Lời hắn nói đã chạm vào nỗi đau của tôi , tôi cảm thấy như ai bóp nghẹt trái tim mình lại vậy...đau ghê gớm..
-Cậu thôi đi, cậu ngày càng quá đáng, càng đi quá xa rồi đấy..tại sao cậu lại can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi, cậu lấy quyền gì cấm cản tôi lại gần Phong? À phải rồi..1 thằng con trai thay bồ như thay áo thì làm sao hiểu được cảm giác thích 1 người mà không thể nói, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo cậu ấy từ xa là thế nào...?
Vừa nói nước mắt tôi vừa trào ra...chịu thôi...tôi không thể kìm nén được nữa..tôi chỉ muốn khóc, khóc cho thỏa nỗi lòng này...điều đó làm Huy bối rối...hắn đút tay vào túi và rút ra 1 chiếc khăn tay rồi đưa nó cho tôi....
Chẳng hiểu sao tôi lại cầm lấy cái khăn đó...chiếc khăn của 1 kẻ mà 1 phút trước tôi còn căm đến tận xương tủy. Hic..tôi nghĩ là tôi bị điên mất rồi..
-Hằng này, trong cuốn sổ heo Boo, cô viết cô thích Phong chỉ vì hắn sửa xe cho cô? Lí do đơn giản như vậy thôi à?
-Đôi khi những việc làm nho nhỏ lại để lại ấn tượng đậm nét trong lòng người khác.
Tôi sụt sùi nói và lau nước mắt..
-Vậy, nếu tôi sửa xe cho cô thì cô có thích tôi không?
Huy nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi...Thích hắn á? Như thích 1 người bạn hả..?
-Không.
-TẠI SAO?
Hắn hét....
''đấy, lại lên cơn nữa rồi''
Tôi thở dài ngao ngán...
-Vì cậu không bao giờ làm thế...cậu không bao giờ giúp người khác.
-Không..tôi sẽ cố gắng thay đổi..., tôi sẽ không gọi cô là xác chết trôi nữa, tôi cũng sẽ không bình phẩm gì đến đôi mắt mí lận của cô, sẽ sửa xe cho cô....tôi không đàn bài cô bé mùa đông đâu vì nó có dính líu đến thằng Phong nhưng tôi sẽ đàn tất cả các bài khác...tôi sẽ đối xử thật tốt với cô..chỉ cần cô quên thằng Phong và thích tôi..
-Thích cậu? Như thích 1 người bạn á?
Tôi nhìn hắn dò hỏi..
-BẠN ĐÂU MÀ BẠN.
Hắn hét to bực bội :
-Tôi muốn cô làm girl friend của tôi..
Oái..lời hắn nói làm tôi choáng nặng đến độ ngã oạch xuống sàn nhà..Hic, đến khi lồm cồm bò dậy, tôi bặm môi nhìn hắn:
-Cậu hết trò để chơi rồi à?
-Không, tôi nói thật..tôi thích cô..à, không...Hằng à, Huy thích Hằng..làm bạn gái Huy nhé, Ok?
Hắn nói và nhìn chăm chăm vào mắt tôi...hic. đây là lời tỏ tình tệ hại nhất mà tôi được nghe..chẳng có tí gì là lãng mạn cả..kinh khủng khiếp...
-Sao cậu bảo đứa nào thích tôi thì chắc mê phim kinh dị lắm?
Tôi bắt bẻ...đây đúng là 1 cơ hội tốt để trả thù hắn cho bỏ ghét..
-Thì tôi mê phim kinh dị mà..
-Thế còn thằng nào lấy tôi thì phải bán nhà ra ngoài trời ở thì sao?
-Ờ thì...mà cô để ý ba chuyện vặt vãnh ấy làm cái quái gì nhỉ..
Huy nhăn nhó nói..liếc hắn 1 cái sắc lẻm, tôi tằng hắng lấy giọng :
-E hèm...Huy này, tôi nghĩ cậu không cần kết nạp tôi vào cái đội quân bồ của cậu đâu..tôi không thích cậu, chỉ nghĩ đến làm bạn với cậu thôi tôi cũng hãi rồi..thật đó..
Huy đứng sững nhìn tôi..mặt hắn tím rịm lại..tôi hiểu lắm chứ...Thảo đã kể với tôi rằng hắn chưa từng tỏ tình với ai, chỉ có con gái tỏ tình với hắn thôi...tội nghiệp, nhưng tôi không thể gật đầu được, điều đó là quá vô lí..làm sao người ta có thể thay đổi tình cảm của mình 180 độ, từ ghét chuyển sang yêu được...mà yêu hắn thì sực thự là tôi không dám nghĩ tới...
-Huy này, tôi mong cậu hiểu cho tôi...tôi chẳng có lí do gì để thích cậu cả..gần cậu tôi chẳng thấy vui, xa cậu tôi không thấy nhớ...hơn nữa tôi đã thích Phong từ rất lâu rồi..cậu ấy là người con trai duy nhất trên thế giới này làm tôi đập loạn nhịp......Huy này, có 1 người đã nói : đau khổ nhất là khi người mình yêu đi yêu người khác, nhưng hạnh phúc nhất là chứng kiến người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người mà cô ấy yêu thương....cậu có hiểu không hả?
Tôi vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt của hắn...còn Huy, cậu ta đút 2 tay vào túi, lắc đầu và cười khẩy, giọng khàn đi:
-Hạnh phúc nhất là chứng kiến người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người mà cô ấy yêu thương hả?...Đó chỉ là lí thuyết suông thôi..thực tế thì đâu có như vậy..Hằng, cô có hạnh phúc không khi thấy thằng Phong vui vẻ bên cạnh 1 đứa con gái khác?...có không hả?
Tôi im lặng, đầu cúi xuống không nói gì..chỉ cần nghĩ tới điều đó thôi là tim tôi đau lắm..
-Không trả lời được hả?..Thôi được rồi, cô hãy quên lời tỏ tình của tôi đi...nhưng Hằng này, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu....trước đây đối với mấy đứa con gái khác tôi chỉ đùa cho vui...còn với cô đó là thích thật sự...vậy thì tại sao tôi lại phải từ bỏ cô, người đầu tiên làm tôi biết đến thích 1 người là phải như thế nào...Không, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc cả..
Hắn nói và bỏ đi...để mặc tôi đứng đó với cõi lòng nặng trĩu...
Làm sao Huy thích tôi được nhỉ? À, phải rùi thì ra cái thái độ hằm hằm mỗi khi thấy tôi và Phong, rồi bắt tôi đi tô tượng với hắn là ghen sao?...Kinh điển, có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ 1 thằng con trai cãi nhau với tôi cả ngày, lúc nào cũng chê tôi xấu xí lại có thể thích tôi được...vô lí...vô lí hết sức...
Hic, nếu như 1 cô gái trong trường mà được 1 hot boy như hắn để ý thì có lẽ đã sung sướng đến phát điên rùi...Nhưng quái lạ, tôi chẳng thấy sướng tí nào, ngược lại tôi sợ thì có...vì tính hắn hãi lắm: ngang ngạnh, ương bướng, độc tài, phát xít, ghen tuông, lúc nào cũng thích tôi làm theo ý hắn cả.. Những đứa như vậy trong tình yêu thường rất ích kỉ..có thằng chịu không được khi người mình yêu không yêu mình liền chơi dao, chơi axit liền (tôi đọc trong báo thấy có mà)..hic..tôi chẳng muốn như vậy đâu....trời ạ, hắn còn nói sẽ không từ bỏ nữa chứ...tôi phải làm thế nào bây giờ..ai đó chỉ cho tôi lối thoát nào đi ...
---------------
-Mấy ngày nay sao bà xanh xao hốc hác vậy?
Hoa nhìn tôi hỏi..không xanh sao cho được khi mà giờ ra chơi nào Huy cũng kéo tôi đi ăn cùng hắn....trăm con mắt thì đổ dồn vào, thêm vào đó là sự sợ hãi không biết phải đối xử thế nào với Huy, ngồi ăn chè mà thực sự là tôi nuốt không trôi nữa....bực kinh khủng..
-Có bồ chiều chuộng như thế mà còn hốc hác à?
Thảo vừa nói vừa nhếch mép cười...sao trên đời này lại có loại người như nó nhỉ? Mà, nghĩ cũng kì, tôi cũng có 1 thời gian kết bạn với 1 đứa xấu tính như nó....
Thảo vẫn không chịu câm miệng cho tôi nhờ, nó vẫn tiếp tục hót :
-Cũng phải thôi, chắc Hằng sợ bồ mình đá các bà nhỉ?... Cả trường đang chỉ trỏ về đôi đũa lệch mà, thậm chí còn cá độ với nhau mấy ngày nữa thì Huy đá bàn Hằng lớp mình nữa...
-Được như vậy thì tốt..
Tôi làm bầm và đứng lên bỏ đi..Huy...Huy..Thảo...Thảo...nổ não mà chết mất...
-Hic..hic..hu hu..mẹ ơi, sao con khổ thế này..
Đó là tiếng tôi khóc nức nở khi ngồi ở ghế đá sau lùm cây phía sân sau của trường...chỗ này vắng vẻ, ít người qua lại..là nơi khiến tôi có thể giải tỏa nỗi lòng ấm ức bấy lâu nay của mình..
-Hằng, sao vậy?
Một giọng nói trầm ấm vang lên làm tôi ngẩn người vì cái giọng này là của Phong mà..thế là tôi thôi khóc, ngước mắt lên...Phong đứng đó, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mặt dịu dàng:
- Sao lại ngồi đây khóc 1 mình vậy?
-Mình...không sao..
Tôi vội lúc lắc đầu..bị Phong bắt gặp trong hoàn cảnh này thiệt là khó xử..
Phong ngồi xuống cạnh tôi..im lặng, rồi cậu ấy đưa cho tôi 1 hộp sữa cam Yomost..
-Hằng, uống đi...
-Ơ.
Tôi lúng túng..khi người con gái khóc, con trai thường cho mượn khăn tay...còn chìa sữa ra bảo uống thì tôi chịu... trước vẻ mặt ngơ ngáo của tôi, cậu ấy cười giải thích..
-Hằng phải uống để lấy lại sức sau khi khóc chứ...
Lời nói đó của Phong làm tôi bật cười...và tôi ngượng nghịu đón lấy hộp sữa từ tay cậu ấy..
-Hằng này.
-Gì vậy?
Tôi nhìn cậu ấy ngơ ngác..
-Hằng cười rất dễ thương..
DỄ THƯƠNG...2 tiếng đó làm cho tôi loạn nhịp tim, tăng huyết áp..mặt đỏ rần lên..
-Dễ thương á? Ai cũng bảo khi tôi cười thì mắt tôi bị híp lại cả....mắt tôi..mí lận mà..
Nói đến đó là tôi nghĩ đến Huy...hắn chắc là sung sướng lắm khi tôi thú nhận điều này..
-Không...Phong thấy có sao đâu...nhìn ấn tượng đó chứ,..
-Có đứa còn chê Hằng mũi tẹt nữa...
Không hiểu sao tôi lại đi kể với Phong chuyện đó nhỉ...
-Dân Việt Nam thì mũi phải tẹt chứ, mũi Phong cũng đâu có cao...
-Hằng toàn bị gọi là xác chết trôi thôi..
-Chẹp..đứa nào mà ác mồm ác miệng thế nhỉ...con gái mong da trắng như Hằng đấy....sự thực, Phong thấy Hằng không đẹp nhưng có duyên..mà con gái chỉ cần có duyên là đủ Hằng ạ...
Phong nói và nở 1 nụ cười....nụ cười ấy vốn dĩ đã đẹp, nhưng nay dưới ánh nắng lung lung nó càng đẹp hơn...và tôi sững người lại để ngắm nụ cười đó...chợt nhận ra mình vô duyên quá, tôi quay lại cặm cụi uống tiếp sữa của mình...