Chương 3: Gọi ca ca, tôi tha thứ cho em

Khương Nguyệt Nguyệt đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, giáo viên mới sau khi phân lớp gọi là Ngô Lệ, vẻ mặt rất điềm tĩnh, nhưng tính cách mười phần mạnh mẽ, nếu như trong trường cấp ba, cô ấy được mệnh danh là cọp cái số hai thì không có ai dám đứng thứ nhất.

Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Khương Nguyệt Nguyệt, thái độ liền thay đổi thành dịu dàng, một mặt cô ấy rất thích nữ sinh có tính cách mềm mỏng và nghe lời, mặt khác, Khương Nguyệt Nguyệt còn là một tiểu học bá.

Cuối kỳ năm ngoái, bài thi tổng hợp của cô đã lọt vào top 10 toàn trường và có lẽ cũng là một cô gái duy nhất ở trong đó, học sinh như thế này, bất luận đến lớp nào, giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ đối đãi niềm nở.

Ngô Lệ vừa nói chuyện vừa đưa tờ giấy cho cô điền.

Lúc ngồi vào chỗ nghiêm túc điền tờ giấy, Ngô Lệ rảnh rỗi đến nhàm chán, nên đã nói chuyện cùng với một thầy giáo.

Cuộc trò chuyện được phân nửa, thì một người trong đó là thầy giáo hơi mập nói: "Cô Ngô, nghe nói năm ngoái có một học sinh vì đánh nhau mà tạm nghỉ một năm, nay đã quay lại lớp của cô rồi phải không?"

Cô Ngô không do dự, liền thốt ra, "Tống Châu Dã à, đúng vậy, làm sao?"

Tống Châu Dã?

Khương Nguyệt Nguyệt đang ngồi điền tờ giấy, đột nhiên ngưng bút lại, cái tên này vừa nãy mới nói chuyện với anh trai rất là thân thiết.

Thế nên, hai chiếc tai nhỏ của cô vô thức dựng lên.

"Học sinh này thật là khủng khiếp, hút thuốc, đánh nhau, tính khí thì kém, rất nóng nảy nữa chứ, lần này chuyển đến lớp cô, nên chỉ có cô mới lĩnh hội được." Trong lời nói của giáo viên đó rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.

Mấy vị giáo viên khác nhìn cô Ngô với ánh mắt như thể đang xem một vở kịch.

Ngô Lệ vén mái tóc dài, cười rất tự tin, "Làm gì có học sinh nào sinh ra đã là học sinh hư, trong mắt tôi, chỉ có giáo viên dạy không tốt, thì mới có chuyện có học sinh hư."

Những giáo viên khác không nhịn được cười thành tiếng, hiển nhiên là không tin.

"Cô Ngô, thầy Tiền lợi hại nhất trường cũng không có cách, cô chắc chắn chứ?"

Khương Nguyệt Nguyệt ngồi ở một xó nhỏ nghe thấy cũng hóng hớt, trong đầu lại hiện lên nụ cười tản mạn của Tống Châu Dã, dáng vẻ giống như có chút xác thực... không phục với cách giáo dục ở đây.

Ngô Lệ thấy bọn họ không tin, nên đang định nói tiếp, thì lại nghe thấy ngoài văn phòng làm việc có người gõ cửa, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút.

Khương Nguyệt Nguyệt quay đầu lại nhìn, trước cửa là thiếu niên ăn mặc tự do, nhưng lại có vẻ đặc biệt phong cách.

Mặt mũi sáng sủa, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi giương lên vẫn đang đứng ở ngoài cửa, cả người thoạt nhìn vừa thản nhiên vừa lười biếng.

Vài ánh mắt rơi trên người hắn, Tống Châu Dã không chút hoảng sợ, ngược lại ánh mắt liền liếc nhìn về chỗ ngồi của Khương Nguyệt Nguyệt, hơi hơi nhướng mày, như thể đang chào hỏi cô.

Khương Nguyệt Nguyệt chớp mắt vài cái, nhớ tới bản thân vừa nãy ở nhà vệ sinh bình phẩm bậy bạ về dung mạo của người khác, hắn không những tức giận mà còn chủ động chào hỏi mình, nên trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy.

Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt Nguyệt lại đưa tay ra, mắt cong cong ý cười, lễ phép nhẹ nhàng mà vẫy vẫy tay với hắn.

Tống Châu Dã cảm thấy động tác đưa tay vẫy như mèo của cô rất dễ thương, bất giác lại bật cười, sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường.

Một số giáo viên tỏ vẻ rất quái lạ.

Cô Ngô tiên phong đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này, sau đó ho khan một tiếng, "Tống Châu Dã vào đi."

Tống Châu Dã nâng chân đi vào văn phòng, lễ phép gật đầu.

"Cô, em đến báo danh."

Ngô Lệ ngước đầu lên nhìn hắn, ánh mắt không dao động.

"Đến rất sớm, còn tưởng cậu sẽ đến muộn chứ."

Tống Châu Dã nhếch khoé miệng, không nói lời nào.

"Mặc kệ như thế nào, nếu đã quay về trường rồi, vậy thì học hành chăm chỉ đi."

Ánh mắt Tống Châu Dã lại đảo qua nhìn Khương Nguyệt Nguyệt ở chỗ ngồi phía sau, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Ngô Lệ nhìn thấy thái độ hơi miễn cưỡng của hắn lộ ra, cũng không nói nhiều, dù sao cô cũng hiểu rõ về biểu đệ này.

Lúc này, Khương Nguyệt Nguyệt đã điền xong tờ giấy, sau khi hai tay đưa cho Ngô Lệ, thì ngoan ngoãn, khéo léo đứng ở bên cạnh Tống Châu Dã.

Tống Châu Dã chỉ cần rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy phía sau cần cổ trắng nõn của cô gái, giống như một khối đậu hũ trắng, trái táo a-đam không khỏi dao động, bàn tay ngứa ngáy rất muốn vươn ra vân vê hai cái.

Khương Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, đôi mắt to tròn, nhìn có chút mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vừa đáng yêu vừa phấn nộn.

Tống Châu Dã lại nổi lên ý tứ muốn trêu chọc cô.

"Bạn học nhỏ này là?" Tống Châu Dã ý vị sâu sắc hỏi.

Bạn học nhỏ? Cô trông nhỏ như vậy sao?

Khương Nguyệt Nguyệt hiểu ra.

Cũng không phải là bạn học nhỏ... mà là vốn dĩ bây giờ Tống Châu Dã phải học đại học, nhưng lại phải quay về lớp 11 một lần nữa, nên tự nhiên thấy ai cũng giống như đứa trẻ.

Bao gồm cả Bàng Nhiên và Đại Vũ suốt ngày đi theo sau lưng hắn.

"Bạn học nhỏ gì, người ta là học sinh nghiêm túc lớp 11, bởi vì Khương Nguyêt Nguyệt bị cảm cúm nên đến muộn một tuần, cũng là bạn học sau này của em đấy." Ngô Lệ ngẩng đầu giải thích.

Tống Châu Dã động tác thuần thục dựa vào một bên tường, khẽ cười, "Một cô gái nhỏ nhắn, bạch bạch nộn nộn, còn không phải là bạn học nhỏ?"

Trong lời nói rõ ràng mang theo ý trêu chọc.

Khương Nguyệt Nguyệt nhìn lại bản thân, rồi lại nhìn qua hắn, hình như là kém hơi nhiều, bản thân cũng chỉ mới đứng đến vai hắn.

Nhưng cô không đồng ý với câu nói này, cô chỉ là trông nhỏ nhắn xinh xắn mà thôi, Khương Nguyệt Nguyệt nhịn không được liền nhỏ tiếng phản bác: "Tôi mới không phải là bạn học nhỏ, tôi vẫn còn có thế phát triển thêm hai năm nữa."

Tống Châu Dã không nghe thấy rõ cô nói cái gì? Vừa định nói, Ngô Lệ liền trực tiếp cắt ngang hắn, "Được rồi được rồi, thu lại bộ dạng lưu manh của em đi, đừng doạ học sinh ngoan của tôi."

"Được thôi, cô Ngô." Tống Châu Dã thu hồi hành động cợt nhả, rồi giả vờ nghiêm túc.

Ngô Lệ liếc mắt nhìn hắn, "Đức hạnh!" Sau đó lập tức dịu dàng nhìn về hướng Khương Nguyệt Nguyêt: "Nguyêt Nguyệt, em với Tống Châu Dã về lớp học trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ xuống."

Khương Nguyêt Nguyệt gật gật đầu.

Hai người từ văn phòng đi ra, Khương Nguyệt Nguyệt tay ôm balo, hơi cúi đầu bước đi, bỗng nhiên cảm thấy trong tay được một trận nhẹ nhõm, hai tay không tự chủ mà bắt lấy hai cái, vẻ mặt mờ mịt, rồi ngẩng đầu lên nhìn lại.

Và nhìn thấy Tống Châu Dã đang cười khúc khích, còn tay trái móc lấy balo của cô, hơn nữa, ở trước mặt cô còn giơ giơ, lắc lắc, "Chiếc balo nhỏ nhìn không lớn, nhưng ngược lại có chút trọng lượng."

Khương Nguyệt Nguyệt nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ đơn điệu mà lôi kéo balo của mình, giọng nói mềm mại, ngọt ngào bất mãn ném qua, "Balo... trả balo cho tôi."

Tống Châu Dã nhìn bộ dạng vâng dạ của cô, liền cau mày hỏi, "Tiểu muội, nhìn tôi trông đáng sợ như thế sao?"

Khương Nguyệt Nguyệt không suy nghĩ mà gật đầu.

Tống Châu Dã: "..." Được, xem như hắn chưa nói!

"Anh trai em bạo gan như thế, làm sao lại có một tiểu muội nhát gan như vậy?"

Khương Nguyệt Nguyệt nghe vậy liền ngẩng đầu lên, líu ríu tựa như mèo con: "Tôi không phải nhát gan, mà là trông cậu hung dữ đấy."

Tống Châu Dã không nghe thấy rõ, vô thức "hửm?" một tiếng, giọng nói mang theo chút trêu chọc, "Nói chuyện cũng giống như mèo con vậy, nhẹ nhàng mềm mại."

Trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sau đó cúi đầu xuống ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tiểu muội trước mặt của bạn tốt, lông mày hơi nhướng lên, đầu lưỡi đỉnh xuống quai hàm, khoé miệng mang theo nụ cười,

"Tôi là anh em tốt của anh trai em, hơn em cũng một, hai tuổi nữa, hay là gọi một tiếng ca ca nghe."

Khương Nguyệt Nguyệt ngây ngốc hai giây, chỉ hai giây, liền buông đai balo ra, đi xuống lầu, giọng nói rõ ràng mềm mại không chút do dự nào, "Không muốn."

Tống Châu Dã hơi híp mắt, cúi đầu cười cười, trên tay đang xách balo nhỏ của cô, đi theo ở phía sau, tâm trạng tốt hỏi:

"Tại sao? Chẳng lẽ là tôi nhìn trẻ hơn Khương Thư Nam, nên ngại gọi sao?"

Khương Nguyệt Nguyệt khéo léo lắc đầu, "Tôi không nhận anh trai lung tung, tôi chỉ gọi Khương Thư Nam là ca ca thôi."

"Ồ?" Tống Châu Dã hứng thú cất bước đi đến trước mặt cô, mang theo nụ cười đùa giỡn, "Nhưng mà... sáng nay em mới kêu tôi là ca ca?"

"?"

Tống Châu Dã nhìn cô có vẻ nghi ngờ, nên đã bắt chước theo giọng điệu, "Ca... Ca ca, đại ca, nhà tôi... ách"

Hắn nói chưa được hết ý, Khương Nguyệt Nguyệt đã đỏ mặt và không quan tâm liền nhón chân lên bịt miệng Tống Châu Dã, nhìn ngó xung quanh không có người, nên mới yên lòng.

Bản thân sáng nay kinh sợ quá!!! Vì vậy, cô đã bị hắn túm lấy cái đuôi nhỏ và nhân cơ hội này nói ra ngay trước mặt cô, quả thật muốn độn thổ ngay tại chỗ a!

Khương Nguyệt Nguyệt đang phiền muộn, thì trong lòng bàn tay bỗng nhiên ẩm ướt, giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Tống Châu Dã truyền đến bên tai,

"Ô đủ chưa? Cô gái nhỏ, ca ca khom lưng cũng rất mệt đấy." Giọng nói hơi trêu chọc truyền đi vang vọng bên tai cô.

Khương Nguyệt Nguyệt sợ đến nỗi cách hắn thật xa, thì thầm trong miệng, "Xin lỗi xin lỗi."

Tống Châu Dã chậm rãi đứng thẳng dậy, thầm nghĩ cô gái này thật sự chưa từng bị trêu chọc, chỉ trêu chọc có một chút mà giống như một con chuột đồng đang bị kinh sợ, rồi lẩn trốn khắp nơi.

Khương Nguyệt Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay của mình đang nóng lên, không biết tại sao lòng bàn tay lại cảm giác nóng hưng hực.

"Không cần xin lỗi, gọi một tiếng ca ca, tôi tha thứ cho em."

Lại là câu này, Khương Nguyệt Nguyệt ban đầu vẫn còn nói xin lỗi nhưng ngay lập tức đã lắc đầu nói không thể.

Tống Châu Dã đi đến trước mặt cô, hơi khom lưng, đầu ngón tay chạm nhẹ lên giữa trán cô và ngay sau đó lại chạm đến nơi đang đỏ lên, rồi hắn cười nhạo một tiếng, làn da quá non nớt, chạm nhẽ một chút liền đỏ lên.

"Xem ra em rất thích ca ca của em."

Khương Nguyệt Nguyệt lại lùi một bước, giọng nói mềm nhu, "Đúng vậy, chú."

Tống Châu Dã: "? ? ? ?"

Khương Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt, biểu tình vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, "Vì không thể gọi cậu là ca ca, nếu như cậu không ngại, thì tôi sẽ gọi cậu một tiếng chú, hoặc là ông lớn? Hay là đại thúc?"

"..."

Nếu như không nhìn biểu tình quá mức nghiêm túc của cô, thì Tống Châu Dã còn cho rằng cô gái này là đang cố ý chỉnh hắn nữa.

"Cái gì cũng đã gọi hết rồi, em cứ gọi tôi là ba ba được rồi."

Tống Châu Dã cười như không cười nhìn cô.

Đôi lông mày thanh tú của Khương Nguyệt Nguyệt khẽ cau lại, hai mắt trong veo nhìn lên vô cùng thành thực.

"Cậu nằm mơ vậy!"

Tống Châu Dã: "..."

Hắn chỉ nghe thấy cô gái nhỏ lại bổ sung thêm một câu,

"Gọi cậu là chú đã là hời cho cậu lắm rồi."

Tống Châu Dã: "..."

Xem ra cô gái này còn rất nhanh mồm nhanh miệng nữa.