Trước cổng trường cấp ba.
Xe vừa dừng trước cổng trường, còn không chờ Khương Thư Nam cầm đồ xuống cho cô, thì Khương Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy mắc tiểu, ngay lập tức nhanh chân chạy đến nhà vệ sinh của trường học.
Ánh sáng trong nhà vệ nữ hơi tối, hơn nữa bên trong cũng không có người, Khương Nguyệt Nguyệt trong lòng hơi nhút nhát.
Sau khi giải quyết vấn đề, cô từ từ mò ra, ánh đèn càng sáng hơn, khiến cho lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Vừa mới xoay người liền nhìn thấy trước cửa nhà vệ sinh nam có một bóng lưng mảnh khảnh, cao gầy, lưng đang đối diện với cô để hút thuốc lá, hơi khói vây quanh hắn, thoạt nhìn có chút tĩnh mịch.
Khương Nguyệt Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng mà bị doạ cho giật mình, mang theo sự nghi ngờ.
Người này thật lợi hại, ở trường học cũng dám lớn gan như vậy? Không sợ bị phát hiện sao?
Nghe thấy động tĩnh ở phía sau lưng, Tống Châu Dã liếc mắt qua nhìn, ánh mắt am hiểu sâu, nhìn thấy tay của cô gái vẫn còn duy trì ở động tác vẩy nước, hai con mắt sáng ngời như ngấn nước vẫn cứ giương lên nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn nhìn qua, cô vội vàng bỏ tay xuống, che đi hai mắt, đầu khẽ lắc, giọng nói rõ ràng, mềm mại và hơi run, "Tôi không thấy cái gì hết, đừng đánh tôi!"
"..."
Hắn trông giống như hung thần dữ tợn sao?
Tống Châu Dã nhìn cô với ánh mắt nặng nề, sau đó liền im lặng cười một tiếng, cảm thấy hành động của cô gái này ngược lại rất đáng yêu.
Tống Châu Dã không đáp lại, rũ mắt liếc nhìn điếu thuốc ở trong tay, rồi giũ nhẹ tàn thuốc, suy nghĩ một chút, vẫn là đem điếu thuốc ấn vào tường để dập tắt.
Khương Nguyệt Nguyệt che mắt và cảm giác thiếu niên trước mặt không nói gì, liền nâng mắt lên nhìn, ánh mắt rơi trên mặt hắn, đột nhiên cảm thấy thiếu niên bất lương này trông rất đẹp!
Khuôn mặt anh tuấn, mái tóc đen nhánh, ở giữa trán có vài sợi tóc cong, đôi đồng tử màu hổ phách nhợt nhạt, đuôi mắt và khoé miệng hơi nhếch lên, cánh tay lười biếng đang dựa trên tường, cả người mang lại một loại cảm giác lười biếng.
Khương Nguyệt Nguyệt liền nhớ đến anh trai nhà mình cũng cao 1m83, có lẽ người này cũng cao gần bằng anh trai, còn bản thân chỉ cao đến ngực hắn, nhìn thoáng giống như một hạt đậu đỏ vậy.
Lúc này điếu thuốc trong tay đã được dập tắt, chỉ là mùi thuốc lá vẫn còn lưu lại trong không khí nhợt nhạt.
Sau khi, Khương Nguyệt Nguyệt nhìn rõ tướng mạo hắn, mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn không dám nhìn nhiều, dự định sẽ vòng qua hắn rồi chạy mất.
Nhìn hành động thành thạo hút thuốc này, với khoé miệng còn mang theo nụ cười lạnh lùng, nói không phải là thiếu niên hư hỏng thì đều là giả, có thể không va chạm thì sẽ không trêu chọc.
Nhìn chiều cao này của hắn và thân thể bé nhỏ của bản thân, đoán chừng một quyền cũng sẽ đánh ngã được cô.
Nói về sợ hãi, thì Khương Nguyệt Nguyệt chính là rất nghiêm túc.
Còn chưa bước được một bước, liền bị thiếu niên kéo y phục lại, Khương Nguyệt Nguyệt bị doạ đến nỗi toàn thân giật bắn lên.
"Bạn học nhỏ, thấy tôi làm chuyện xấu rồi còn muốn chạy?" Giọng nói hơi lạnh vang lên sau lưng Khương Nguyệt Nguyệt, âm thanh không lớn, nhưng lại khiến cho sống lưng của Khương Nguyệt Nguyệt lạnh toát.
Khương Nguyệt Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xung quanh một chút, không có người, xong đời rồi...
Ngữ khí của thiếu niên không quá tuyệt vời, cả người hắn bao phủ lấy cô, giống như một tấm lưới to lớn, làm cô không trốn thoát ra được, bộ dạng này của hắn có vài phần là đang muốn đánh cô.
Khương Nguyệt Nguyệt vô cùng sợ hãi, cũng không phải là chưa thấy qua việc nam sinh đánh nữ sinh ở trên báo, thậm chí còn không nghĩ đến việc sẽ mở miệng:
"Ca, ca ca... đại ca, anh đừng diệt khẩu chứ, nhà tôi trên dưới già trẻ đều dựa vào việc tôi thi đỗ đại học để phụng dưỡng bọn họ, nếu hiện giờ anh diệt khẩu rồi, thì anh... thì anh chính là một" Cô lo lắng đến mức không thể nghĩ ra được từ nào, nên đột nhiên bị mắc ở chỗ đó.
...
Tống Châu Dã vốn dĩ chỉ muốn doạ cô một chút, nhưng nhìn phản ứng này của cô cũng thật là thú vị, đuôi lông mày hắn liền nhếch, giọng nói lười biếng phát ra còn mang theo một chút cân nhắc, "Chính là một cái gì?"
Khương Nguyệt Nguyệt tay run chân run, cả người đều run, ngay cả miệng nói tiếp cũng run: "Người xấu, đúng, anh chính là một người xấu!"
"..."
Lời nói khó nghe cũng không nói ra được, xem ra ngày thường có vẻ như là một tiểu nữ sinh ngoan ngoãn.
Nhưng mà hắn lại... rất rất thích trêu chọc những cô gái ngoan ngoãn như thế này.
Tống Châu Dã nhìn cái đầu tròn tròn của cô gái trước mặt buông lỏng sụp đổ đang khẽ lắc lư, thì liền biết cô gái này đã rất sợ hắn.
Hắn hơi hơi khom lưng, tiến đến bên tai cô, giọng nói mang theo vài phần chán nản, ngỗ ngược, "Bạn học, sợ tôi như thế sao?"
Nói nhảm, bộ dạng cà lơ phất phơ đang hút thuốc lá rồi còn uy hiếp người này của ngươi, thì cô gái yếu đuối nào mà không sợ!
Đương nhiên, Giang Nguyệt Nguyệt chỉ dám than thở ở trong lòng, cô sợ cô nói ra thì sẽ xong đời.
Cô thực sự có chút sợ hãi, nên không nhịn được mà muốn khóc, những giọt lệ ngân ngấn trong đôi mắt hạnh, xem ra thật đáng thương.
Tống Châu Dã nghe thấy tiếng cô khóc thút thít, liền dừng lại một chút, vừa định buông cô ra, thì lại nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào:
"Tôi mười bảy tuổi..."
"Sau đó?" Tống Châu Dã vô thức tiếp lời cô, đuôi lông mày nhếch lên.
"Sau đó anh xong đời rồi!"
Tống Châu Dã nhướng mày, uy hiếp hắn?
"Ồ? Vậy không trùng hợp rồi, tôi mười tám, còn lớn hơn bạn học... như nhóc một tuổi, xem ai xong đời trước?" Giọng điệu trêu đùa.
Khương Nguyệt Nguyệt mới không phải là ý này, cô giả vờ ho khan một tiếng, "Ý tôi là. tôi mặc dù mới mười bảy tuổi, nhưng anh tốt nhất dừng uy hiếp tôi, phía sau của tôi thật ra còn có người!"
"..."
Ngón tay thon dài của Tống Châu Dã nắm lấy cổ áo cô, thân thể dựa nghiêng vào tường, yên tĩnh lại lãnh đạm, ngữ khí lười biếng, "Nói ra nghe xem?"
Khương Nguyệt Nguyệt tự nhiên nhớ đến anh hai nhà mình, nên trong lòng có chút phấn khích, quay người ngửa đầu nhìn hắn, thoáng chốc kiên cường lên, giọng nói mềm mại, tinh tế,
"Khương Thư Nam biết chứ, tôi là em gái ruột của anh ấy!"
Sợ hắn không tin, nên cô lại nhấn mạnh một lần nữa,
"Ruột thịt đó, cùng trong bụng mẹ sinh ra đó!"
Khương Thư Nam?
Tống Châu Dã rũ mắt xuống nhìn Khương Nguyệt Nguyệt, tiểu đậu đỏ trước mặt này là em gái đồ chơi đó?
Khương Nguyệt Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, mặc dù rất ngắn, nhưng vẫn là bị cô chuẩn xác mà bắt được.
Xem ra hắn sợ rồi!
Để hù doạ hắn, cô quyết định mang ra một người nữa và tìm một cơ hội để trốn thoát, "Khụ khụ _"
Hai chân Khương Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang run rẩy, nhưng gặp được chuyện này lại không thể không phấn khích: "Anh tôi thì anh biết rồi, vậy tôi nói một người nữa nha, Tống Châu Dã biết không?"
Tống Châu Dã nhướng mày, ánh mắt rơi trên mặt cô, ý bảo cô tiếp tục.
Khương Nguyệt Nguyệt coi như hắn đã biết, học theo ngữ khí của thiếu niên hư hỏng,
"Người anh em đó, với... anh tôi... ngang nhau, nghe tên anh ấy liền biết người anh em này hoang dã như thế nào rồi đó, thật trùng hợp, anh ấy cũng là anh trai của tôi!"
Khương Nguyệt Nguyệt căn bản không biết Tống Châu Dã là ai, cô biết tên hắn là do hay nghe Điền Dữu Tử suốt này lải nhải bên lỗ tai cô và còn thấy một bài thông báo được dán lên tường trường.
Nói con người Tống Châu Dã này rất không dễ trêu chọc, hễ là có ý kiến đối với hắn, thì đều bị hắn đánh thành không có ý kiến.
Chỉ cần ở bên ngoài gặp phải thiếu niên hư hỏng gì đó, thì chỉ cần nói tên hắn ra, mặc kệ không biết có thật hay không, nhưng mấy người đó đều không dám tuỳ tiện chạm vào bạn! Trong phạm vi mười dặm, ai mà không biết đến danh tiếng của Tống Châu Dã, thật là một tiếng vang lợi hại!
Khương Nguyệt Nguyệt lúc đó coi như cũng hóng hớt được, nhưng không ngờ cái tên này hôm nay lại trở thành lá bùa hộ mệnh của cô.
Tống Châu Dã nhìn chằm chằm bộ dạng dõng dạc của cô gái trước mặt, rõ ràng kinh hãi đến nỗi muốn chết, nhưng lại vẫn cố chấp nhìn thẳng vào hắn.
Trên đầu cô gái búi tóc tròn tròn, khuôn mặt đoán chừng chỉ lớn bằng bàn tay, nhỏ nhắn, trắng sạch và hồng hào. Hai mắt bên trong tròn xoe như thể ngậm nước trông rất trơn bóng và ướt át, nhìn đặc biệt vô tội, tất cả giống như một kẻ đáng thương bị người khác bắt nạt.
Lúc Tống Châu Dã đang cẩn thận nhìn cô chăm chú, thì bên tai lại nghe thấy giọng nói vừa sợ hãi vừa kiên cường của cô gái, "Sợ... Sợ rồi đúng không?"
Tống Châu Dã kéo dài âm cuối một tiếng "Ừm", rồi lắc lắc tay và thờ ơ nói: "Tôi rất sợ."
Khương Nguyệt Nguyệt: "..."
Bộ dạng này của ngươi giống như bộ dạng đang sợ sao!