Chương 33: Huyết án triền miên

Na Lan vẫn băn khoăn mấy điều, ai đã gửi vào di động của cô đoạn video Hàn Tây và Sở Hoài Sơn bị giam? Ai đã lần lượt nhắn tin buộc cô phải đi đến cửa sau của khu hầm phòng không, và ai đã đánh cô chết ngất?

Vấn đề then chốt là ai biết cô vội vã chạy suốt đêm đến địa điểm cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang. Ngoài cảnh sát biết, và biết cách gửi video cho cô thì chỉ còn Sở Hoài Sơn. Lúc này anh ta không bị giam cầm ở cái hố này, vì anh ta vốn đang tự do chăng?

Cô còn nhớ Chu Trường Lộ từng nói mình rất dốt máy tính và mạng Internet, hoạt động của hội Tiếng Lòng trên trang web và weibo đều do Đổng Bội Luân phụ trách. Nếu lão nói đúng, thì rất ít khả năng là do lão trực tiếp gửi, mặc dù việc quay phim và gửi đi chẳng phải kỹ thuật gì cao siêu.

Nhất là, lão đồng thời lại phải bắt cóc Trần Ngọc Đống.

Khả năng duy nhất chỉ có thể là Sở Hoài Sơn.

Anh ta đã dụ cô đi sang đầu bên kia của khu đất hoang rộng 2 hecta, tiếp đó đánh cô chết ngất rồi vận chuyển cô và Hàn Tây đến đây.

Như thế, Chu Trường Lộ có thể ung dung ra tay với Trần Ngọc Đống.

Kế hoạch hợp tác hoàn hảo, kết quả hoàn hảo.

Na Lan băn khoăn, “Chỉ hiềm, tôi không hiểu tại sao anh ta lại làm thế?”

Trần Ngọc Đống đang “gần đất xa trời” vì đã bị chôn nửa người, bỗng lên tiếng, “Tại tôi.”

Chu Trường Lộ cười nhạt, “Ngươi đánh giá mình quá cao!” Một xẻng đất hắt xuống, rồi dừng lại, hình như lão đang do dự.

Trần Ngọc Đống nói, “Có khả năng Sở Hoài Sơn là con trai của La Cường.”

Na Lan kinh ngạc. Còn Chu Trường Lộ đứng trên kia vẫn do dự, không tỏ ra ngạc nhiên cũng không lộ vẻ khinh thường phỏng đoán nghe chừng hoang tưởng này.

“Tôi vốn rất tò mò về cộng tác viên tài ba này, tôi mắc tật xấu của dân hình sự là hay nghe ngóng. Về hưu rồi, rồi là triệu phú thời gian. May sao, trường trung học trực thuộc Học viện Âm nhạc không lớn, những người già trong khu tập thể của trường đều biết về nhà họ Sở, ông ngoại của Sở Hoài Sơn là Sở Tu Viễn, từng là hiệu trưởng trường trung học này, là chuyên gia về lý luận âm nhạc và giáo dục âm nhạc nổi tiếng toàn quốc. Nổi tiếng hơn nữa là ông có bốn cô con gái, được gọi là 'tứ tiên nữ'. Hai cô lớn là chị em sinh đôi, một cô lấy tư lệnh quân khu Tứ Xuyên, một cô về Bắc Kinh làm dâu một gia đình quan chức ở Bộ Ngoại giao. Còn hai cô con gái nữa, tuy hồi nhỏ không chịu khổ sở gì, nhưng trong thời cách mạng văn hóa vợ chồng Sở Tu Viễn bị đưa đi 'tẩy não', nên hai cô này không được học hành tử tế, chỉ ra ngoài lêu lổng. Nhất là cô Ba tên Sở Dung, rất thiếu nghị lực, quen sống buông thả, cho nên sau khi cách mạng văn hóa chấm dứt cô ta vẫn không có nghề nghiệp nghiêm chỉnh, chỉ nhờ nhan sắc xinh đẹp mà được nhiều tạp chí và hãng thời trang mời chụp ảnh quảng cáo, cô ta trở thành một trong những người mẫu thế hệ đầu tiên. Tìm hiểu đến đây tôi mới bắt đầu liên hệ với La Cường.”

La Cường mở một hiệu ảnh, hắn còn là một gã lưu manh có sở thích chụp ảnh người đẹp, mà là chụp trộm.

Trần Ngọc Đống nói tiếp, “Những ai biết về nhà họ Sở đều không trực tiếp nhắc đến La Cường. Họ chỉ biết vào giữa thập kỷ 1980, tức là sau khi kẻ đầu tiên liên can đến vụ 'ngón tay khăn máu' bị xử tử, mấy năm liền Sở Dung bặt tăm, hàng xóm thậm chí cho rằng ông hiệu trưởng họ Sở không chịu nổi đứa con gái quái dị bướng bỉnh bèn đưa con ra nước ngoài, hoặc nhờ một người chị nào đó dạy bảo giúp. Mãi về sau người ta mới nghe thấy trong ngôi nhà gác nho nhỏ ấy có tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe. Thời buổi ấy chưa chồng mà mang bầu là một chuyện tày đình, lại rơi ngay vào nhà thầy hiệu trưởng, cho nên thiên hạ không ngớt xì xào bàn tán. Người ngoài nhìn vào thì thấy dạo trước các bạn trai ở Sở Dung chạy qua chạy lại như đèn kéo quân, cho nên không thể xác định ai là cha đứa trẻ. Sở Dung sinh con rồi, vẫn trang điểm và hay đi chụp ảnh, nhưng cô như đã biến thành người khác, suốt ngày buồn bã âm thầm, không còn những nụ cười lả lơi, cũng không còn đám bạn trai mặc quần ống loe, đi giày mũi nhọn, tóc uốn xoăn tít bâu xâu xung quanh nữa. Chưa đầy hai năm sau, Sở Dung ốm rồi qua đời, hình như mắc bệnh ung thư máu. Vợ chồng hiệu trưởng Sở Tu Viễn bị sốc nặng, cũng lần lượt qua đời chưa đầy hai năm sau đó. Việc chăm sóc cậu con trai của Sở Dung do cô con gái thứ tư nhà hiệu trưởng đảm nhận. Thời kỳ đầu điều tra về La Cường, chúng tôi không hề nghe nhắc đến Sở Dung, chứng tỏ, nếu tôi đoán không nhầm, thì họ giữ rất kín mối quan hệ này. Khi nghe hàng xóm bàn tán về thời gian chửa đẻ của Sở Dung, về vụ tử hình La Cường, tôi có ngờ ngợ nhưng không xâu chuỗi được hai sự việc với nhau. Nay nghĩ lại, thấy rằng, nếu trở về Phòng Hồ sơ của Sở xem các tấm ảnh năm xưa được ở hiệu ảnh La Cường thì nhất định phải có Sở Dung.”

Nói xong, Trần Ngọc Đống ngẩng nhìn Chu Trường Lộ trên miệng hố, ông hơi ngạc nhiên, tại sao lão lại dừng tay khi đang ra sức lấp đất? Có phải vì lão cũng muốn lắng nghe câu chuyện phỏng đoán li kỳ của ông?

“Nói hết chưa?” Chu Trường Lộ hỏi. “Nếu không bận cầm xẻng thì ta phải vỗ tay hoan hô ngươi! Ngươi là gã thầy bói vuốt đuôi có tài, đúng không? Có những chuyện chẳng cần moi từ miệng hàng xóm cũng phải suy đoán được vài phần… Đồ cảnh sát đầu đất, bộ óc còn không bằng con bé Na Lan!”

Trần Ngọc Đống cười nhạt, “Lúc này ta thực sự là đồ cảnh sát đầu đất rồi. Đúng là nên cảm ơn ngươi.”

Chu Trường Lộ nói, “Ta biết ngươi luôn cắn rứt vì bắt nhầm giết nhầm La Cường, đúng không? Trước khi La Cường bị bắt thì Sở Dung đã trở về nhà bố mẹ, vì La Cường đánh đập cô ta rất khiếp, thương tích đầy mình, suýt nữa sẩy thai. Nhưng Sở Dung vẫn nhớ La Cường đến tận khi hắn bị xử tử, nhớ da diết ấy. Con người là loài động vật rất kỳ quái phải không? Có bao người bị ngược đãi nhưng vẫn không thể xa rời những kẻ khốn nạn đã đánh đập mình! Bởi vậy sinh con xong, Sở Dung mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng. Có nhiều người mắc chứng trầm cảm sau khi sinh con, cảnh ngộ của Sở Dung càng dễ bị trầm cảm. Sau đó cô ta qua đời, thấy nói là vì ung thư máu… nhưng chắc cũng vì nhu cầu của gia đình ấy mà thôi.”

Na Lan giật mình, “Bà ta tự sát à?”

“Ta tiếc cho mày đang tới lúc tận số rồi, không còn cơ hội gặp Sở Hoan mà kiểm chứng sự thật nữa. Nhưng chẳng sao, đến giờ chắc mày cũng tin lời ta rồi. Ta từng quan tâm đến Sở Dung, muốn cô ta trở thành đối tượng của vụ 'ngón tay khăn máu', ta thậm chí đã từng tham gia cấp cứu cho cô ta.” Chu Trường Lộ hết sức đắc ý.

Na Lan thấy toàn thân ớn lạnh, “Ông không ngừng để mắt đến nhà họ Sở, chờ khi Sở Hoài Sơn trưởng thành sẽ dẫn dụ anh ta trở thành sát thủ!”

“Cuồng sát là do bẩm sinh, không ai dẫn dụ được. Vì đang nghiên cứu Suy diễn tâm lý học tội phạm, mày nên biết, kẻ giết người hàng loạt có những chỗ tương đồng. Ví dụ chỉ số IQ cao, giỏi che đậy, từ nhỏ tính tình khép kín, cô độc, thích ngược đãi động vật… Nhìn từ khía cạnh này thì có thể coi La Cường là đồng hành với bọn ta, Sở Hoài Sơn lại càng phù hợp hơn nữa, nó đâu cần ta phải dẫn dụ? Từ nhiều năm trước ta đã quan sát được những sở thích của nó, ta hiểu rằng nguyên lý cơ bản của di truyền học lại được kiểm chứng rất chính xác.” Chu Trường Lộ tự đắc ra mặt.

Tức là Sở Hoài Sơn cũng có sở thích ngược đãi động vật? Và, bệnh “sợ đám đông” chỉ là một trò lừa bịp thành công?

Hình như nhận ra mối nghi hoặc của Na Lan, Chu Trường Lộ nói, “Đúng là hắn mắc chứng sợ đám đông, nhưng đã được ta điều trị khỏi từ lâu, điều này ta chẳng cần khiêm tốn làm gì.”

Na Lan thở dài, “Tiếc rằng ông đã quên một điểm, Sở Hoài Sơn chắc chắn sẽ là một kẻ kế nhiệm kém cỏi.”

Chu Trường Lộ cười, “Đòn tâm lý chiến khá đấy, nhưng ta sẽ buộc mày phải hạ cờ.” Một xẻng đất hắt xuống trước chân Na Lan.

“Ông thấy chợn, vì tôi nhận xét rất có lý. Huống chi, tôi còn chưa trả lời câu hỏi của ông.” Na Lan vẫn tin vào lý luận “kẻ giết người hàng loạt rất thích thực hiện một nghi thức”.

“Đã lâu hơn 20 giây, mày không trả lời nổi thì phải chết.” Lại một xẻng đất nữa hắt xuống. “Nhận xét của mày chẳng có lý gì hết, Hoài Sơn và bọn ta rất đồng cảm, rất ăn ý, mày đã được lĩnh giáo rồi, nó còn thông minh hơn hẳn ta và Mễ Trị Văn, lần này chúng ta phối hợp với nhau không chút sơ hở, mày thấy rồi đấy!”

Na Lan nói, “Ông đừng nên tự dối mình và dối người, anh ta và các người căn bản khác nhau, con người ông và Mễ Trị Văn chỉ có hận thù, còn lòng anh ấy có tình yêu thương.”

Chu Trường Lộ im lặng, cái xẻng bắt đầu tăng tốc, đất đá hắt xuống đúng chân Na Lan, chỉ chốc lát đã ngập đến mắt cá chân.

Na Lan tiếp tục nói, “Tất nhiên anh ta cũng có nhiều mối hận, hận La Cường ngược đãi mẹ anh ta, hận vì La Cường bị giết nhầm khiến anh ta sớm mồ côi cha me, hận vì mình bị nói nhát gừng, hận những chốn đông người, nhưng được ông bà ngoại chăm sóc, được dì Tư là Sở Hoan nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, đó là tình thương yêu gần như vô bờ bến.” Na Lan ngừng lời, lắc đầu hất những vụn đất dính bên khóe miệng, nói tiếp, “Anh ta thậm chí có năng lực để yêu!”

Mễ Trị Văn luôn trăn trở liệu mình có năng lực để “yêu” hay không, mỗi khi được phụ nữ say mê, phản ứng bản năng của lão là ấn định tình yêu thương hồi ấu thơ là thứ ác độc, cho nên lão mới gây ra nhiều vụ án cưỡng dâm nhưng bất thành.

Còn Chu Trường Lộ cười nhạt, “Mới vài lần thư tín qua lại, mà tưởng nó yêu mày hay sao? Thì ra mày cũng chỉ là hạng tầm thường mèo khen mèo dài đuôi, khiến ta thất vọng đấy!”

“Lời bình mèo khen mèo dài đuôi cũng có thể dành cho ông, thật ra Sở Hoài Sơn tìm đến nhập bọn với ông chỉ vì muốn tìm một kênh nhằm xả hận, xả giận tích tụ bao năm trời, điều này hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng liệu anh ta có tán thưởng những hành động ba mươi năm qua của ông và Mễ Trị Văn hay không? Anh ta đã trực tiếp làm hại ai chưa? Ranh giới giữa con người và ác quỷ chỉ cách nhau một sợi tóc, chỉ cần không vượt quá giới hạn đó, thì anh ta có thể quay đầu trở về bờ. Huống chi, nguồn cơn của mối hận của anh ta, lẽ nào ông không biết? Nếu thập kỷ 1980 ông không gây ra ba vụ án 'ngón tay khăn máu', nếu ông không lôi cái quần bảo hộ lao động của La Cường ra bôi máu vào, gán tội cho hắn thì hắn đâu có thể bị xử tử nhầm? Nếu La Cường không bị giết nhầm thì có lẽ Sở Dung sẽ không mắc chứng trầm cảm rồi tự sát, Sở Hoài Sơn sẽ không mất cha mẹ. Cho nên, kẻ đáng để anh ta hận nhất chính là ông, lẽ nào không phải thế?”

“Đủ rồi đấy!”

Đôi mắt Na Lan bỗng tối sầm, cả một đống đất đá ập xuống khiến cô không thể mở mắt không thể há miệng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thét giận dữ của Sở Hoài Sơn!

Chu Trường Lộ cười vang, “Đó là câu trả lời thỏa đáng nhất dành cho mày.”

Sở Hoài Sơn nói, “Na Lan cô, là người thông minh, cái tật lớn nhất, của người thông minh, là tự nghĩ, mình luôn luôn đúng, tự nghĩ, mình luôn hiểu người khác.”

Na Lan thầm nghĩ, ít ra tật nói lắp của anh ta cũng không phải là giả vờ.

“Cô, không thể hình dung, nổi tôi hận đến đâu. Tôi hận những kẻ, chuyên hà hiếp kẻ yếu, hận những kẻ, thích chỉ trò xì xào sau lưng người khác, hận, những kẻ không chịu trách nhiệm về những, hành vi của mình, kể cả La Cường, và mẹ tôi!” Sở Hoài Sơn khi đùng đùng tức giận cũng gạt bỏ cả phong cách từ tốn nhã nhặn.

Chu Trường Lộ nói, “Na Lan! Ta nói mày tự nghĩ mình thông minh, không oan cho mày chứ? Mày nên nhớ ta và Hoài Sơn đều không ngu, đều không đần độn như những kẻ trước kia mày đã gặp. Ta nhận ra những câu gan ruột mày vừa nói là để cho Sở Hoài Sơn nghe, nhằm mê hoặc nó, muốn nó làm những việc trái với lòng mình! Thực chất là gì? Là mày dẫn dụ nó thể hiện sự yếu ớt. Quay đầu trở về bờ nghĩa là sao? Nghĩa là mềm yếu! Mày chớ quên bao năm qua Hoài Sơn đang gắng khắc phục sự mềm yếu. Nó đã can đảm khắc phục chứng sợ đám đông, dần dần rời ngôi nhà nhỏ để thích ứng với việc ra ngoài một mình, thì đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói của mày để rồi quay lại với quá khứ mềm yếu…”

“Ối…” Hàn Tây bỗng kêu lên kinh hãi,

Chu Trường Lộ vừa nói xong thì người lão đã ở dưới hố.

Một người lạ nằm đè lên lão. Hình như cả hai đều ngất lịm khi bị rơi xuống, sau một lúc lâu họ mới bắt đầu vật lộn đánh nhau. Cả hai cùng tuổi cao, bị ngã đau, nên động tác chậm nhưng rất kiên quyết.

Sở Hoài Sơn đứng trên miệng hố gọi to, “Dì Tư!”

Sở Hoan vừa bóp cổ lão vừa lớn tiếng, “Thì ra là tên khốn nạn này đã hủy hoại tuổi thơ của Hoài Sơn, nay ngươi lại định làm nát tan đời nó!”

Na Lan nghĩ đến Sở Hoan bao năm chăm sóc Sở Hoài Sơn, không lấy chồng. Loạt vụ án “ngón tay khăn máu” của Chu Trường Lộ và Mễ Trị Văn cũng giết luôn cả những năm tháng quan trọng nhất đời bà. Sở Hoan đã đi theo đến đây bao lâu rồi? Na Lan bỗng hiểu ra rằng Sở Hoan không chỉ thạo theo dõi cô. Sở Hoài Sơn dần bứt ra khỏi chứng sợ đám đông, dần thích ứng với xã hội bên ngoài là một quá trình lâu dài, anh ta phải lợi dụng những lúc Sở Hoan ra ngoài nhà để tự mình tập luyện. Chắc chắn dì Tư vốn chu đáo đã nhận ra những thay đổi của đứa cháu mình từ lâu.

Nếu bà sớm cho Na Lan biết, thì mọi việc có thể khác hẳn!

Chắc hẳn đêm nay Sở Hoài Sơn đã thiết kế để Sở Hoan phải ra khỏi nhà, ví dụ báo tin Mễ Trị Văn sắp nguy ngập… nhưng Sở Hoan vốn đã ngờ ngợ nên lại tương kế tựu kế rồi đi theo đến tận đây. Có nghĩa là Sở Hoan liên tục bám theo Sở Hoài Sơn. Chắc Sở Hoài Sơn tự lái xe, Sở Hoan đi taxi theo sau đến khu đất hoang của Công ty Lữ hành Thông Giang. Sở Hoài Sơn đã loanh quanh ở khu vực này bao lâu? Ít ra là một giờ? Hay nửa giờ? Lái xe taxi sẽ chẳng bằng lòng đứng chờ Sở Hoan lâu như thế. Cho nên bà đã xuống xe, nấp ở chỗ tối, nhìn thấy Sở Hoài Sơn kéo Na Lan và Hàn Tây lên xe. Sau đó thì sao? Sở Hoan lại gọi taxi chở mình đến đây.

Nếu Sở Hoan sớm báo cảnh sát thì tình hình đã rất khác.

Sở Hoan coi Sở Hoài Sơn như con, nên khả năng bà báo cảnh sát là không cao.

Sở Hoài Sơn tiếp tục kêu lên, “Dì Tư, hai người… Thôi đi!”

Sở Hoan lớn tiếng, “Cháu ơi, mau cứu Na Lan và họ đi!”

“Không, cháu không thể!” Giọng nói như kiệt sức.

Sở Hoan nổi giận, “Sao lại không thể? Không hiểu thế nào là lẽ phải ư?”

Chu Trường Lộ đã vùng ra khỏi Sở Hoan, lão gọi to, “Hoài Sơn, nghĩ lại xem bao năm qua tốt xấu hay dở ra sao, có nói rõ được không? Trần Ngọc Đống giết nhầm cha cháu, hắn tốt ư? Con bé Na Lan lợi dụng cháu, cám dỗ cháu, là tốt ư? Cháu đừng quên sứ mệnh của mình là thông qua sự hy sinh của chúng ta để giúp tất cả những ai yếu đuối trở nên mạnh mẽ!”

“Các người im mồm đi!” Sở Hoài Sơn bỗng cầm lấy cái xẻng.

Chu Trường Lộ giơ hai tay lên, “Đúng rồi! Kéo ta lên đi!”

“Không! Ông cũng thế, cũng là kẻ yếu hèn, năm xưa ông, không dám phản kháng, cha ông ngược đãi, nay ông giết phụ nữ, tức là ông kế thừa cái ác!”

Một xẻng đất hắt trúng đầu Chu Trường Lộ.

“Các người đều đừng hòng sống nữa làm gì cho khổ.”

Vô số đất hắt xuống tới tấp.

Na Lan vội kêu lên, “Tôi đã hiểu vì sao dép lê của anh thêu con chim rồi!”

Sở Hoài Sơn bỗng dừng tay, ngẩn người, “Thử nói nghe xem sao?”

“Cha anh họ La, thiên la địa võng, La nghĩ là cái lưới, lưới để bẫy chim. Anh cảm thấy đời mình từ bé đến giờ như con chim bị bủa vây, chỉ còn cách gây ra vụ án động trời thì mới thực sự là mình làm chủ số phận, mới được giải thoát khỏi cảnh cá chậu chim lồng. Theo tôi lúc này đang là cơ hội để anh được giải thoát! Bản chất anh rất tốt, anh nên nghĩ đi, hãy cứu chúng tôi, sau đó giao Chu Trường Lộ cho công an, anh sẽ không vấn đề gì, anh được hoàn toàn giải thoát.”

“Tôi không mù pháp luật, cô đừng lừa phỉnh tôi nữa.”

Đất rơi xuống nhiều hơn.

Con người ta khi điên lên thì sức mạnh tiềm ẩn sẽ tuôn trào. Đám đất có được do đào cái hố sâu mất đến hàng tháng trời, cái xẻng liên tiếp hắt xuống thì chỉ lát sau đất đã vơi đi đáng kể, ít ra cũng đã chôn đến ngang lưng mọi người.

Na Lan vẫn vừa nghĩ vừa tiếp tục khuyên giải. Cô cố nói cho rành rọt nhưng bị những tiếng kêu tiếng khóc tiếng chửi rủa xung quanh lấn át. Rồi cô cũng kêu khóc cũng chửi rủa. Đã bắt đầu thấy khó thở. Lát sau đất đã ngập lên đến mồm đến mũi.

Điều duy nhất cô có thể làm là ngạt thở.