_ Thật sự, có thể ngồi nói chuyện cùng nhau như thế này... cũng không tồi. _
_
_ Khi Hàn Hiểu nhập mật khẩu nội bộ, điều chỉnh nhóm dữ liệu thấy độ chính xác rất thấp, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Lúc phát hiện ra điều này, trước mắt cô hiện lên hình ảnh Lý Nam cúi đầu làm gì đó vào đêm hôm làm thêm giờ. Cô ta lúc đó chuyên tâm... đến mức kỳ lạ.
Nhưng ai có thể tin một người không thể phân biệt được rõ ràng độ chính xác của máy đo nhiệt độ, vừa mới vào làm trợ lý tại phòng thực nghiệm có thể qua mặt cô sửa đổi dữ liệu trong một loại máy có độ chính xác cao như thế? Cô ta không thể biết mật khẩu nội bộ. Nếu Hàn Hiểu tiết lộ mật khẩu của mình nghĩa là cô đã vi phạm quy định bảo mật kỹ thuật, phải chịu trách nhiệm hình sự.
Nếu đúng là Lý Nam, vì sao cô ta biết được mật khẩu nội bộ? vấn đề này có liên quan đến rất nhiều người, Hàn Hiểu không dám nghĩ tiếp.
Nhưng... cho dù mọi người biết Lý Nam có thể làm như vậy để thay thế vị trí của cô trong phòng thực nghiệm, Hàn Hiểu cũng không thể chống lại cô ta trong tình trạng này vì cô không hề có chứng cứ. Được giáo dục, cô cũng không cho phép mình trong hoàn cảnh mất đi sự tín nhiệm về kỹ thuật, tiếp tục mất đi danh dự nhân phẩm của mình.
Vụ việc lần này đúng là không có lối thoát.
Khi trưởng bộ phận kiểm tra chất lượng là chủ nhiệm Vương đau lòng tuyên bố quyết định tạm thời cách chức cô, Hàn Hiểu cúi đầu, không giải thích một câu nào.
Lúc này, lãnh đạo trực tiếp của cô, trưởng bộ phận kỹ thuật Nghiêm Hiểu Phong đương nhiên thực hiện một nhiệm vụ vinh quang. Anh ta vừa an ủi Hàn Hiểu, nói do cô bận quá nên phạm sai sót nên cần nghỉ ngơi, vừa thuận miệng đề đạt Lý Nam tạm thời giữ chức tổng giám sát.
Đột nhiên Hàn Hiểu thấy buồn cười.
Tình tiết thật ly kỳ hấp dẫn đến mức hoàn toàn có thể dựng thành phim: có nghi ngờ hãm hại, có tranh giành quyền lực, không dám chắc trong đó còn có tình cảm nam nữ ám muội hay không, tất cả tình tiết hấp dẫn đều có.
Cầm chiếc cốc cà phê màu đỏ đã dùng mấy năm, Hàn Hiểu bật cười. Quả nhiên, lúc gặp một bữa tiệc lớn như thế này, cô không có cách gì để chống đỡ. Người ta chỉ cần chỉ đầu ngón tay mà không động sắc mặt, mình đã thua đến mức không còn đất sống. Quách Dung Dung thường có một câu cửa miệng: “Đã bị hiểu nhầm thì phải nói cho mọi người biết.” Nhưng bị oan uổng như thế này, không cam tâm còn biết làm gì nữa?
Hàn Hiểu ôm chiếc hộp giấy quay người bước đi, thấy vài người thuộc phòng thực nghiệm đang đứng chen nhau ở cửa. Đây đều là những đồng nghiệp sống khá hòa thuận, thấy cô thu dọn đồ đạc nên đoán được “tạm thời cách chức” có nghĩa là gì. Mặt mọi người có vẻ hơi buồn, điều kỳ lạ là Lý Nam cũng ở đó.
“Chỉ là tạm thời cách chức thôi mà,”, chị Trần thở dài, “Đi thật sao? Không phải lãnh đạo nói sẽ tiếp tục điều tra sao?”
Hàn Hiểu liếc nhìn Lý Nam rồi cười nhạt, “Có một số chuyện giống như trộn hố phân, càng trộn càng bốc mùi, không có ý nghĩa gì. Thế giới rộng lớn như thế này, lẽ nào không tìm được bát cơm sạch để ăn?”
Sắc mặt Lý Nam trở nên khó coi, “Chị Hàn, lời chị nói sao mà...”
Hàn Hiểu cười ngắt lời cô ta, “Người không có tật sẽ chỉ coi lời tôi nói là một lời bông đùa. Người có tật nghe xong hiểu như thế nào cũng hơi khó nói.”
Hàn Hiểu ôm đồ bước ra ngoài. Đã quyết tâm ra đi nên tự nhiên cô cũng không còn cảm thấy do dự gì nữa. Lúc bước qua Lý Nam, không kìm nén được cô nói nhỏ một câu: “Ngẩng đầu còn có trời xanh. Hãy làm gì đó tích lấy cho mình một chút âm đức.”
Sắc mặt Lý Nam trở nên trắng bệch.
Biết mà không nói ra và không biết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng vì sao nhiều người lại coi chúng là một?
Đơn xin nghỉ việc đã được trình lên nhưng bị lãnh đạo cũ giữ, trên danh nghĩa Hàn Hiểu vẫn đang nghỉ phép.
Cô chưa bao giờ được nghỉ phép nhiều đến nửa tháng như thế này. Nếu bình thường, Hàn Hiểu đã mua vé ô tô về thăm bố mẹ - sau khi nghỉ hưu, bố mẹ cô chuyển về sống tại nhà cũ ở thành phố gần đó. Nhưng trong tình trạng bây giờ, cô vốn là người để lộ hết mọi chuyện trên nét mặt, nếu để bố mẹ nhận ra họ sẽ rất lo lắng.
Quách Dung Dung khuyên cô nên mua quà đến thăm phó trưởng bộ phận nhân sự Lâm nhưng Hàn Hiểu nhất định không chịu. Không phải vì cô muốn thanh cao, chỉ là cô nghĩ đến dáng vẻ cười cợt của phó trưởng bộ phận nhân sự Lâm và thói quen chạm lên người nhân viên nữ của ông ta khiến cô bỗng dưng lạnh người.
Vạn nhất nhỡ xảy ra chuyện gì... dù sao cô cũng phải giữ được tiếng tốt để còn lấy chồng nữa!
Được rồi, được rồi, Hàn Hiểu nghĩ. Mình dù xấu tốt thế nào cũng có chức danh, có kinh nghiệm làm việc, chả lẽ lại không tìm được chỗ nào để kiếm bát cơm sạch sao?
Thật ra cú shock lần này không nghiêm trọng như cô vẫn tưởng tượng, có lẽ vì chuyện về bản báo cáo sai lần trước đã ít nhiều khiến cô chuẩn bị tâm lý. Cô chỉ hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao vốn dĩ một công việc kỹ thuật đơn thuần như vậy cũng có thể khiến cho người ta hại cô đến mức này?
Không hiểu nổi nên đành vùi đầu đi ngủ.
Sau khi chán nản ngủ như thế hai ngày, cô bắt đầu quét dọn vệ sinh khắp nhà. Cho đến khi thu dọn hết chỗ giấy tờ từ hồi còn học đại học, Hàn Hiểu không còn việc gì để làm nữa. Cô thu thập các thông báo tuyển dụng từ trước đến giờ mình đã từng liên hệ và gửi hồ sơ xin việc.
Ngày hôm sau, Hàn Hiểu nhận được điện thoại của La Thanh Phong, mời cô đến dự sinh nhật của anh cùng mọi người.
Hàn Hiểu cầm điện thoại, không hiểu mình đang có cảm giác gì, cô đã hạ quyết tâm thoát ra khỏi giấc mộng của mình nhưng quỷ thần vẫn khiến cô giữ liên lạc với anh.
Không hiểu đây là “trong phúc có họa” hay “trong họa có phúc” đây?
Cửa đang khép hờ, chỉ có một mình La Thanh Phong ngồi bên chiếc bàn tròn đang lười biếng nghịch điện thoại.
Hàn Hiểu nắm vịn cửa, ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có một mình anh?”
La Thanh Phong đặt điện thoại xuống, đưa tay làm động tác “mời ngồi”, “Không mời người ngoài, người khác đều không đến. Thôi Hạo đang chọn rượu ở dưới nhà, lúc cô đến không gặp sao?”
Hàn Hiểu lắc đầu, đưa một vật đang cầm trong tay cho anh, “Quà sinh nhật. Nếu không vừa ý đừng nói trước mặt tôi nhé.”
Vì món quà này, Hàn Hiểu vốn là người không thích đi mua sắm phải đi suốt hai tiếng đồng hồ. Đối với một người đã có bạn gái như La Thanh Phong, không thể chọn những món đồ có ý nghĩa riêng tư như cà vạt, thắt lưng. Khi cô đang mệt mỏi ngồi trên ghế nghỉ thì nhìn thấy một trang quảng cáo lớn của hãng mỹ phẩm Biotherm bên kia bức tường trong suốt bằng kính. Bức hình màu đen nhưng rất đẹp khiến cho người ta không thể rời mắt. Đặc biệt là người mẫu nam có vẻ gì đó rất giống La Thanh Phong.
Vì thế nên cô quyến định mua một bộ sản phẩm Biotherm cho nam giới.
La Thanh Phong hơi ngạc nhiên rồi cười nói, “Sao cô biết tôi dùng loại này? Đúng lúc sắp dùng hết.”
“Gì?” Hàn Hiểu há miệng ngạc nhiên, “Không phải anh đang an ủi tôi đấy chứ?”
“Không phải, không phải,” La Thanh Phong cười vui vẻ nhận món quà, “Thật mà, tôi không lừa cô đâu. Không tin cô đi hỏi Thôi Hạo xem.”
Hàn Hiểu nghĩ: Vì sao anh không nói là đi hỏi Vu Dương?
Nhưng cô chỉ có thể giữ câu hỏi này trong lòng. Thấy La Thanh Phong nhận món quà như một đứa trẻ, cô cảm thấy cảm giác căng thẳng trong lòng biến mất.
“Cảm ơn.” La Thanh Phong ngắm đủ rồi mới nghĩ ra phải nói lời cảm ơn, “Hôm khai trương phòng tranh đã làm phiền đến cô nhiều. Công việc phòng tranh bận rộn quá nên mãi đến hôm nay mới... nuôi mèo.” Nói xong anh nháy mắt và cười.
Hàn Hiểu giật mình, cảm thấy hơi khó thở. Hai chữ “nuôi mèo” có vẻ như thể hiện đây là một bữa cơm mời riêng cô... Không biết phải trả lời anh thế nào, Hàn Hiểu chỉ thở một hơi thật nhẹ, “Cũng không giúp đỡ được gì, sao phải khách sáo như thế?”
La Thanh Phong cẩn thận đặt túi đồ ra ghế phía sau rồi quay lại hỏi: “Cô đã nghỉ việc rồi sao?”
Hàn Hiểu hỏi ngược lại: “Anh nghe ai nói thế?”
“Thôi Hạo.” La Thanh Phong châm một điếu thuốc, nghiêng đầu hít một hơi, “Cậu ấy gọi điện cho Quách Dung Dung nên biết chuyện.”
Hàn Hiểu không nói gì.
La Thanh Phong nhìn cô qua làn khói thuốc, ánh mắt anh có một chút quan tâm, một chút nghi hoặc và điều gì đó không thể nhận ra được.
“Cô có dự định gì không?” Anh lại hỏi. Giọng anh hơi trầm, có vẻ ấm áp đặc trưng.
Hàn Hiểu lắc đầu, “Đang đợi tin. Ngành này nổi tiếng là trọng nam khinh nữ, mặc dù tôi đã gửi hồ sơ, tạm thời... chưa có gì cả.”
La Thanh Phong nheo mắt tránh khói thuốc rồi nhướn mày hỏi: “Cô có biết Lưu Đông Pha không?”
Hàn Hiểu nói: “Tôi biết Tô Đông Pha.”
La Thanh Phong cười và bị sặc khói thuốc, ho hai tiếng rồi nói: “Tôi cũng biết nhà thơ Tô Đông Pha mà cô nói đến. Tôi nói là nói vị phó trưởng bộ phận Lưu ở khoa giám sát bộ phận kỹ thuật của Hải Công.”
Hàn Hiểu cũng cười, “Anh nói đến ông Lưu thì ai dám không biết ông ấy? Ông ấy luôn đích thân đưa người xuống kiểm tra.”
La Thanh Phong cười: “Để tôi giúp cô đi hỏi ông ấy xem, tôi nhớ là bên Hải Công luôn luôn tuyển người.”
Món nợ tình cảm không dễ trả, nhưng đây là lòng tốt của La Thanh Phong... Hàn Hiểu do dự một lát rồi gật đầu, “Được, lần sau tôi sẽ mời anh đi ăn.”
La Thanh Phong dập điếu thuốc lá vào gạt tàn, chau mày cười: “Vậy phải mời ăn món đắt, thật đắt vào.”
“Được, để tôi nuôi mèo.” Hàn Hiểu cũng cười, cảm giác hồi hộp lo lắng lúc mới gặp đột nhiên biến mất. Thật ra gặp nhau nhiều mới phát hiện ra, La Thanh Phong là một người rất tốt.
Thật sự, có thể ngồi nói chuyện cùng nhau như thế này... cũng không tồi.
Vì La Thanh Phong mời khách nên Vu Dương đến là điều tự nhiên. Điều đáng ngạc nhiên là người đi cùng Vu Dương.
Dáng người cao, nước da rất đen, đôi mắt rất sáng. Ánh mắt anh ta nhìn một vòng quanh nhà ăn rồi dừng lại trên mặt Hàn Hiểu, nửa như cười nửa như không gật đầu chào cô và quay đi. Đó là người đàn ông đã trêu cô ở phòng tranh.
“Anh họ của tôi, Hình Nguyên.” Vu Dương giới thiệu đơn giản, “Tiện đường đưa tôi qua đây.”
La Thanh Phong kéo ghế mời cô ngồi, khách sáo nói với anh ta:” Đã đến rồi thì ngồi lại chơi. Đều là bạn học của tôi, không phải người ngoài.” Rồi giới thiệu với Hàn Hiểu và Quách Dung Dung, “Hình Nguyên và Vu Dương đều là người đầu tư vào phòng tranh La Thị.
Vu Dương lườm anh có vẻ giận dỗi kiểu trẻ con, dường như vô cùng không hài lòng với lời giới thiệu đó. La Thanh Phong vỗ vai cô, cười không nói gì trước vẻ trách móc của cô. Lúc quay sang hỏi Hình Nguyên muốn uống rượu gì, tay anh vẫn đặt lên vai Vu Dương.
Hành động rất tự nhiên và thân mật nhưng vẫn có vẻ xa cách khiến cho người khác không sao hiểu được. Hàn Hiểu cố gắng không để ý đến hành động đó của anh, trong lòng nghĩ: Có lẽ đôi tình nhân nào cũng có hành động như thế, chẳng qua là mình không có kinh nghiệm gì.
Hình Nguyên từ lúc ngại ngùng khi mới đến giờ rất tự nhiên ở lại. Không những thế anh rất nhanh tham gia hội họp với nhóm Quách Dung Dung và Thôi Hạo. Lúc mời rượu Hàn Hiểu, anh còn nháy mắt với cô, cười hi hi nói: “Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, giữ thể diện cho tôi nhé!”
La Thanh Phong liếc nhìn Hình Nguyên, không nói gì. Thôi Hạo không nén được tò mò hỏi: “Cái gì mà đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân?”
Hình Nguyên cười đáp: “Đây là bí mật giữa tôi và cô Hàn.”
Thật ra đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Hình Nguyên nói đó là bí mật, nghe có vẻ như hai người đang giấu tình cảm nào đó. Hàn Hiểu không biết nên giải thích như thế nào, bất giác cảm thấy hơi giận: Không biết vì sao gần đây cô lại luôn gặp đen đủi với những việc không thể nói rõ ràng? Quay sang thấy ánh mắt dò xét của Quách Dung Dung, rõ ràng là có ý gì đó nên cô lại càng cảm thấy phiền lòng.
Vốn dĩ Hàn Hiểu đang định ăn một bữa để an ủi lòng mình bị giày vò bấy lâu nay, bây giờ lại bị Hình Nguyên làm mất hết cảm giác ngon miệng. Càng khó hiểu hơn, lúc tan bữa tiệc, Hình Nguyên đề nghị đưa cô về nhà.
“Không cần.” Hàn Hiểu nhất quyết từ chối, “Chúng ta không quen biết nhau.”
Dường như Hình Nguyên không nghe thấy lời từ chối của cô, cười đáp: “Vì thế tôi mới cần đưa cô về.”
Đúng là... không đâu vào đâu.
Hàn Hiểu nghiêm mặt, “Không cần, tôi và Quách Dung Dung còn phải đi mua đồ.”
Hình Nguyên cười đáp: “May mà thuận đường, tôi đưa các cô đi.”
Hàn Hiểu đang định nói tiếp thì thấy Quách Dung Dung khoác tay cô, cười hi hi nói với Hình Nguyên: “Vậy thì cảm ơn anh, anh chàng đẹp trai.”
Hàn Hiểu lườm cô.
Hình Nguyên cười nheo mắt lại, “Không cần cảm ơn, rất vui lòng phục vụ các người đẹp.” Vừa nói vừa cầm túi xách của Hàn Hiểu, “Cô thích hãng này sao? ở tòa nhà Thiên Mỹ hình như có rất nhiều đồ của hãng này, tôi đưa các cô đi xem.”
Hàn Hiểu lấy lại túi của mình rồi lườm anh, “Mắt anh sao thế? Không nhìn thấy đó là đồ giả sao? Thứ đồ đắt như thế - cái túi nhỏ bằng bàn tay cũng phải đến chục nghìn tệ, không thích hợp với dân lao động chúng tôi.”
Hình Nguyên vẫn trêu cô, “Tôi thích nhất là được phục vụ dân lao động. Đi thôi, tôi mua tặng cô, coi như món quà gặp mặt.”
“Ai cần anh tặng!” Hàn Hiểu tức giận. Không biết là vì anh để lại trong cô ấn tượng đầu tiên quá xấu không mà chỉ cần người đàn ông này mở miệng, cơn tức giận trong lòng cô lại bùng lên không sao kìm nén được, “Anh nghĩ ai cũng thích uống nước ngọt miễn phí như anh sao?”
“Không phải chỉ là đùa sao?” Hình Nguyên xoa mũi, nhìn Quách Dung Dung với vẻ như đang bị bắt nạt, “Thật ra tôi cũng không có ác ý gì. Cô cũng biết, bắt chuyện với người đẹp thì cũng cần nói gì đó...”
Quách Dung Dung thản nhiên gật đầu, “Đúng vậy.”
Hàn Hiểu lườm cô. Cô biết Quách Dung Dung lo lắng cô bị phân tâm bởi La Thanh Phong nên muốn cô kết bạn với nhiều người khác giới. Nhưng lúc này cô ấy đứng về phía Hình Nguyên khiến Hàn Hiểu cảm thấy không thoải mái.
Quách Dung Dung nháy mắt với cô, quay sang nói với Hình Nguyên, “ Vậy phiền anh đưa chúng tôi đi một đoạn, không cần tặng quà vì Hàn Hiểu không quen như vậy.”
“Ồ?” Hình Nguyên có vẻ như rất hứng thú, “Thế cô ấy thích gì?”
Quách Dung Dung không buồn để ý đến cái lườm của Hàn Hiểu, giả vờ nghĩ ngợi, “Như thế này, anh hối lộ tôi một suất kem hoa quả, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Hình Nguyên cười rất thoải mái, “Không sao. Tôi sẽ hối lộ cô hai suất.”
Hàn Hiểu không thèm để ý đến Hình Nguyên, cấu Quách Dung Dung, “Lại còn kem nữa? Không phải cậu đang muốn giảm cân sao? Không sợ béo à?”
Quách Dung Dung dường như đắc ý vì thực hiện được âm mưu của mình, khoác tay Hàn Hiểu cười rất vui vẻ.
La Thanh Phong bước đi phía sau họ, thấy Hình Nguyên đặt tay lên eo Hàn Hiểu đưa cô ra ngoài cửa, không kiềm chế được chau mày. Ánh mắt anh rời khỏi tay của Hình Nguyên, đột nhiên nói: “Hàn Hiểu, phòng tranh của tôi bây giờ đang tuyển người. Nếu có thời gian, cô đến giúp tôi vài ngày nhé.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên, trong đầu chưa kịp hiểu gì nhưng miệng thốt lên một câu: “Được, không có vấn đề gì.” Nói xong cô mới cảm thấy Quách Dung Dung đang tức giận véo tay cô, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt không vui của Vu Dương, trong lòng cô cảm thấy như có một cái gì đó vừa tan vỡ, đột nhiên nhận ra rằng đây là việc cô không nên nhận lời.
La Thanh Phong không tỏ thái độ gì, gật đầu rất tự nhiên, “Vậy mai đi làm nhé, chín giờ sáng là được.”
Hàn Hiểu đã cưỡi lên lưng hổ nên khó xuống, đành ngẩng đầu nói: “Được.”