phúc của Eloise có nghĩa cuộc sống anh sẽ tiếp diễn bằng phẳng. Anh cần cô hạnh phúc, bởi chỉ cần một ý nghĩ nhỏ nhất của việc cô bất hạnh cũng như con dao cứa vào trái tim anh.

Đúng thế, sự mỉa mai nhắm mới hay làm sao. Anh đã tự nói với chính anh, hết lần này đến lần khác, rằng anh lấy cô để cô trở thành một người mẹ cho các con anh, nhưng chỉ đến bây giờ, khi cô tuyên bố sẽ không bao giờ rời bỏ hôn nhân họ, rằng lời cam kết của cô với hai đứa sinh đôi quá mạnh mẽ–

Anh cảm thấy ghen tị.

Anh thực sự ghen tị với con anh. Anh muốn cô ám chỉ đến từ vợ, và tất cả anh nghe chỉ là từ mẹ thôi.

Anh muốn cô muốn anh. Anh. Không phải chỉ vì cô đã thề trong nhà thờ, mà bởi cô khá tin rằng cô không thể sống nếu thiếu anh. Có thể thậm chí cả bởi vì cô yêu anh.

Yêu anh.

Chúa ơi, khi nào thì chuyện này đã xảy ra? Khi nào anh đã muốn quá nhiều đến thế từ hôn nhân? Anh cưới cô để cô trở thành mẹ các con anh; cả hai người họ đều biết việc ấy.

Và rồi giữa họ có sự đam mê. Anh là một thằng đàn ông, vì Chúa, và anh không ăn nằm với một người phụ nữ đến tám năm. Làm sao anh có thể không say cái cảm giác làn da Eloise cạnh anh, không say cái cảm giác những lời thì thầm và rên rỉ từ cô khi cô bùng nổ xung quanh anh?

Cái cảm giác thích thú thuần khiết của chính anh mỗi lần anh vào trong cô?

Anh đã tìm thấy mọi thứ anh từng muốn trong một cuộc hôn nhân. Eloise chạy vào đời anh hoàn hảo vào ban ngày, và sưởi ấm giường anh bằng kỹ năng thành thạo vào ban đêm. Cô lắp đầy đến từng khát khao trong anh quá tuyệt đến mức anh đã không chú ý cô còn làm cả những thứ khác hơn nữa.

Cô tìm thấy trái tim anh. Cô chạm vào nó, đổi thay nó. Đổi thay anh.

Anh yêu cô mất rồi. Anh đã không tìm kiếm tình yêu, đã không cho đến một ý nghĩ về nó, nhưng tình cảm ấy ở đây, và đó là thứ tình cảm vô giá nhất có thể hình dung ra.

Anh đang ở rạng đông của một ngày mới, ở trang đầu tiên của một chương mới trong đời mình. Thật xúc động. Và mới kinh hãi làm sao. Vì anh không muốn thất bại. Không phải bây giờ, không phải khi cuối cùng anh đã tìm thấy mọi thứ anh cần. Eloise. Con anh. Chính bản thân anh.

Đã quá nhiều năm kể từ khi anh cảm thấy thoải mái với làn da anh, kể từ khi anh tin tưởng bản năng mình. Kể từ khi anh nhìn vào gương mà không tránh né cái nhìn chằm chằm của chính anh.

Anh khẽ liếc ra ngoài cửa sổ. Xe ngựa đang đi xuống chậm dần, đang dừng lại sát cạnh Romney Hall. Mọi thứ đều trông xám ngắt – bầu trời, phiến đá của ngôi nhà, những khung cửa sổ, phản chiếu những đám mây. Ngay cả thảm cỏ dường như cũng ít xanh hơn khi không có ánh nắng mặt trời sáng soi sắc màu nó.

Phù hợp với tâm trạng suy tư của anh đến hoàn hảo.

Một gã người hầu xuất hiện để giúp Eloise xuống, và khi Phillip đã nhảy xuống cạnh bên cô, cô quay sang anh và nói, “Em kiệt sức rồi, và anh trông cũng giống thế. Có lẽ chúng ta nên chợp mắt chăng?”

Anh chỉ vừa mới định đồng ý, vì anh mệt lử, nhưng rồi, chỉ trước khi những từ ngữ có thể thoát khỏi miệng anh, anh lắc đầu và nói. “Em sẽ chợp mắt mà không có anh.”

Cô mở miệng để hỏi anh, nhưng anh khiến cô im lặng với một cái siết dịu dàng trên vai cô. “Anh sẽ trở lại với em nhanh thôi.” Anh nói. “Nhưng ngay bây giờ, anh nghĩ anh muốn ôm các con.”