Chương 8: Tiền Sử Tâm Thần Phân Liệt

Na Lan dành cả buổi chiều tra cứu tư liệu thư viện. Không được mang hồ sơ bệnh án thần kinh của Mễ Trị Văn ra khỏi bệnh viên, cô đành ngồi trong phòng làm việc của Chu Trường Lộ, đọc tỉ mỉ và ghi chép, cũng được kha khá. Chu Trường Lộ dặn cô muốn đến đọc lúc nào cũng được. Bệnh thần kinh luôn có nhiều vấn đề liên quan phức tạp, có những nội dung dường như vô can thậm chí lầm tưởng người lập hồ sơ bệnh án đã chểnh mảng tùy tiện, nhưng lại ẩn chứa không ít điều bí ẩn kỳ thú. Chỉ hiềm bệnh án của Mễ Trị Văn quá giản lược, khi phân tích tìm hiểu Na Lan cảm thấy hơi bất lực, vì dẫu sao cô cũng không phải bác sĩ thần kinh lâm sàng.

Sau đây là những ghi chép từ 20 năm trước, trong một lần Tổng viện thần kinh Giang Kinh nhận bệnh nhân Mễ Trị Văn vào chữa trị.

Ghi chép khi nhập viện

Mễ Trị Văn , nam, 38 tuổi, người thành phố Giang Kinh, không người nhà đưa vào. Ngày 26 tháng Tư năm 1990, bị công an khu Văn Viên - Giang Kinh bắt về tội cưỡng dâm bất thành. Trong lúc thẩm vấn, hắn có biểu hiện thần kinh và lên cơn điên, bác sĩ phó chủ nhiệm Đằng Lương Tuấn tham gia hội chẩn, sơ bộ nhận định hắn bị tâm thần phân liệt, đề nghị đưa vào viện điều trị. Ngày 29 tháng Tư nhập viện, lập biên bản. Đối chiếu lời hắn trình bày với lời khai ở công an Văn Viên do cảnh sát Vương Kiến Quốc thẩm vấn, thấy có những chi tiết tồn nghi, chưa rõ ràng.

Ngày 26 tháng Tư, Mễ Trị Văn lẻn vào nhà dân định cưỡng bức một cô gái nhưng cô ta chống cự hô hoán, hắn bị cha mẹ cô gái khống chế, rồi báo công an, sa đó bị giải về thẩm vấn ở công an Văn Viên. Hắn chỉ khai mình họ Vu, không chịu khai tên, và phủ nhận việc cưỡng bức. Hói hắn có biết cô gái đó không, hắn khai rõ họ tên, biệt hiệu của cô gái, nói mình và cô ta có tình duyên vạn kiếp, coi việc xâm hại tình dục là sự giao lưu thể xác tâm hồn. Cô gái kia phủ nhận quen biết hắn, chỉ nói mình từng nhìn thấy hắn bám theo ngoài phố. Tiếp tục thẩm vấn, hắn nhiều lần nói mình rất tâm đầu ý hợp với cô gái, và gọi cảnh sát là bọn ác nhân cùng nhiều kẻ ác trên đời hãm hại hắn, đến nỗi lúc này hắn phải trốn vào rừng rậm núi cao. Sau khoảng một giờ thẩm vấn, hắn bỗng kêu rít lên, mắt mũi trợn ngược toàn thân co giật, sùi bọt mép rồi ngã lăn ra. Nhân viên cấp cứu đã tiêm thuốc an thần làm dịu cơn điên, đồng thời phát hiện thấy hắn bị huyết áp cao và điện tâm đồ bất thường, bèn đưa vào bệnh viên Phổ Nhân để theo dõi.

Ngày 27 tháng Tư, tỉnh dậy sau vài giờ hôn mê, Mễ Trị Văn có thể trả lời thẩm vấn của công an một cách bình thường. Hắn khai họ tên là Mễ Trị Văn và đọc thuộc lòng số chứng minh thư. Nhưng khi hỏi về vụ cưỡng dâm bất thành tối hôm trước thì hắn đáp không nhớ rõ, nhưng vẫn nói đúng họ tên cô gái kia, và bảo đó là bạn gái của hắn, hắn mò vào để đưa cô ta cùng bỏ trốn. Hắn nói, vì hai người tuổi tác quá chênh lệch nên rất nhiều người không bằng lòng hắn và cô ta yêu nhau, định giết hắn. Công an lại hỏi hắn có quen người họ Vu kia không, hắn nói là không. Hồi 14 giờ ngày 27, bác sĩ phó chủ nhiệm Đằng Lương Tuấn tham gia hội chẩn ở bệnh viện Phổ Nhân chẩn đoán hắn bị tâm thần phân liệt, kê đơn điều trị bằng Chlorpromazine và đề nghị cho nhập viện chữa bệnh thần kinh.

Ngày 29 tháng Tư, sau khi đã xử lý các vấn đề về tim mạch, bệnh nhân đồng ý nhập viện điều trị. Vì không có ai thân thích nên hắn tự chi trả mọi phí tổn y tế.

Mễ Trị Văn là người như thế nào?

Nói cách khác, lão là một bệnh nhân như thế nào?

20 năm trước, cưỡng dâm bất thành rồi nhập viện, bản thân chuyện này đã chứa đựng nhiều điều kỳ quái. Tại sao lão tự xưng mình mang họ Vu? Tại sao hôm sau lão trở lại bình thường và nhớ ra họ tên thật của mình? Lão bị tâm thần phân liệt, có kèm theo chứng phân liệt đa nhân cách không? Hình như lão có khuynh hướng rất mạnh muốn trở thành một người khác. Giống như lão nhất quyết cho rằng mình là “đại sư Thương Hiệt”. Lão và cô gái tố cáo lão xâm hại tình dục có mối quan kệ gì không? Quan hệ như thế nào? Trí óc lão đã rối loạn, sao lão lại chủ động chấp nhận điều trị ở Tổng viện thần kinh bằng tiền túi? Một kẻ lang thang không nghề nghiệp, làm gì có tiền dành dụm?

Hồ sơ bệnh án này hầu như có thể phủ định khả năng Mễ Trị Văn là hung thủ của vụ án “ngón tay khăn máu”.

Hung thủ vụ án “ngón tay khăn máu” gây án hơn 30 năm ròng rã với ít nhất mười vụ trọng án mà chưa từng bị tóm. Mễ Trị Văn động cỡn giở chứng một lần không thành đã bị bắt; so với kẻ giấu mặt kia quả là khác nhau quá xa về tay nghề tội phạm.

Tuy nhiên, Na Lan tin ở trực giác của mình, tin ở nỗi sợ hãi sâu xa vào lần đầu giáp mặt Mễ Trị Văn.

Một tên tội phạm có đầu óc có thể dùng tiền sự phạm tội dường như rất thiểu năng của mình để đánh lạc hướng cảnh sát, nhằm che đậy vụ án nghiêm trọng hơn mà hắn gây ra.

Dù bề ngoài trông yếu ớt, hồ sơ bệnh án thì sơ sài đến mức vô dụng, Mễ Trị Văn vẫn gây cho Na Lan cảm giác lão chỉ là kẻ thâm hiểm thạo ngón nghề che giấu tội ác. Lão không chỉ là một người điên có khuynh hướng bạo lực khi cuồng nộ mà còn là một kẻ ác.

Cô giáo Đổng Bội Luân có thể làm chứng.

Các tài liệu trinh sát hình sự vẫn lưu giữ vài trường hợp bệnh nhân tâm thần phân liệt phạm tội một cách có ý thức. Thực tế là nhiều tội phạm mắc chứng tâm thần phân liệt đã lên kế hoạch chặt chẽ và lựa chọn kỹ đối tượng trước khi gây án, thậm chí có kẻ bố trí được cả chứng cứ ngoại phạm, sau khi hành hung, tiền sử tâm thần phân liệt sẽ trở thành tấm khiên gỡ tội cho họ. Liệu Mễ Trị Văn có phải là một cao thủ như thế không?

Trong lúc đọc tài liệu, thì thoảng Na Lan lại nhìn xuống tờ giấy “thiên thư của Thương Hiệt” đặt dưới cuốn sổ tay.

Tại sao lão nói chỉ cô mới giải mã được?

Đại sư Thương Hiệt, đành làm ông thất vọng vậy, tôi không có chút manh mối nào cả.

Trời sập tối lúc nào chẳng biết, đến khi đói bụng, Na Lan mới nhận ra thời giờ trôi đi quá nhanh. Cô vội vã rời khỏi thư viện. Mưa vẫn rơi không mệt mỏi.

Ký túc xá vắng ngắt, Đào Tử vẫn chưa thấy mặt. Gần đây cô bạn cùng phòng này bận yêu, phải nửa đêm mới về. Na Lan đã phải nghĩ rằng sớm muộn gì Đào Tử cũng rời ký túc xá và dọn đến một chung cư tình yêu.

Tối nay cô lại một mình một bóng và úp mỳ ăn vậy.

Một buổi tối như thế này, điều cô trăn trở đã lâu lại trỗi dậy, có nên đón mẹ về Giang Kinh này ít hôm? Mẹ cô mắc chứng trầm cảm khá nặng, hồi học đại học cô từng đến đón bà về đây, thuê một căn hộ chung cư nho nhỏ gần trường, hai mẹ con sống bên nhau bốn năm trời. Khi cô tốt nghiệp đại học, tình trạng của mẹ đã chuyển biến tốt, bà lại trở về quê, một thị trấn khai thác mỏ sắt ở Tứ Xuyên.

Năm năm trước đón mẹ về là vì sức khỏe của bà, nay là vì cô mong có bà ở bên.

Lẻ loi đơn chiếc là cuộc sống hiện tại của cô, nhưng không phải cuộc sống mà cô mong muốn. Có lẽ tiềm thức thúc giục cô chuyển hướng suy nghĩ, cô bất giác cầm tờ giấy viết chữ của Mễ Trị Văn lên. Đường nét vặn vẹo y hệt những câu nói rắc rối của lão, càng nhìn càng thấy như thể nó định kéo cô xuống một cái hố tối tăm chằng chịt.

Khi nỗi quạnh quẽ và sợ hãi mơ hồ kéo đến, Na Lan lại nhớ tới người bạn trai cũ Cốc Y Dương năm ngoái đã bỏ mạng trong hẻm núi tuyết vì cô, cũng nhớ Tần Hoài đã lẳng lặng từ biệt cô, nhớ cái lần hai người quấn lấy nhau trong một nụ hôn sau khi trải qua cơn sinh tử. Gần hai năm trời, chuyện rõ rành như mới hôm qua mà cũng vời vợi như đã xa cả kiếp, cảm giác mất mát hẫng hụt không sao diễn tả nổi.

Như thể có người nghe thấu tâm tư của cô, di động bỗng đổ chuông trong căn nhà tĩnh mịch.

Na Lan nhìn màn hình, tim cô đập nhanh.

Tần Hoài!

Cô đờ đẫn nghe tiếng chuông lặp lại không biết chán giai điệu Khúc nhạc buồn của Chopin, nhìn màn hình không nhừng nhấp nháy, mãi vẫn không bắt máy. Liệu có phải mình sinh ảo giác không?

Cuối cùng, cô cũng cầm máy lên nghe.

Nhưng ở đầu dây bên kia, chỉ là im lặng.

Khúc đệm

Quảng Châu, ba giờ trước.

Buổi tối mùa xuân ở Dương Thành tuyệt vời hơn hẳn ở Bắc Kinh, không có bão cát, không có rét nàng Bân, chỉ có lồng lộng gió ấm làm say lòng người. Trong không khí rất hài hòa, cô gái đã uống hai li rượu vang, đôi mắt cô lim dim dưới ánh đèn mờ tối và êm dịu, cô gần say thì phải?

Nhưng không, cô không thể say, vì đêm nay cô phải hành động.

Cô đang ngồi trong quán bar có tên là Nhã Vận, một trong những quán bar đẳng cấp nhất theo ý cô. Trang trí thiết kế của quán không có quá nhiều điểm đặc sắc đáng khen, với con mắt không nhà nghề thì thậm chí nó quá đơn giản, nhưng nhờ nằm trong một con ngõ thanh vắng tách hẳn dãy phố bar của đường Hoàn Thị, là chút yên tĩnh giữa bao nhộn nhạo, nên gần đây thu hút được khá nhiều vị khách tao nhã. Họ cho rằng quán Nhã Vận thú vị ở chỗ đơn giản, đơn giản mà không tầm thường, đèn chiếu sáng và cốc chén dụng cụ không sặc sỡ nhưng đều là hàng hiệu châu Âu; các đồ trang trí không nhiều nhưng mỗi thứ đều có xuất xứ bề dày đáng nể; họ không cần số lượng mà chú trọng chất lượng. Ví dụ cái đài nến xinh xắn đặt trên bàn của cô, nghe nói nó vốn là của gia đình một vị thượng tá sống ở tô giới Pháp ở Quảng Châu đầu thế kỷ 20. Tuy không thể khẳng định có đúng thế không nhưng vẫn khiến cho cái đài nến tinh xảo mà không cầu kỳ này tăng phần giá trị.

Cô nhâm nhi cốc rượu của mình. Nếu đang ở một quán bar tầm thường nào đó chắc đã có một chàng trai đến làm quen, nhưng ở quán Nhã Vận này, tuy cũng có những ánh mắt và nụ cười hướng đến song không thấy cô hưởng ứng thì họ cũng thôi. Cô đến quán bar không phải để làm một nữ tu thực tập, nếu là một hôm khác thì rất có thể cô cũng xuôi theo chiều gió mà vui vẻ một đêm.

Tối nay cô phải chờ một người.

Rốt cuộc người ấy cũng đã đến.

Mấy ngày không thấy, trông anh như gầy đi. Cô đã nhìn ảnh anh trên mạng, với mái tóc đen dày, bây giờ thì anh cắt tóc ngắn, ngắn hơn cả tóc húi cua. Trong ảnh, ánh mắt anh cố tỏ vẻ thâm trầm và u uẩn, còn anh lúc này lại đầy vẻ phong trần không hề làm bộ làm tịch gì.

Anh ta là Tần Hoài, nhà văn với những tác phẩm rất ăn khách.

Qua mạng và qua Na Lan, cô đã biết rất nhiều về Tần Hoài, một gã có duyên với phái đẹp, từng có tiếng là gã chơi bời… nhưng tất cả đều không đúng, thực ra anh là một con người rất giàu tình cảm. Nhớ đến Na Lan, cô cười khẩy. Cô cũng có chất như Tần Hoài, cô rất có duyên với nam giới và rất tự tin mình rất hiểu đàn ông, khác xa với Tiểu Long Nữ Na Lan giữ mình trong sáng cứ như sống trong tháp ngà, cô tin rằng gã đàn ông nào chẳng thích chơi bời và háu gái? Nói là nặng tình này nọ chẳng qua chỉ là cách nghĩ đơn phương của Na Lan, cô ta cho rằng mình rất hiểu Tần Hoài.

Chắc Na Lan chưa tin chứ gì? Tôi sẽ thử, rồi cô sẽ thấy ngay thôi.

Ánh mắt đa tình của Tần Hoài đã lướt đến cô. Cô cười thầm, sắc mặt tỏ ra nghiêm trang thậm chí hơi buồn bã một các vừa đủ độ, chỉ cần đừng giống như ai oán. Cô không chủ động lên tiếng, cô tin rằng Tần Hoài sẽ phải chú ý đến cô và sẽ đến bắt chuyện với cô. Cô tin chắc như vậy.

Cô là Mục Hân Nghi.

Cách đây hơn một năm, ở khu trượt tuyết dưới chân núi Trường Bạch, Hân Nghi đã “có duyên nợ” với Na Lan. Vì muốn độc chiếm La Lập Phàm, cô đã giết Thành Lộ vợ của La Lập Phàm và cũng là chị họ của Na Lan. Cô tưởng mình đã làm rất kín kẽ không hề sơ sẩy nhưng vẫn bị Na Lan khám phá ra, rồi gần như dồn cô đến chỗ phải bỏ mạng dưới khe núi tuyết ở Trường Bạch. May mà thể lực cô rất tốt, cô vẫn sống sót rồi thoát ra khỏi miền đất băng tuyết ấy, trở về đô thị đầy cám dỗ. Cuộc sống của Hân Nghi khi trước làm càn ở khu trượt tuyết, giờ đây thì tìm lạc thú ở chốn thị thành.

Mười bốn tháng trôi qua, nhưng đến nay cô vẫn thường xuyên nhớ đến La Lập Phàm, người đàn ông duy nhất khiến cô thực sự rung động. Đến nay chính cô cũng không thể nói rõ tại sao mình lại yêu người ấy. Có lẽ vì anh tinh khôn tháo vát, hoặc vì anh rất tự tin, hoặc vì anh cũng cứng đầu như cô. Khi xưa anh đã không biết mệt mỏi, hết lòng theo đuổi cô, nên cô mới bất chấp sự tồn tại cả Thành Lộ, bằng lòng cùng anh lao vào lưới tình. Rõ ràng là một người chỉ hay làm nũng và láu cá khôn vặt như Thành Lộ không thể xứng với La Lập Phàm. Nhưng thế giới này chẳng phải là một nơi cạnh tranh rất không công bằng hay sao?

Cho đến nay cô vẫn chưa biết rõ ai đã giết La Lập Phàm. Nhưng những điều này không quan trọng nữa, mà quan trọng là Na Lan đã hủy hoại cuộc sống của cô, biến cô thành kẻ tội phạm phải bỏ trốn, cô chỉ có thể lén lút sống vật vờ trong màn đêm ở nơi cách xa Bắc Kinh. Sau một năm dần dần tạm ổn định, cô bắt đầu nung náu việc trả thù Na Lan.

Kể ra thì cứ đến thẳng Giang Kinh giết luôn Na Lan là cách trả thù đơn giản dễ làm nhất, nhưng lại là cách trả thù ít khoái cảm nhất, ở tầm thấp nhất và rất không hả dạ! Trả thù đẳng cấp cao, là phải khiến con bé Na Lan sống còn khổ hơn chết!

Cho nên mục tiêu của Hân Nghi là nhắm đến Tần Hoài.

Lúc này kế hoạch của cô đang tiến gần đến thành công. Ánh mắt của Tần Hoài lướt đến, chính anh ta tự đề xuất một cuộc hẹn chết chóc.

Đừng cho rằng kế hoạch của cô là giết Tần Hoài, làm thế thì lại tầm thường và quá đơn giản.

Đã một tháng nay Hân Nghi quan sát Tần Hoài từ cự li gần, cự li xa, chưa thấy anh ta chủ động bắt chuyện với bất cứ cô gái nào. Dù ở khách sạn hay quán bar luôn có một số thiếu nữ nhận ra anh ta và chủ động mơn trớn nhưng anh ta đều mỉm cười né tránh, chắc sợ có thêm các cô gái dính đến anh ta rồi sẽ gặp bất hạnh. Người ta chẳng vẫn đồn đại, “gặp Tần Hoài lỡ cả một đời” đấy thôi, vợ anh ta mất, Ninh Vũ Hân và Na Lan cũng chẳng ai được hạnh phúc. Có thể anh ta vẫn còn vương vấn Na Lan, nhưng đấy là chuyện chẳng ai chắc được?

Đúng lúc cô cố ý nhìn xuống ly rượu thì Tần Hoài bước đến.

Cô vốn cho rằng mình đã qua cái thời con gái lần đầu thổn thức, mình đã biết đủ hạng đàn ông, nhưng Tần Hoài bước lại vẫn khiến tim cô đập nhanh.

“Tôi ngồi cùng được không?” Tần Hoài hỏi.

Hân Nghi mỉm cười gật đầu, “Đương nhiên! Hậu quả ra sao anh tự chịu trách nhiệm.”

Tần Hoài nói, “Cô nên hiểu cho, tôi chẳng có ý gì khác, tôi cảm thấy mình đã hiểu về cô nên tôi mới yên tâm tìm chô để nói chuyện…”

Vẻ mặt Hân Nghi hơi biến sắc, “Anh hiểu về tôi ra sao?”

Tần Hoài hình như không nhận ra vẻ hoang mang của cô, anh thò ngón tay chấm vào rượu vang rồi vạch lên mặt bài hai nét thành chữ L, rồi nói rất nhỏ, “Cô đến đây đâu phải một hai lần, quán bar Nhã Vận là nơi như thế nào, cô không thể không biết.”

Hân Nghi gật đầu, “Đương nhiên có biết nên em mới đến.”

“Đang thất tình à?” Tần Hoài ăn nói bỗ bã, người ta đồn chẳng sai.

“Có liên quan đến anh chắc?” Hân Nghi cau rúm mày, cầm ly rượu lên uống một nửa. Cô cảm thấy cay đắng, cô không chỉ thất tình mà còn vĩnh viễn mất người yêu, sự sống của người ấy đã hóa thành băng tuyết. “Anh nói là hiểu về em, chắc anh phải biết rằng dù đang cần được an ủi thì em cũng không tìm anh.”

Tần Hoài không hề tỏ ra khó chịu vì bị châm chích, trái lại vẫn tỏ ra khiêm nhường, “Quả nhiên anh đã không nhìn nhầm, em là cô gái phóng thoáng cơi mở. Cho nên anh cứ tự trách mình, mấy lần trước nhìn thấy em và cô bạn, anh vẫn do dự không biết có nên nhắc nhở em không, rằng cô gái ấy tuy rất tốt nhưng không nghiêm chỉnh đâu. Chắc em mới đến Quảng Châu ít lâu? Cô ta lâu nay vẫn có tiếng là chẳng ra gì, chỉ những ai mới đến đây mới bị mắc lừa.”

“Anh là đàn ông mà cũng đanh đá ra trò đấy!” Hân Nghi cau mày rõ chặt.

Thực ra Nhã Vận là quán bar đồng tính rất bí mật, nó khác các nơi khác ở chỗ tiếp đón cả gay lần lesbian, không có phòng Karaoke, không mở nhạc khiêu vũ, khách vào đây đều là những người đến để tìm thú vui riêng. Vài lần trước Hân Nghi đến đây và cố ý tìm một cô gái đầy tai tiếng, đây là lưới giăng của cô, quả nhiên Tần Hoài đã mắc bẫy.

Tần Hoài nói, “Lúc đầu anh do dự vì sợ em cho rằng anh tọc mạch, bây giờ anh nói thì rõ ràng đã quá muộn; đúng là tiến thoái lưỡng nan.”

“Anh không cho rằng nếu em thất tình thì anh sẽ có cơ hội đấy chứ? À, hình như anh toàn đến đây một mình, liệu có phải anh chỉ muốn mồi chài những ai đau khổ vì thất tình, tâm trạng không ổn định như em không?”

Tần Hoài lại gọi một ly rượu. Hân Nghi đã để ý thấy anh ta không hề nhấp tí nào, “rượu” của anh ta thực ra là nước hoa quả hoặc coca.

Tần Hoài nói, giọng buồn buồn, “Nếu định tìm lạc thú chơi bời thì anh chẳng đến Nhã Vận này. Anh đến đây là để tránh những chuyện trai gái… nhưng nếu nói là đi câu thì cũng chẳng sai…” Tần Hoài thở dài. Vẻ mặt Tần Hoài buồn vui lẫn lộn, anh ta đang nghĩ gì? Có phải lại nhớ đến cái truyền thuyết cũ kỹ về hồ Chiêu Dương, về người mặc áo tơi câu tính mạng, rồi câu mất con người quan trọng nhất và đánh mất luôn cả hạnh phúc của đời mình? “Anh đến để câu những cô gái như em… anh thấy em là con người có vô số câu chuyện… như lời một bài hát cách đây nhiều năm.”

Hân Nghi thầm cảm thấy cay đắng. Đúng, tôi có vô số câu chuyện, hơn một năm trước, đau khổ vì tình, rồi giết chóc, rồi chạy trốn… còn hay hơn nhiều so với anh đóng cửa ngồi nhà mà hư cấu. Cô giả bộ kinh ngạc, “Sao… anh lại biết được? Thực ra anh là ai… em có quen anh không nhỉ?”

Tần Hoài dịu dàng nói, “Đừng lo gì. Anh chưa từng quen em.”

“Hay là tại gần đây em hơi nhạy cảm, bị anh lèo mấy câu đã cảm thấy hình như mình đã gặp anh ở đâu đó.” Bàn tay vô hình của Hân Nghi đã kéo Tần Hoài nhập vai.

Tần Hoài nói, “Anh chuyên viết tiểu thuyết, tiểu thuyết hạng tầm tầm, cảm hứng thì chẳng có, vốn liếng cũng đã cạn nên anh muốn được nghe những chuyện của người khác. Nếu em không ngại chia sẻ thì anh rất cảm ơn.”

Một cái cớ quá tốt. Hân Nghi biết ý đồ của Tần Hoài là ở chỗ khác nhưng không sao, bẫy giăng của cô đã thành công, cô đã khiến Tần Hoài phải chú ý rồi muốn giao lưu với cô; tiếp theo, cô phải khống chế được tình hình. Cô vùng vằng tức tối ra mặt, “Tức là anh định dùng những chuyện riêng tư của em để kiếm tiền? Mặt bằng đạo đức của anh thật kỳ quặc khó lường!”

“Anh rất thành thật mà! Anh xin nói trước, nội dung các lần chuyện trò của chúng ta sau này rất có thể sẽ gợi mở cho một cuốn tiểu thuyết. Nếu em muốn tìm người để thổ lộ thì anh sẵn sàng lắng nghe... và không đòi em nộp phí tổn, tức là rất vì lợi ích cộng đồng. Huống chi...” Tần Hoài cầm cốc coca mới bưng lại, làm một hơi uống cạn. “Anh cũng có vô số chuyện chua chát muốn thổ lộ, đáng ra nên nói ra từ lâu nhưng anh vẫn cố nén chịu, nhưng đến hôm nay thì anh không kìm nén nổi nữa, nếu cứ kìm nén e sẽ mất cơ hội. Cho nên hai ta hãy thỏa thuận, sẽ uống cho thật say và cởi mở với nhau. Em nghĩ sao?”

“Em nghĩ, đầu óc anh có vấn đề, khá nặng đấy!” Hân Nghi lắc đầu than thở, “Em uống hơi nhiều nhưng chưa lú lẫn đến nỗi tâm sự chuyện riêng tư với một người lạ. Anh nói là uống cho thật say nhưng anh chỉ uống coca! Anh cho rằng em là con dở hơi chắc!”

Tần Hoài nói, “Anh dị ứng với chất cồn, nhấp một ngụm là say, em chưa tin thì anh có thể cho em xem y bạ... Em không muốn trò chuyện với anh cũng không sao, anh sẽ đi, nhưng trước khi đi anh muốn hỏi em một câu, những điều không bao giờ nói và cũng rất khó mở miệng, nên kể cho người quen, người thân, người yêu nghe hay nên kể cho người lạ nghe thì hơn?”

Hân Nghi im lặng, nhấp một ngụm rượu chua chua ngòn ngọt, ngẫm nghĩ câu hỏi của Tần Hoài. Có hai cô gái rất xinh sánh vai nhau bước vào, đi đến bàn bên cạnh rồi ngồi xuống. Dưới ánh nến đỏ hồng, hai cô gái ngồi đối diện đắm đuối nhìn nhau, ríu rít trò chuyện như đôi chim én dịu dàng thỏ thẻ. Ánh mắt Hân Nghi ngưỡng mộ nhìn sang họ, họ cũng nhìn lại cô dường như đang hỏi, đôi nam nữ kia sao thế? Họ vào nhầm nhà chắc? Có biết đây là đâu không?

“Này anh chàng lạ mặt, xin hỏi anh...” Hân Nghi đã bị thuyết phục, cô hỏi Tần Hoài. “Chúng ta nên đến đâu để nói chuyện?”

Trong căn hộ chung cư của Tần Hoài, cuộc trò chuyện lan man đã kết thúc, bây giờ là bước then chốt. Nhìn Tần Hoài mặt đỏ phừng phừng nằm vật trên giường, Hân Nghi cười tủm tỉm và bắt đầu cởi quần áo. Cô từng dự tính khối cách để hạ gục Tần Hoài, bằng thuốc mê, bằng ma túy, thuốc kích dục... nhưng lúc này khỏi cần nữa! Hai người xa lạ trao đổi tâm tình với bao chuyện buồn thương, cuối cùng gần như đã hòa làm một. Ngày trước Hân Nghi sở trường về tiếp thị dược phẩm rất thành công, thành công đó không phải ngẫu nhiên, cô có thể nhanh chóng kết thân với bất cứ ai trong bất cứ hoàn cảnh nào, điều này Na Lan đã từng được lĩnh giáo. Hân Nghi nói trong men say, chúng ta đã rất cởi mở rồi, vậy nên uống một chén! Anh nói là ta phải uống cho thật say kia mà? Uống xong, anh cứ việc say, còn em thì đã say nhưng vẫn có thể ra cửa gọi taxi để về. Tần Hoài hơi do dự nhưng lại nghĩ Hân Nghi nhóc con mới thất tình, cô ta chẳng thể làm gì khác, bèn nói, anh uống vào sẽ say luôn, nếu em thấy khuya quá không về được thì có thể ngủ lại ở phòng bên cạnh - phòng của cô em gái đang nằm viện điều trị thỉnh thoảng mới về.

Rồi Tần Hoài uống và say thật.

Màn hình chiếc laptop để trên tủ đầu giường vẫn sáng, lúc nãy Tần Hoài dùng nó để ghi lại các “câu chuyện” của Hân Nghi, lúc này webcam trên máy vẫn đang hoạt động. Hân Nghi chỉnh góc độ, rồi mỉm cười với ống kính, hình ảnh trông rất được.

Cô cầm di động của Tần Hoài lên tìm số máy của Na Lan. Cô sẽ gửi một tin nhắn cho Na Lan, để cô ta mở mạng chat QQ tìm Tần Hoài, mở video, cô sẽ cho Na Lan được ngắm cảnh thực sự của cô cùng Tần Hoài say sưa ra sao, đến lúc cao trào, cô sẽ chụp cái gối lên mặt Tần Hoài cho đến khi anh ta đi đời nhà ma!

Việc năm xưa cô đã làm không thành công trong căn nàh nhỏ ở núi tuyết, thì nay cô đã có cơ hội mới. Cô sẽ bắt Tần Hoài đi vào giấc ngủ vĩnh viễn, khiến cho Na Lan phải đau khổ cả đời.

Như thế mới là cuộc trả thù đỉnh cao.

Hân Nghi muốn xem thử Tần Hoài đã thực sự mất tri giác bất lực thạt chưa, cô hất hai cánh tay của anh ta ngược lên phía đầu giường, bố trí tư thế chiếm đoạt. Đồ nhãi con Na Lan hãy thưởng thức đi!

Đúng là Tần Hoài đã say bí tỉ, hai tay bị Hân Nghi ném lên đầu giường đập mạnh vào vật cứng bên cái gối mà anh ta không phản ứng gì. Vật cứng đó là cuốn sách “Kính Hoa Nghiêm đồ giải”. Hân Nghi hiếu kỳ mở ra nhìn, cười nhạt, “Sách nhập môn Phật giáo! Anh ta rất hay đến hiệu sách của bọn gay, thì ra anh ta đã từ bỏ ham muốn trai gái! Thế thì tôi sẽ cho anh được thỏa nguyện.” Hân Nghi thấy một cái bì thư kẹo trong cuốn sách, ghi là “Người gửi, Chùa Hoa đô Pháp Vân Quảng Châu; người nhận, Cư sĩ[1] Tần Hoài”.

[1] Người tu tại gia.

Cô rút thư ra xem, chỉ là tờ giấy in vài dòng chữ, đọc xong cô giật mình.

Đó là một tờ thông báo, chùa Pháp Vân chính thức thu nhận Tần Hoài là đệ tử Phật môn, ấn định ngày 27 tháng Ba sẽ xuống tóc. Tức là hai ngày nữa.

Chả trách anh ta không nén nổi muốn thổ lộ cho người lạ nghe mọi chuyện đắng cay của trần ai thế tục, vì hai ngày nữa anh ta sẽ đoạn tuyệt với những chuyện này!

Thấy thế, Hân Nghi nảy ra ý nghĩ, ngày “dâm sát” Tần Hoài sẽ hoãn lại, viêc trả thù Na Lan sẽ nhẩn nha tiến hành, cứa thịt cô ta bằng dao cùn thì vui biết mấy!

Hân Nghi cảm thấy sung sướng và rất hài lòng. Cô rất muốn chia sẻ ngay niềm vui, bèn bấm số gọi Quảng Châu. Người nhận, đầu dây bên kia là một giọng run run rất đáng thương, “A lô...” Tim cô như muốn tan chảy nhưng cô chỉ mỉm cười, im lặng.