_ Anh là một trong những điều quan trọng nhất cuộc đời cô. Trong ánh mắt của anh, cô có thể nhìn thấy những năm tháng tuổi trẻ của mình với những tình cảm đẹp đẽ nhất. _
_
_ Hàn Hiểu đi bộ đến.
Trong hoàn cảnh thời gian rảnh rỗi như lúc này, cô tình nguyện đi bộ. Bởi vì lúc đi bộ trên đường, người ta có thể tự do suy nghĩ lung tung... hơn nữa, dù sao cũng có thể coi đi bộ là một môn thể thao.
Người đó luôn phê bình cô không chịu rèn luyện...
Hàn Hiểu lắc đầu, ánh mắt nhìn sang bên kia ngã tư, dừng lại trên bóng dáng hai người đàn ông đang nhàn rỗi đứng ngoài cửa phòng tranh... Những ký ức khi lần đầu đến phòng tranh hiện lên trong đầu cô giống hệt hình ảnh cô nhìn thấy lúc này khiến cô bỗng nhiên sinh ra ảo giác.
Hàn Hiểu đứng đó không biết bao nhiêu lâu, cho đến khi hai người đàn ông đó nhận ra cô, đưa tay vẫy gọi cô, ngay cả động tác vẫy tay cũng giống hệt như trước đây.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy chua xót, cô định thần lại rồi chầm chậm bước sang.
Không muốn nhìn La Thanh Phong, Hàn Hiểu cố ý nhìn lên cửa sổ phòng tranh. Vừa nhìn, cô đã nhận ra câu nói trong điện thoại của Thôi Hạo - “Trời đất lại đảo lộn rồi” có nghĩa là gì.
Đúng là trời đất đảo lộn.
Không những biển hiệu được dỡ xuống, các tác phẩm trưng bày cũng bị thu lại, vài người đàn ông giống như công nhân đang đeo găng tay xếp các bức tranh vào thùng. Tường bốn phía trống rỗng, trong phòng hỗn độn và lạnh lẽo.
“Đây là... không làm nữa sao?” Liếc nhìn La Thanh Phong đang đút tay vào túi quần dài từ từ bước lại, Hàn Hiểu muốn anh chứng thực, “Không phải nói...”
“Kế hoạch luôn không nhanh bằng sự thay đổi.” La Thanh Phong nhìn căn phòng trống rỗng, cười không thành tiếng rồi quay lại nhìn cô, “Có thời gian không?”
Hàn Hiểu gật đầu.
“Cùng nhau... đi dạo nhé.” La Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt ấm áp và trong sáng như một cậu thiếu niên.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Thái độ của La Thanh Phong có một chút xa lạ nhưng dáng vẻ của anh rất gần gũi với hình ảnh về cậu thiếu niên anh tuấn trong ký ức được giấu kín trong lòng cô. Dường như cho đến lúc này anh mới quay trở lại là La Thanh Phong mà cô đã quen.
Hàn Hiểu bất giác cảm thấy tình cảm của mình vô cùng phức tạp.
Cũng đã từng hẹn hò, nhưng đi dạo vô định trên đường như thế này là lần đầu tiên của hai người.
Ánh nắng mùa thu xuyên qua tán lá, giống như những vì sao rớt xuống vai người đi đường. Không có gió, một ngày nắng đẹp trời thường thấy vào mùa thu, trời cao trong xanh, mây trắng bay nhẹ nhàng. Dường như chỉ cần một chút ánh sáng nữa thôi là có thể chiếu sáng những gựn mây mù ẩn sâu tận đáy lòng.
Đây là thời tiết mà Hàn Hiểu thích nhất.
La Thanh Phong đột ngột dừng bước, chỉ về phía ngã rẽ cách đó không xa, “Có thấy không? Hồi xưa anh thường đi qua đó, xuyên qua một khu nhà nhà là đến cổng sau của trường học.”
Hàn Hiểu kinh ngạc, “Em nghe nói không phải ngày nào cổng sau cũng mở.”
La Thanh Phong đắc ý nhướn mày, “Anh là con trai, anh có thể trèo tường.”
Hàn Hiểu cười. Hóa ra hoàng tử trong mắt cô cũng biết trèo tường...
La Thanh Phong đột nhiên nổi hứng, kéo cô chen vào con đường đó.
Ở thành phố T, đây được coi là khu phố cổ. Đường rất hẹp, có chỗ đã gồ ghề lồi lõm. Nhưng cây cối hai bên đường mọc rất xanh tốt, cành lá rậm rạp đan xen vào nhau khiến cả con đường dường như bị che khuất.
“Vào mùa hè, đi vào đây rất mát mẻ.” La Thanh Phong cười nói, “Nhưng khu nhà trước mặt không như vậy, không có một cái cây nào.”
Khu nhà ở cũng rất cũ, những căn nhà xây theo kiểu kiến trúc cổ tự làm hàng rào bảo vệ, mới nhìn trông rất rối mắt. Có mấy đứa trẻ đang hò hét đuổi nhau dưới nhà.
“Hồi đó anh ở với bà nội,” La Thanh Phong nheo mắt nhìn ngắm xung quanh, ánh mắt cố tỏ ra vui vẻ, “Anh chưa kể cho em nghe đúng không? Bố mẹ anh đi làm rất bận, còn phải chăm sóc anh trai anh, vì thế đưa anh về nhà bà nội. Cho đến năm anh học lớp mười một, anh trai anh ra nước ngoài, họ mới nghĩ đến việc đón anh về.”
Hàn Hiểu nghe thấy nỗi buồn phảng phất trong lời nói của anh ấy, cúi đầu không nói gì.
“Ngay từ khi mẹ anh mới về nhà đã không hợp bà nội anh.” La Thanh Phong dừng lại một lát rồi nói tiếp “Vì thế, bà nội anh đã sớm biết mẹ anh sẽ không đón bà đến Thượng Hải. Bà không nỡ rời xa anh nhưng lo lắng giữ anh ở lại sẽ làm lỡ mất nhiều cơ hội của anh, vì thế hồi đó tối nào bà cũng khóc, bà khóc trộm một mình và nghĩ anh không biết.”
Trong lòng Hàn Hiểu có vẻ hơi buồn, “Lúc đó anh và bà sống ở đâu?”
“Hồi đó có tên là phố chợ Tiền Tiến, bây giờ không tìm thấy nữa. Anh đã đi xem, nơi đó bây giờ gọi là vườn hoa Thế Kỷ.” La Thanh Phong lắc đầu, “Lúc anh đi anh đã vẽ một bức tranh sơn dầu rất to chân dung của bà nội. Bà nội nói ảnh nhỏ quá, mắt bà không nhìn rõ...” Anh dừng lại rồi cúi đầu, nhìn sâu vào mắt Hàn Hiểu, “Em biết không, Hiểu Hiểu, đến bây giờ anh chỉ vẽ chân dung hai người.”
Hàn Hiểu xúc động, “Thanh Phong...”
La Thanh Phong cười, quay đầu nhìn mọi người đi lại trong khu nhà ở, “Đi về phía này là có thể nhìn thấy trường học của chúng ta rồi.”
Hàn Hiểu nhìn theo hướng anh chỉ.
Thật ra quay về thành phố đã lâu, cũng đến đây thăm vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn trường học từ hướng này. Cô thầm nghĩ trong lòng: Hóa ra trường học trong con mắt của anh là như thế...
Hai người dựa vào khung cửa sắt của cổng trường học nhìn vào trong.
Có vài lớp đang học thể dục trên sân vận động, những thiếu niên đang lớn nói cười vui vẻ toát lên vẻ trẻ trung và trong sáng.
Hàn Hiểu bất giác thở dài, “Em luôn cảm thấy lúc đó em rất người lớn, nhưng nhìn những cô cậu thiếu niên này em lại cảm thấy chúng thật là bé bỏng... Hồi đó chúng ta có như vậy không?”
La Thanh Phong mím miệng cười, “Có lẽ thế.”
Hai người đều yên lặng.
Có tiếng chuông báo tan giờ học, học sinh từ trong lớp học chạy ra ngoài, sân vận động càng trở nên náo nhiệt.
Cảnh tượng trước mắt quen thuộc mà lạ lẫm, Hàn Hiểu cảm thấy nếu cô chớp mắt, cô sẽ nhìn thấy La Thanh Phong thời niên thiếu bước ra từ trong đó, túi sách đeo chéo trên vai, tóc hơi rối, trên quần bò có sơn hoa văn...
“Xin lỗi.”
Hàn Hiểu hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, La Thanh Phong cúi xuống nhìn cô, ánh mắt buồn bã như bị mất một điều gì đó, “Xin lỗi.”
Hàn Hiểu lắc đầu.
Không phải cô nên nói câu này sao? Lẽ nào không phải cô đã cố gắng vượt qua ranh giới khiến cuộc sống của anh trở thành một mớ rắc rối sao?
La Thanh Phong dịu dàng nâng mặt cô. Hàn Hiểu nghĩ, anh luôn luôn dịu dàng như thế. Ánh mắt anh trong như nước, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời, anh có một trái tim thuần khiết như của một cậu
thiếu niên trẻ tuổi.
Lúc đang ngạc nhiên, La Thanh Phong đã cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Không giống những lần trước, nụ hôn lúc này không có dục vọng, chỉ là môi chạm môi dịu dàng.
“Anh muốn làm nhiều điều tốt hơn cho em, chỉ tiếc là... Anh làm không tốt.” La Thanh Phong rời khỏi môi cô, ánh mắt hơi cười, có vẻ như không biết phải làm gì, “Thật sự... Anh xin lỗi.”
Sau lưng anh là một cây cổ thụ cành lá um tùm. Đó là một cây hòe rất già, già đến mức khi họ còn trẻ tuổi nó đã ở đó, chứng kiến La Thanh Phong với ánh mắt kiêu ngạo, đầu tóc rối tung trèo qua tường, trên quần có sơn hoa văn...
Nó đã chứng kiến Hàn Hiểu đi theo sau lưng anh, trong lòng mang rất nhiều tâm trạng, chờ đợi một cái nhìn vô tình của anh...
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Đó là một tình cảm của tuổi trẻ khiến người ta cảm động.
Chỉ cần một nụ hôn nhẹ nhàng như thế này, tất cả mọi rung động và những năm tháng đã qua đều trở nên hoàn mỹ.
“La Thanh Phong,” Hàn Hiểu gọi tên anh, “La Thanh Phong, em thực sự thích anh.”
La Thanh Phong nheo mắt cười, những tia nắng nhảy nhót trên lông mi anh như những cánh bướm, “Anh biết.”
“Em thích anh nhiều năm như thế...” Hàn Hiểu khóc giống như một đứa trẻ, “Những năm anh không ở đây, thỉnh thoảng em lại mơ thấy anh...”
La Thanh Phong đưa tay kéo cô vào lòng, “La Thanh Phong mà em thích... tốt hơn anh nhiều. Hiểu Hiểu, thật sự anh không tốt như thế, chỉ có điều em không biết...”
“Có thể em sẽ còn mơ thấy anh...”
Ngón tay của La Thanh Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, cười như đang thở dài, “Vậy... gọi điện thoại cho anh. Anh đã quấy nhiễu giấc ngủ của em, sau đó... em gọi điện thoại quấy nhiễu anh. Như vậy là công bằng.”
“Anh có quay lại không?”
“Có. Bà nội anh vẫn ở đây, anh sẽ về thăm mộ bà.”
“Có thăm em không?”
La Thanh Phong nhìn cô cười, “Em có hy vọng anh về thăm em không?”
Hàn Hiểu nhìn anh, hy vọng sao?
Cô nghĩ: Đương nhiên là hy vọng, anh là một trong những điều quan trọng nhất cuộc đời cô. Trong ánh mắt của anh, cô có thể nhìn thấy những năm tháng tuổi trẻ của mình với những tình cảm đẹp đẽ nhất.
Đó là những cánh hoa sen nở giữa nước hồ trong vắt, tươi đẹp và thuần khiết.
Bao giờ cô già đến mức tóc bạc trắng, hồi tưởng lại, cô sẽ vẫn cảm nhận được những rung động trong lòng.
Không ai có thể thay thế anh.
Hàn Hiểu nhìn anh, gật đầu.
Khóe miệng La Thanh Phong nở một nụ cười. Đó là một nụ cười ấm áp, dịu dàng, hơi buồn nhưng thoải mái.
Hàn Hiểu luôn cảm thấy có rất nhiều thứ không đi cùng với thời gian, ví dụ như những vật trưng bày trong viện bảo tàng, ví dụ như cây hòe già ở cổng sau của trường học, ví dụ như... cuốn sổ cô đang cầm trong tay.
Một cuốn sổ có bìa làm bằng da bò rất bình thường, trên trang bìa có ghi tên cô với một câu chúc rất buồn cười, “Chúc bạn học La Thanh Phong đạt được nhiều thành tích xuất sắc trong môi trường học tập mới!”
Lúc Hàn Hiểu lấy cuốn sổ này ra khỏi túi, cô bật cười. Cô cảm thấy trong phòng đợi máy bay, chỉ có cuốn sổ cô cầm trong tay là quê kệch nhất.
Đương nhiên là quê kệch rồi. Họ đều đã trưởng thành, nhiều năm đã trôi qua, nhưng từ khi mua về đến giờ cuốn sổ này không hề thay đổi, giống hệt như vào năm họ mười sáu tuổi. Cô biết có thể cả cuộc đời La Thanh Phong sẽ không dùng đến cuốn sổ này, nhưng đây là tâm bệnh của cô và đã đến lúc phải kết thúc.
La Thanh Phong nhận cuốn sổ, nhìn thấy những dòng chữ của cô từ mười năm về trước, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, “Năm đó nếu em tặng anh, sau này liệu có còn... nhớ đến anh?”
“Có lẽ thế.” Hàn Hiểu nhún vai, “Cũng có thể sẽ nhớ nhiều hơn, ai biết được?”
La Thanh Phong cúi đầu, ngón tay anh cẩn thậm chạm lên những chữ cô đã viết rồi gật đầu, “Anh nhận. Cảm ơn em, bạn học Hàn Hiểu.”
Bốn mắt nhìn nhau, có gì đó trôi qua, có gì đó đọng lại.
“Được rồi, được rồi.” Một đôi tay đưa lại vỗ lên vai hai người, “Hai người cũng nói chuyện một lúc rồi, có thể cho tôi mượn Hàn Hiểu nói vài câu không?”
Hàn Hiểu thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Anne Bạch, cười khách khí, “Cô Bạch.”
Anne Bạch nhìn La Thanh Phong cười với vẻ xin lỗi rồi kéo Hàn Hiểu đi. Hai người có diện mạo khá giống nhau nên khi đi cùng nhau, trông họ rất giống chị em sinh đôi. Mặc dù nhìn thấy cô ấy, trong lòng Hàn Hiểu ít nhiều cảm thấy không thoải mái, nhưng cho dù nói như thế nào cũng còn tốt hơn nhìn thấy người mẹ lợi hại của La Thanh Phong.
“Xin lỗi, tôi không giúp gì được cô.” Anne Bạch nói, xin lỗi cô với vẻ rất chân thành.
Hàn Hiểu ngạc nhiên rồi hiểu ra Anne Bạch đang nói đến chuyện cô không liên lạc được với Hình Nguyên.
Vài ngày trước cô quá lo lắng nên đã tìm gặp tất cả những người có liên quan đến Hình Nguyên... Bây giờ nghĩ lại, Hàn Hiểu cảm thấy hơi hối hận. Cô cảm thấy mình không nên gọi điện cho Anne Bạch. Bị một người đàn ông bỏ rơi, gọi điện thoại khắp nơi hỏi thăm không phải là mất mặt sao?
“Vẫn không có tin tức gì sao?” Anne Bạch lại hỏi.
Hàn Hiểu lắc đầu tránh ánh mắt của cô, “Thật không ngờ cô đi cùng Thanh Phong.”
Anne Bạch cười, “Mọi người nói phụ nữ mang thai thường gặp nhiều vấn đề, ông xã không yên tâm nên bắt Thanh Phong làm vệ sỹ cho tôi. Thanh Phong vẫn trách móc suốt, phòng tranh của cậu ấy vừa chuyển đi, cũng vừa chọn được địa điểm phòng làm việc, một đống việc.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Phòng làm việc?”
Anne Bạch liếc trộm La Thanh Phong đang đứng đằng sau một đám người, nói với giọng bí mật: “Tôi nghe Thanh Thụ nói, không biết có đúng không. Anh ấy nói, Thanh Phong định chuyển phòng làm việc ở Munich về thành phố T. Lúc nhỏ Thanh Phong sống với bà nội nhiều năm ở đây nên có nhiều tình cảm với nơi này. Nhưng nhìn phòng tranh của cậu ấy... Cậu ấy không có năng khiếu làm kinh doanh. Tôi cảm thấy cậu ấy nên dồn sức vào việc vẽ tranh, giao công việc kinh doanh cho người quản lý sẽ tốt hơn.”
“Ồ.” Hàn Hiểu không biết phải nói như thế nào, yên lặng một lát, cô nhớ ra một câu hỏi vẫn giữ trong lòng từ lâu, “Cô Bạch, cô có nghe nói đến Kristy không?”
“Kristy?” Anne Bạch ngạc nhiên, “Kristy của anh Hình?”
Hàn Hiểu gật đầu. vấn đề này khiến cô không thoải mái trong lòng nhưng cũng không thể kiềm chế được sự tò mò.
Anne Bạch lại hỏi: “Vì sao cô biết người này?”
Hàn Hiểu không muốn giải thích với cô ấy về chuyện liên quan đến Mạnh Hằng Vũ và Vu Dương, hàm hồ nói: “Tôi nghe người khác nói, cô ấy là vị hôn thê của Hình Nguyên, sau đó... hình như là đã tự sát?”
Anne Bạch gật đầu, “Thanh Thụ nói cô gái đó là du học sinh, lúc chưa tốt nghiệp đã có hứa hẹn với anh Hình. Anh ấy vốn là người không biết cách thể hiện tình cảm nhưng lại đối xử với cô ấy rất tốt.”
Hàn Hiểu cúi đầu, trong lòng nghĩ mình đúng thật là tự nhiên lại đi rước buồn vào thân...
“Khi chưa tốt nghiệp hai người đó đã sống cùng nhau,” Giọng của Anne Bạch nghe có vẻ như đang không tập trung, dừng một lát, cô ghé tai Hàn Hiểu nói nhỏ, “Nhưng về sau hai người đó xảy ra chuyện không vui. Anh Hình muốn chia tay, cô ấy nhất quyết không đồng ý, làm ầm ĩ lên ở trường học.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Sao?”
“Không đoán được sao?” Anne Bạch bĩu môi, “Thanh Thụ nói cô gái đó hút thuốc phiện, khi phê thuốc rồi giống hệt một nữ quỷ, còn tụ tập với một đám người không ra gì và bị Hình Nguyên bắt gặp.”
“Sao?” Hàn Hiểu lạnh sống lưng, “Sao có thể... như thế?”
Anne Bạch vỗ vai cô, nói với giọng đều đều: “Lúc mới biết tôi cũng có phản ứng như thế. Tôi nghe Thanh Thụ nói, cô gái đó cứ ba ngày thì phải có hai ngày biến thành quỷ, anh Hình suýt chút nữa bị cô ta dày vò đến chết.” Nói xong cô thở dài, “Cô nghĩ xem, anh ấy là một người tốt như thế...”
Hàn Hiểu cảm thấy đầu óc hoàn toàn đờ đẫn, “Sau đó thì sao?”
“Lại còn có sau đó nữa sao?” Anne Bạch hừ một tiếng, “Tình cảm nhiều đến thế nào cũng không chịu được sự dày vò như thế. Thanh Thụ kể có lần anh ấy mang đồ cho Hình Nguyên, anh Hình chưa về, chỉ có cô gái đó ở nhà. Hình như lại vừa hút thuốc phiện, dáng vẻ không bình thường, vừa nói chưa được hai câu đã lao đến gần Thanh Thụ cởi quần áo... Sau khi Thanh Thụ nhảy qua cửa sổ trốn thoát, anh ấy không dám nhắc đến chuyện này với anh Hình.”
Hàn Hiểu hoàn toàn không nói được lời nào. Vì sao câu chuyện của cô và câu chuyện của Mạnh Hằng Vũ khác nhau nhiều như thế?
“Chuyện sau đó, Thanh Thụ nói úp úp mở mở, ậm ừ cho qua chuyện.” Anne Bạch không hài lòng chau mày, “Tôi nghe được thông tin từ những người khác. Họ nói lúc cô gái đó tỉnh táo liền ép anh Hình kết hôn, khi hút thuốc phiện thường đùa giỡn với chính mình và dày vò anh Hình. Sau đó anh Hình chuyển đi, hình như là bắt đầu tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình, ngày nào cũng bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có nên không đi tìm cô ta nữa. Vậy là cô gái đó sống chết... Cô biết rồi phải không, cô ta lúc khóc lóc, lúc giận dỗi, lúc đòi treo cổ tự tử để ép anh Hình ra mặt...”
“Ồ.” Hàn Hiểu ngạc nhiên đáp một tiếng, nhớ đến dáng vẻ của Hình Nguyên khi đeo tạp dề nấu canh thuốc cho cô, cảm thấy đau lòng.
Thật ra, người đó có vẻ như không biết quan tâm nhưng trong lòng luôn hy vọng có cơ hội toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người khác.
“Thanh Thụ nói, thật ra anh Hình đã đồng ý kết hôn với cô ta. Nhưng sau khi hút thuốc phiện, thần kinh cô ta không bình thường nên không nhớ...” Anne Bạch thở dài, “Họ nói hôm Kristy trèo lên cầu không phải vì muốn tự sát thật, chỉ có ý định lừa Hình Nguyên. Nhưng cô ta hút thuốc phiện nên phản ứng chậm chạp, tay chân không vững nên rơi xuống...”
Hàn Hiểu do dự nhìn cô, “Hình Nguyên... không đến sao?”
“Cô cũng đã nghe câu chuyện “Sói đến rồi” đúng không?” Anne Bạch nhăn mũi, “Bao nhiêu lần gây chuyện như thế, nếu là tôi tôi cũng không đi. Ai có thời gian ngày nào cũng chơi đùa với cô ta?”
Trong lòng Hàn Hiểu cảm thấy nặng nề, không biết vì Hình Nguyên hay vì cô gái ngốc nghếch đó.
Anne Bạch giơ tay xem đồng hồ rồi nói nhanh “Lúc đó anh Hình đang họp, chỉ cử một người thư ký đến đó nên sau khi xảy ra chuyện, anh ấy luôn bị ám ảnh trong lòng.”
Hàn Hiểu biết sắp đến giờ lên máy bay, do dự một lát, cô hỏi một câu mà cô muốn hỏi nhất, “Anh ấy... thích cô?”
Anne Bạch ranh mãnh liếc nhìn cô, “Ví dụ cô bị mất một con chó, đi trên đường nhìn thấy một con giống hệt như thế, cô có để ý đến nó không?”
Hàn Hiểu trợn mắt, sao có thể so sánh như thế?
“Được rồi, không trêu cô nữa.” Anne Bạch vỗ nhẹ lên mặt cô, bình thản nói, “Lúc mới quen tôi anh ấy hơi động lòng. Cô cũng biết, con người đó khi yêu mến ai thì đối xử với người đó tốt đến mức quên mình. Nhưng sau đó Thanh Thụ công khai hẹn hò với tôi trước mặt mọi người nên Hình Nguyên chỉ coi tôi là bạn bè.”
Hàn Hiểu không biết nên nói gì. Hai phiên bản quá khác nhau khiến đầu óc cô rối tung, không biết nên tin vào đâu.
Đã đến giờ lên máy bay.
“Chúng tôi phải đi rồi,” Anne Bạch như muốn khích lệ cô, ôm chặt lấy cô, “Đợi bao giờ tôi quay về, tôi sẽ nhờ Thanh Thụ nghe ngóng tin tức giúp cô.”
La Thanh Phong cũng từ trong đám đông bước lại, đứng trước mặt cô yên lặng giây lát rồi cẩn thận ôm cô vào lòng, một cái ôm rất nhẹ giống như anh đang ôm một chậu hoa. Sau đó anh quay người đi ra cửa lên máy bay cùng Anne Bạch, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Hàn Hiểu vẫy tay cho đến khi bóng anh ấy khuất ở cuối lối đi.
Hình Nguyên đi rồi, La Thanh Phong cũng đi rồi.
Cô đã đi một vòng tròn và quay về điểm bắt đầu.