Chương 8: Chương 8

- Anh ko sao .

BN nghiêng đầu

- Nhưng em thì thấy khuôn mặt của anh ko còn thần sắc và còn mệt mỏi nữa . Anh ko buồn khi mẹ và em đều phản đối những cô bạn gái của anh đó chứ ?

- Ko.

- Thế anh có tính gì ko ?

- Tính gì là tính gì ?

- Sự chờ đợi của mẹ, ko lẽ anh định để mẹ chờ dài cổ ?

- Anh...

- Hay là để em giúp anh nha . Nhưng anh phải thay đổi mình, ko đào hoa nữa .

- Chuyện này...Tình cảm ko thể nói giúp là giúp được đâu, mà có giúp cũng ko được gì . Anh cám ơn mọi người đã quan tâm nhưng tình cảm hãy để cho người trong cuộc vẫn tốt hơn .

Thế Đình xỉ trán BN

- Em đó, hãy cố mà giữ lấy Vũ Hùng đi . Nó là người đàn ông tốt và cũng là người chồng tốt sau này đó . KO cần phải lo cho anh đâu .

Bà BL lên tiếng

- BN có thể ko lo nhưng mẹ thì vẫn phải lo . Hai con là con của mẹ, chừng nào hai con chưa ổn định cuộc sống gia đình thì chừng đó mẹ vẫn chưa yên tâm .

- Mẹ....

Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo vang, cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người . Bửu Ngọc nhanh tay nhấc ống nghe

- Alô .

Đầu dây bên kia là giọng một cô gái

- Bửu Ngọc . Là tao đây .

- Lượng Tinh !

- Ừ .

- Sao gọi khuya vậy ?

- Tại tao nôn nóng muốn biết kết quả cuộc phỏng vấn của công ty hôm nay . Như Thiên được chọn chứ ?

BN đùa

- À ! Thì ra là mày muốn biết chuyện của Như Thiên, ko phải muốn nghe tiếng nói của anh Hai tao sao ?

Lượng Tinh ré lên

- Mày nói gì vậy ?

- Ko phải à ?

- Thôi đi con khùng ....Mày còn nói bậy, tao cúp máy đó .

BN cười

- Cúp đi, xem ai ấm ức cho biết .

Lượng Tinh tức lắm nhưng cô ko thể làm gì được . Tin tức về công việc làm của Như Thiên quan trọng hơn, dẹp tự cái sang một bên, Lượng Tinh hạ giọng

- Tao năn nỉ mày mà, cho tao biết kết quả đi . Như Thiên có được nhận vào làm trong Thế Kỷ hay ko rất quan trọng đối với tao đấy .

- Thôi được, tao ko làm khó mày . Như Thiên được tuyển vào làm trợ lý rồi đấy .

- Ồ ! Đúng là tin mừng, tin mừng .

BN gọi

- Này, mày ko sợ sao ?

Lượng Tinh ko hiểu

- Sợ gì chứ ?

- Như Thiên giỏi hơn mày, và Thế Đình sẽ bị cướp đi .

Câu nói của BN làm LT suy nghĩ, ko phải cô cũng có ý muốn theo đuổi Thế Đình sao ? Nhưng cô tin Như Thiên ko phải là loại người đó . LT trả lời

- Việc gì tao phải sợ khi Như Thiên là bạn và cũng sẽ là đồng nghiệp của tao .

- Nói thì phải nhớ nha . Sau này mà có sự hờn giận hay ghen tuông gì thì cũng đừng gọi tao nghe

- Ok .

- Còn gì nữa ko ?

LT trách

- Mày ko muốn nói chuyện với tao à ?

BN lấy tay che miệng

- Mày nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi ?

- Ấy chết ! Tao vô ý quá . Xin lỗi nghe .

- Con người mày vô ý từ hồi nào đến giờ lận mà .

- Bye ! Chúc ngủ ngon .

- Ngủ ngon .

BN gác máy , cô nhìn anh Hai nheo mắt

- Một người ngưỡng mộ anh hỏi thăm anh .

Thế Đình ơ hờ

- Ai vậy ?

- Lượng Tinh .

Thế Đình liền xua tay

- Em thôi đi, để anh yên với .

- Nhưng nhỏ hỏi thăm anh trên danh nghĩa một nhân viên hỏi thăm ông chủ thôi mà, có gì đâu mà sợ như vậy ? Có tịch rục rịch à ?

Thế Đình bật đứng dậy

- Ko nói với em nữa, anh đi nghỉ đây ! Mẹ nghỉ sớm .

Bà Bửu Lan với theo

- Thế Đình, con đói ko ? Để mẹ bảo dì Năm hâm nóng thức ăn cho con ?

- Ko cần đâu mẹ . Con đã dùng cơm với khách rồi .

Bà BL nhìn theo dáng con trai, chép miệng

- Anh con có vẻ ốm đi nhiều .

- Tại anh Hai lăng nhăng nhiều quá thôi, bị mấy cô làm phiền cũng đủ mệt . Bao giờ anh Hai ổn định với một người thì mới thay đổi chính mình được . - BN trấn an - Nhưng mẹ cũng ko cần phải lo cho anh Hai nhiều như thế đâu, anh ấy lớn, anh ấy tự biết mình mà .

Cô dìu mẹ đứng lên

- Con đưa mẹ về phòng . Mọi chuyện ko thể nói hết đêm nay đâu .

- Con cũng nên nghỉ sớm . Ngày mai còn phải đến công ty nữa .

- Dạ .

Một đêm dài trôi qua .

oOo

Chưa kịp ngồi vào bàn thì Anh Thục đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ dồn, cô nhíu mày

- Ai mà gọi đến sớm vậy nhỉ ?

Nhưng Anh Thục cũng vội vã nhấc ống nghe

- Alô . Công ty vàng bạc đá quý Thế Kỷ nghe đây .

- Là tôi .

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Anh Thục hạ giọng

- Tổng giám đốc !

- Chút nữa cô thông báo mọi người vào phòng họp công ty nhé !

- Thưa vâng .

Tiếng cúp máy khô khốc làm Anh Thục thấy hơi lo lắng . Chuyện gì nữa đây ? Cô sợ nhất là có những cuộc họp khẩn cấp và bất ngờ như thế này . Lúc đó giám đốc An Thế Đình có khuôn mặt thật là khó coi . Và cuộc họp hôm nay chắc cũng ko ngoại lệ đâu .

Nhìn lại đồng hồ, cũng đã đến giờ làm việc rồi . Thay vì ngồi suy nghĩ, cô đi thông báo ọi người để mọi người chuẩn bị tinh thần thì tốt hơn .