Chương 29: Chương 29 - End

Ở nhà Thế Đình, không khí vui vẻ, màu hạnh phúc bao trùm cả căn biệt thự . Chị bếp lăng xăng với nhiều món ăn . Bửu Ngọc, Như Thiên cặm cụi bên mấy lẳng hoa . Còn bà Lan và bà Mai, hai bà mẹ của hai người đang yêu thì hàn huyên tâm sự của người già . Nhưng lâu lâu, bà Lan cũng ngẩng lên nhìn về đứa con gái và con dâu nhắc nhở :

- Ngọc ơi ! Nhớ gọi điện bảo anh Hai con về nhà nhé .

- Dạ, chuyện đó mẹ đừng lo . Không gọi, anh Hai cũng sẽ về mà .

Bửu Ngọc chọc ghẹo :

- Một nửa của anh Hai đang ở đây, làm sao không về cho được chứ .

- Hai đứa cắm hoa xong chưa ?

- Dạ, cũng sắp xong rồi .

- Nhanh tay lên, kẻo không kịp đấy .

Cắm nốt nhánh lan vào bình, Như Thiên nghiêng người :

- Đẹp chứ ?

- Đẹp rồi . Người khéo tay có khác .

Bửu Ngọc gom mớ lá bỏ vào rổ :

- Mày đến kia ngồi đi . Tao mang cái này ra sau rồi lên ngay .

Như Thiên đến bên mẹ và bà Lan . Cô nhí nhảnh :

- Cho con tham gia với .

Bà Lan cười hiền :

- Bác và mẹ cháu đang bàn tính lễ cưới cho cháu và Thế Đình .

- Ôi ! Là chuyện người lớn, cháu không nghe đâu .

Như Thiên dợm đứng lên thì bị bà Mai kéo lại :

- Ngồi xuống đây nào .

- Nhưng mẹ và bác ...

Bửu Ngọc ra tới, cô trêu ghẹo :

- Mắc cỡ hả ?

Cô ngồi xuống ghế bên bạn :

- Có gì đâu, chuyện đó trước sau gì cũng đến thôi mà . Bây giờ, mày nên suy nghĩ hưởng tuần trăng mật ở đâu kìa .

- Ơ ...

Như Thiên cúi đầu, đôi gò má đỏ hây hây . Bửu Ngọc không buông tha :

- Mày thích đến Nhật, Trung Quốc, Singapore, hay Pháp, Mỹ, Canada ? A, đúng rồi !

Bửu Ngọc vỗ tay :

- Mày và anh Hai sẽ đến Ấn Độ tham dự triển lãm ... Hay là hưởng tuần trăng mật bên ấy luôn đi

- Chưa đám cưới mà .

- Thì hưởng tuần trăng mật xong, đám cưới sau .

Như Thiên đấm bạn :

- Con quỷ ! Ăn với nói .

Hai bà mẹ cười, bà Lan lên tiếng :

- Cháu cứ suy nghĩ, rồi nói cho Thế Đình nhé .

- Dạ .

Bửu Ngọc vòi vĩnh :

- Mẹ ơi ! Còn con ?

- Muốn lấy chồng hả ? Bảo Vũ Hùng đưa ba mẹ sang đây rồi mẹ gả .

Như Thiên bụm miệng cười, Bửu Ngọc trừng mắt :

- Cười gì ? Lấy chồng có gì xấu đâu mà cười .

- Thì tao có nói xấu bao giờ .

- Thế tại sao mày cười ?

- Ừ, tao ...

Vừa lúc, chị bếp đi lên :

- Thưa bà chủ, tất cả đã xong rồi ạ .

- Được rồi .

Bà Lan giục con gái :

- Gọi cho anh Hai con đi .

Bửu Ngọc cầm điện thoại bấm số . Tiếng chuông cứ reo mà người không thấy đâu . Lạ thật ! Anh Hai không có trong phòng làm việc .

Cô bấm số thứ hai, chỉ có tiếng tít tít . Như Thiên quan tâm :

- Sao hả ?

- Văn phòng làm việc cũng không, điện thoại di động thì đã tắt máy .

- Vậy ...

- Để tao gọi cho Vũ Hùng .

Sau hai hồi chuông, đã có người nhấc máy :

- ...

- Là em đây .

- Bửu Ngọc ! Gọi cho anh có chuyện gì ?

- Anh Hai em có chỗ anh không ?

- Không có .

- Anh Hai đi đâu, anh có biết không ?

- Không luôn .

- Chết rồi ! Điện thoại di động, em gọi cũng không được .

- Có chuyện gì quan trọng lắm không ?

- Mẹ em và mẹ của Như Thiên đang chờ anh ấy .

- Lúc nãy, Thế Đình có vào văn phòng, nhưng khi đi ra thì anh không thấy .

- Vậy khi anh Hai về công ty, anh nhắn về nhà gấp giùm em nha .

- Ừ .

Bửu Ngọc gác máy, cô so vai :

- Liên lạc không được, người trong công ty cũng không biết anh Hai đi đâu .

- Vậy ...

Bửu Ngọc trấn an bạn :

- Mày đừng lo lắng quá . Chắc anh Hai ra ngoài thôi .

Cô quay sang bà Lan :

- Chúng ta chờ anh Hai hả mẹ ?

- Ừ .

Như Thiên ngồi đấy mà lòng không an . Bửu Ngọc hiểu bạn chứ, nhưng cô chẳng biết nói sao . Bởi trong lòng cô cũng đang lo lắng mà .

Hai bà mẹ cũng cùng một tâm trạng . Bởi lần trước, Như Thiên đi phải vào bệnh viện . Họ chỉ còn biết hy vọng, đừng có chuyện gì xảy ra với Thế Đình .

Thời gian dần trôi qua, không khí ở phòng khách thật là ngột ngạt . Không còn chịu được nữa, Như Thiên đứng bật dậy . Bửu Ngọc nhìn bạn :

- Mày định làm gì ?

- Tìm Thế Đình .

- Biết anh Hai ở đâu mà tìm .

- Chứ ngồi một chỗ như thế này, tao ngạt thở mất . Gần một giờ chiều rồi, mày có biết không ?

Bà Lan nhắc con gái :

- Đâu, con gọi điện cho Vũ Hùng lần nữa xem Bửu Ngọc .

- Dạ .

Mọi người càng lo lắng, Bửu Ngọc càng sợ . Cô cầm máy, nhưng chưa kịp bấm số thì đã nghe tiếng xe hơi bên ngoài cổng . Bửu Ngọc nhổm lên :

- Chắc anh Hai về đó .

Chỉ chờ có thế, Như Thiên chạy bay ra cổng . Trên xe, Thế Đình vừa bước xuống thì cô nhào đến ôm lấy anh .

Hiểu được tâm trạng của người chờ đợi như thế nào, Thế Đình vỗ nhẹ lên lưng người yêu :

- Anh về rồi đây mà .

Như Thiên từ từ nới lỏng vòng tay .

Thế Đình cười trấn an :

- Anh không sao mà . À ! Anh về cùng với một người .

Người con gái nãy giờ đứng sau lưng Thế Đình bước lên :

- Như Thiên !

- Lượng Tinh !

Như Thiên rời vòng tay người yêu, ôm chầm lấy bạn :

- Mày đi đâu vậy ?

- Xin lỗi mày, Như Thiên .

- Về điều gì ?

- Tao giận mày là không đúng .

Như Thiên ngắt ngang :

- Đừng nhắc chuyện đã qua .

- Chúng ta vẫn là bạn như ngày nào chứ ?

- Ừ .

Lượng Tinh chớp mắt nhìn bạn và nhìn Thế Đình như biết ơn .

Có tiếng Bửu Ngọc lanh lảnh :

- Có gì, vào trong nhà hẵng nói .

Thế Đình nhắc :

- Em đưa Lượng Tinh vào nhà đi .

Như Thiên vui vẻ nắm tay bạn :

- Đi thôi .

Khi cả ba vào đến phòng khách, đứng trước mặt của hai bà mẹ, Thế Đình cúi đầu :

- Con xin lỗi đã làm ọi người lo lắng .

- Thấy con bình an thì tốt rồi, đừng băn khoăn nữa .

Giọng Bửu Ngọc chí chóe :

- Người lo lắng cho anh nhất là Như Thiên kìa . Có muốn bù đắp thì bù đắp đi . Hôn hay gì gì, thì tùy ý .

Như Thiên mắc cỡ đấm bạn, còn Lượng Tinh thì cười thoải mái . Cô cảm thấy hạnh phúc lây với niềm hạnh phúc của bạn .

Bửu Ngọc hất mặt :

- Còn mày nữa . Sao tự nhiên xuất hiện cùng một lúc vậy ? Có hẹn trước hả ?

Lượng Tinh xua tay :

- Tao gặp anh Đình ở sân bay đấy chứ .

Bửu Ngọc chuyển tia nhìn sang Thế Đình :

- Anh đi đâu ngoài sân bay vậy ? Tiễn Nguyệt Hoa phải không ?

Thế Đình lắc đầu :

- Sáng này, trước khi lên máy bay, Nguyệt Hoa gọi điện cho anh . Cô ấy nói là nhìn thấy Chánh Hạo ở sân bay, nên anh mới tới đó cùng cảnh sát .

Mọi người hồi hộp :

- Kết quả ra sao ?

- Chánh Hạo đã bị còng khi chuẩn bị qua cửa khẩu . Anh nghĩ lần này, hắn ta ngồi cũng lâu đấy .

- Thật đáng đời . Nhưng chỉ tội cho những người tin lầm hắn .

- Pháp luật công bằng mà .

Lượng Tinh nắm tay Như Thiên và Bửu Ngọc siết chặt . Cô hiểu một tình bạn chân thành như thế nào rồi . Họ không thể vì tình yêu, nhưng vì tình bạn có thể tha thứ .

Thế Đình đằng hắng :

- Mọi người không đói, nhưng tôi đói đấy .

Bà Lan chợt nhớ :

- Cả nhà cũng chưa ai ăn . Thôi, chúng ta cùng ra sau đi . Trễ một chút, nhưng vui vẻ là được rồi

Hai bà mẹ đi trước, kế đến là Lượng Tinh và Bửu Ngọc . Sau cùng là Thế Đình và Như Thiên .

Thừa cơ hội không có người, Thế Đình vòng tay hôn nhẹ lên má Như Thiên .

- Nhớ em quá !

Nụ hôn chưa cảm nhận được thì đã nghe tiếng la :

- Á ! Coi chừng bị phạt đó .

Thế Đình trừng mắt :

- Sao lại trở ra đây ?

- Em bỏ quên đồ chứ bộ .

Bửu Ngọc chụp lấy điện thoại trên bàn rồi chạy đi . Thế Đình gọi lại :

- Nè ! Sao không gọi cho Vũ Hùng ?

- Chết ! Em quên .

- Có bao nhiêu đó cũng không nhớ .

- Vì chuyện của anh mà em quên chứ bộ .

- Hừ ! Đổ thừa hả ?

Bửu Ngọc né tránh cái nắm tay của Thế Đình . Cô chạy ra sau, vừa đi vừa bấm số .

Hạnh phúc là đây, bạn có biết không ?

THE END