Cuối cùng đến cả Quản Đại Thắng cũng không trốn được, Quản Vũ không muốn nghe nên nhặt cây củi lên rồi rời đi.
Trong thôn cũng có những người nhân thời gian nghỉ trưa mà lên núi hái rau cho heo ăn, hoặc là đào ít rau dại.
Hiện nay cây cỏ trên núi sinh trưởng tốt, rau dại cũng đang trong thời gian tươi mới ngon lành.
Quản Vũ gặp phải không ít những chị em gái ở trong thôn, cô cố hết sức né tránh mọi người, đi sâu về phía trong núi.
Cũng không phải là cô không sợ nguy hiểm, mà sự thật là...
Thật sự là rất không dễ dàng để tìm một nơi an toàn mà ăn một mình!
Cuối cùng cũng tìm được một chỗ yên tĩnh, Quản Vĩ lập tức sờ soạng lôi đùi gà mà mình thương nhớ suốt cả đêm cho tới cả buổi trưa ra.
Đùi gà sốt thơm ngào ngạt, vừa lấy ra, mùi hương đã bay ra ngoài.
Quản Vũ rất sợ đêm dài lắm mộng, nên cắn một miếng thật lớn.
Cái đùi cũng không nhỏ lắm, nhưng với người đã thèm thịt đến sắp phát điên như Quản Vũ mà nói thì cái đùi đó cũng là vài miếng cắn thôi.
Chẳng bao lâu, một cái đùi gà to đã bị cô cắn sạch sẽ, chỉ còn lại phần xương.
Giỏ thức ăn tự có hệ thống xử lý chất thải đồ bỏ đi, đồ ăn thừa hoặc là các loại hộp đóng gói đều được vứt đi, nó sẽ tự xử lý, vậy là dễ cho Quản Vũ.
Sau khi ăn xong, cô ngắt vài lá cây lau qua tay rồi lại đi hái rau cho heo tiếp.
Động tác của cô nhanh nhẹn thành thạo, chỉ trong chốc lát sau cô đã xách một giỏ rau về nhà.
Lúc quay về thì bữa trưa cũng xong rồi, Quản Đông Phương tiện tay nhận lấy giỏ rau cho heo, đem đi tẩy rửa qua, cái này để lại đến buổi tối nấu với trấu để cho heo ăn.
Quản Vũ cũng tiện thể mang ít bồ công anh về rồi ném cho Quản Anh, ý bảo cô ta mang đi rửa qua.
Quản Anh quệt môi, không hề sẵn lòng làm, còn lầm bầm gì đó.
Quản Vũ làm bộ không nghe thấy mà quay người sang chỗ khác đi rửa tay.
Cái cô em gái này của cô tính tình vặn vẹo phát sợ.
Ở trong mơ, lúc cô tới nhà họ Tống, vốn dĩ Quản Anh rất vui mừng, tưởng rằng có anh rể người thành phố thì cuộc sống sau này sẽ khá giả.
Kết quả, khi cô ta lại nhận ra mọi chuyện không phải như thế thì cứ hơi chút là lại hâm dở với Quản Vũ.
Cuối cùng cô ta vì một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi mà làm loạn với gia đình, mấy năm sau lại bị người đàn ông kia vứt bỏ.
Còn cô ta thì đưa theo con gái qua bên đội hai sinh sống, cách nhà chẳng bao xa nhưng có thế nào cô ta cũng không chịu về nhà thăm ba mẹ.
Cuối cùng, khi Quản Đại Thắng nhắm mắt xuôi tay vẫn còn đau đáu về đứa con gái này, Quản Anh lại bất chấp không chịu quay về nhìn ba một lần cuối cùng.
Không chỉ thế, sau khi Quản Vũ bị đuổi về thôn, cứ thỉnh thoảng Quản Anh lại sang chỉ trích cô một phen.
Hình như chỉ có so bì từng tí như vậy mới có thể khiến cho lòng cô ta thoải mái một tí.
Quản Vũ thật sự không hiểu, đời trước đã tích bao nhiêu thù hận chứ?
Mà đời này đầu thai thành chị em, muốn dằn vặt nhau cả đời?
Quản Vũ cảm giác khả năng của mình có hạn, hơn nữa lại còn là chị gái, cho nên cái tính tình quái đản này của Quản Anh cứ để cho ba mẹ trông coi đi.