Chương 17: Chương 17

Sáng nay, bầu trời đối với Như Thiên là rất đẹp . Cô đến công ty với tâm trạng vui vẻ, trên môi lúc nào cũng có nụ cười .

Đẩy xe qua cổng công ty, Như Thiên gật đầu chào bác bảo vệ . Hôm nay, cô lại thấy bác ... đẹp trai hơn thường ngày .

Qua một khoảng sân khá rộng, Như Thiên mới đến được nơi để xe dành cho nhân viên công ty . Đang loay hoay khóa xe và lấy giỏ xách, tiếng nói cất lên gần bên làm cô hơi giật mình :

- Ủa ! Không phải cô nghỉ việc sao ?

Như Thiên tỉnh tỉnh :

- Công việc không thích hợp, tôi cũng định nghỉ đó chứ, nhưng vì "Thế Kỷ" đang có người rình rập muốn phá hoại . Là một con người sống có trách nhiệm, tôi không thể bỏ mặc công ty trong lúc nguy khốn . Với lại, tổng giám đốc cũng đối xử rất tốt với tôi .

Anh Thục háy ngang :

- Nói chuyện nghe làm như mình quan trọng lắm vậy . Không có cô, công ty vẫn hoạt động bình thường thôi .

Như Thiên chọc tức :

- Tôi biết chứ . Vắng tôi thì đâu ảnh hưởng gì đến công ty, nhưng tổng giám đốc thì có ảnh hưởng thật đó . Cô biết rõ sự nổi quạu vô cớ của Thế Đình mà, phải không ?

Ngừng một chút để quan sát rõ thái độ của Anh Thục, Như Thiên nói tiếp :

- Có lẽ mấy ngày nay, cô bận rộn lắm thì phải ? Xin lỗi nha Anh Thục . Hôm qua Thế Đình và Vũ Hùng có tìm tôi . Họ muốn tôi trở về vai trò trợ lý, bởi ngày triển lãm mẫu mới của "Thế Kỷ" cũng gần kề rồi . Tôi muốn thấy sự thành công rực rỡ của "Thế Kỷ" .

Anh Thục giấu đi sự phẫn nộ . Mới hôm qua, cô còn mừng rỡ nói với Chánh Hạo rằng kế hoạch của cô đã không còn người cản trở . Thế mà ... Như Thiên lại đột ngột trở về, còn mang theo cả sự tính toán và nghi ngờ . Lời nói bóng gió như cho Anh Thục biết : Như Thiên đã nghi ngờ ai đó thì phải .

Vậy là không được rồi, cô phải thay đổi kế hoạch thôi . Không khéo công sức của cô năm năm qua phải đổ sông đổ biển .

Anh Thục nhếch môi :

- Nghe cô nói, tôi tưởng cô là người thay đổi cục diện .

- Cái đó thì không dám . Tôi chỉ muốn giúp Thế Đình vạch mặt kẻ phản chủ .

- Cô làm được sao ?

- Đương nhiên, khi trong tay tôi đầy đủ chứng cứ . Xin lỗi, tôi phải vào làm việc .

Như Thiên quay đi, cô còn để lại một câu :

- Cô nên cẩn thận đó, Anh Thục .

Nhìn theo dáng Như Thiên khuất dần ở cầu thang, Anh Thục vừa tức tối vừa lo sợ . Cô lấy điện thoại cầm tay bấm nhanh . Sau vài giây chờ đợi, cuối cùng cũng có người nghe máy :

- ...

- Alô . Chánh Hạo ! Là em đây .

Giọng ngái ngủ của Chánh Hạo :

- Có chuyện gì mà gọi cho anh sớm thế ?

- Em mới vừa gặp Như Thiên, con nhỏ đã đi làm trở lại ...

- Em nói gì ? Không phải hôm qua em nói với anh, con nhỏ nghỉ việc rồi sao ?

- Thì đúng vậy . Sáng nay, khi đến công ty, em thấy con nhỏ lù lù xuất hiện . Em hổng biết con nhỏ đang toan tính điều gì nữa, nhưng hình như Như Thiên đã nghi ngờ chúng ta .

- Nghi ngờ điều gì ?

- Như Thiên nói : cô ta trở lại công ty để vạch mặt kẻ phản chủ . Còn nữa, cô ta cảnh cáo em là nên cẩn thận .

Chánh Hạo trấn an :

- Cô ta chỉ nói vậy để đánh tâm lý mọi người thôi . Nếu em tỏ ra lo sợ, thì em đã tự tố cáo mình . Bây giờ nghe anh, hãy thật bình tĩnh, mặc kệ ai nói gì, kế hoạch chúng ta rút ngắn càng sớm càng tốt . À ! Còn bao nhiêu ngày nữa mới mở cuộc triển lãm ?

- Khoảng một tháng nữa .

- Vậy mẫu mã tham dự triển lãm, anh nghĩ đã có .

- Em nghe nói "Thế Kỷ" tham dự triển lãm với vương miện của Nữ hoàng Elizabeth .

Chánh Hạo cười :

- Tốt lắm ! Anh đoán không lầm, thì trị giá vương miện đó hơn một tỷ đồng .

- Ngoài vương miện là mẫu đăng ký, còn có vòng đeo cổ và nhẫn nạm kim cương của phu nhân tổng thống Mỹ .

- Chúng ta giàu rồi đó, em cố gắng lên nha .

Anh Thục ngập ngừng :

- Chánh Hạo ! Nhưng em sợ ...

- Bây giờ em còn sự lựa chọn sao ? Thôi, đừng có thế này, thế nọ nữa . Anh phải chuẩn bị đi làm đây !

Chánh Hạo cúp máy làm Anh Thục thấy hụt hẫng, nhưng thật sự cô đâu còn sự lựa chọn nữa . Đã leo lên lưng cọp rồi phải chịu thôi .

Vì tương lai và hạnh phúc của cô và Chánh Hạo, không có gì làm cô chùn lòng cả .

Anh Thục cất máy vào túi xách rồi ung dung lên phòng làm việc của mình . Cô đâu hay có một người quan sát cô từ cửa sổ lầu hai .

Thế Đình chưa kịp mở cửa văn phòng, thì bị chặn lại :

- Khoan đã giám đốc ! Tôi xin ngài năm phút được không ?

Thế Đình nhăn mày :

- Bửu Ngọc ! Có chuyện gì sau giờ làm việc nói được không ? Bây giờ anh rất bận .

Bửu Ngọc nài nỉ :

- Em chỉ xin năm phút thôi mà anh Hai . Đâu mất thời gian nhiều của anh, anh Hai ...

- Thiệt là ...

Thế Đình đẩy cửa phòng :

- Thôi được rồi, nhưng chỉ năm phút thôi nghe .

Bửu Ngọc mừng rỡ :

- Cám ơn anh Hai .

Bước hẳn vào phòng làm việc của anh trai, cô nhìn quanh :

- Như Thiên đi làm lại rồi, phải không anh Hai ?

Thế Đình ngồi vào bàn làm việc của mình :

- Em gặp anh chỉ để hỏi bấy nhiêu thôi à ?

- Anh trả lời em đi .

Thế Đình gật nhẹ :

- Ừ .

- Như Thiên đã hết giận em rồi, phải không ?

- Chuyện đó, em đi mà hỏi cô ấy .

Chỉ chờ có thế Bửu Ngọc chạy bay đến cánh cửa phòng đang đóng . Thế Đình với theo :

- Em đi đâu đó ?

- Gặp Như Thiên .

- Không được, đang giờ làm việc .

- Người nhà không mà anh Hai . Gặp được Như Thiên rồi, em ra ngay .

Rồi Bửu Ngọc mất sau cánh cửa . Thế Đình lắc đầu :

- Con bé này, lúc nào Như Thiên cũng quan trọng cả . Hèn gì hai người không thể tách rời hay giận dỗi nhau lâu .

Nói mới nhớ, theo anh biết, thì bộ ba Bửu Ngọc, Lượng Tinh và Như Thiên chơi rất thân với nhau . Đi đâu họ cũng đi chung, thậm chí khi làm việc cũng làm chung . Tình bạn đẹp của họ, anh thấy ganh tỵ vậy .

Nhất là Bửu Ngọc, cô rất thương Như Thiên và hình như hai người này cũng thân nhau hơn Lượng Tinh .

Trong hai người bạn của Bửu Ngọc, Thế Đình là người ít gặp Như Thiên nhất, nhưng trái lại anh thích tính cách của Như Thiên hơn Lượng Tinh .

Lúc đầu có thể không hiểu nhau lắm . Khi tiếp xúc với nhau trong công việc, anh mới thấy Như Thiên là người con gái đáng trân trọng và anh cũng để ý cô từ ấy .

Tuy đôi lúc cũng còn đấu khẩu nhau, nhưng Như Thiên chính là động lực thúc đẩy anh trong công việc . Và Thế Đình từ đó thay đổi luôn chính mình . Anh không còn "trêu hoa ghẹo nguyệt" nữa, tự nhiên trở thành một người đàn ông đứng đắn và nguyên tắc hơn .

Những ngày không có mặt Như Thiên, anh như bộ máy chạy nhiều bị nóng . Nếu nhân viên không ca thán, thì anh đâu biết mình cần cô trợ lý ngang ngạnh này .

Nay Như Thiên đã trở lại làm việc, anh nhất định không để cho cô đi lần nữa . Vì vắng cô, sẽ không ai ... đấu khẩu với anh .

Thế Đình đang mơ màng cho những ngày vui của mình sắp tới, thì có tiếng gõ cửa .

Cộc ... Cộc ... Cộc ...

Anh sửa lại tư thế ngồi :

- Mời vào !

Người mở cửa là Vũ Hùng, anh tiến lại gần bạn :

- Không phải Bửu Ngọc tìm mày sao ?

- Tìm tao chỉ là một cái cớ, chủ yếu là gặp Như Thiên kìa .

- Vậy ...

- Có lẽ hai người đang ở trong phòng và đang tỉ tê .

- Mày không có ý kiến ?

Thế Đình so vai :

- Nói gì bây giờ ? Bửu Ngọc là chúa nhõng nhẽo, còn Như Thiên ... Thôi thì tao đành phải làm lơ một lần .

Vũ Hùng chọc ghẹo :