_ Có lẽ, trước tiên chúng ta sống là vì bản thân mình, nhưng thế giới vô cùng rộng lớn, tháng ngày dần trôi, sống một mình sẽ cảm thấy cô đơn, vì thế, chúng ta tự đi kiếm tìm rất nhiều điều để bù lấp cảm giác cô đơn đó. _
_
_ Cánh cửa gỗ của phòng làm việc được mở ra, đôi vợ chồng già xuất hiện bên ngoài quả nhiên rất giống Hàn Hiểu. Tính cách người cha có vẻ hòa nhã, nét mặt đầy lo lắng, ngược lại, người mẹ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“Có phải là tổng giám đốc Lưu không?” Bà Hàn khách khí chào, “Con gái tôi có nhắc đến ông. Chúng tôi cũng đã nghe qua tình hình ở phòng ngoài.”
Sau khi Lưu Đông Pha nói chuyện với ông bà Hàn, ông đẩy La Thanh Phong đến trước mặt họ, “Mặc dù không phải lúc, nhưng để mọi người quen biết nhau cũng không phải là không tốt. Đây là La Thanh Phong, bạn trai của Hàn Hiểu.”
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của ông Hàn và dò xét cảnh giác của bà Hàn, La Thanh Phong thấy bối rối, sau khi bị Lưu Đông Pha đánh mạnh một cái vào lưng anh mới thốt lên được một câu: “Cháu chào hai bác.”
Không khí có gì đó hơi kỳ lạ, Lưu Đông Pha ngạc nhiên, “Sao thế? Hàn Hiểu chưa nói gì sao?”
Ông Hàn và bà Hàn nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người La Thanh Phong dò xét.
La Thanh Phong cảm thấy hơi khó chịu, anh nghĩ thầm: Dường như sự lo lắng của mọi người đã bị lão hồ ly Lưu Đông Pha này đánh lạc hướng rồi...
“Chú... Chú Lưu,” La Thanh Phong không hiểu vì sao lại nói lắp, “Chú còn có điều gì muốn nói về tình hình của Hàn Hiểu không?”
Lưu Đông Pha vỗ vai anh rồi quay sang nhìn ông bà Hàn, “Mọi người đều đã hiểu tình hình hiện tại rồi, tạm thời công việc cứu trự không thực hiện được. Lãnh đạo vẫn đang tìm biện pháp giải quyết, mong hai bác tin tưởng vào tổ chức. Có tin vui, nhất định tôi sẽ đích thân thông báo hai bác.”
La Thanh Phong thở dài. Nếu là tin xấu thì sao?”
Anh không thể nói những lời này trước mặt bố mẹ Hàn Hiểu. La Thanh Phong nhìn bà Hàn, bà Hàn cũng nhìn anh, ánh mắt hai người gặp nhau. Bà Hàn mỉm cười rồi quay sang Lưu Đông Pha nói, “Chúng tôi tin tưởng tổ chức. Tạm thời chúng tôi ở lại thành phố T, đợi Hàn Hiểu quay về.”
Bỗng nhiên La Thanh Phong cảm thấy hơi đau đầu. Không phản đối là thái độ không biết phải làm gì. Nhân cơ hội lúc hai vị phụ huynh đang nói chuyện với Lưu Đông Pha, La Thanh Phong cẩn thận suy nghĩ về cách nói chuyện với bố mẹ mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bố anh luôn nhường nhịn anh vô điều kiện, còn mẹ anh lại thường xuyên có những ý kiến đối lập không đầu không cuối với anh. Cho dù theo kiểu nào cũng không có lợi cho anh trong trường hợp này.
La Thanh Phong lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, nghĩ thế nào anh lại cất vào trong hộp. Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy ánh mắt hiền hậu của ông Hàn. Dường như đoán ra được băn khoăn trong lòng La Thanh Phong, ông cười nhẹ nhàng, “Không sao. Mặc dù bác không hút thuốc nhưng cũng không có phản cảm với người hút thuốc.”
La Thanh Phong lại càng bối rối hơn, “Vậy... để cháu đưa các bác về chỗ Hàn Hiểu.”
“Không cần khách sáo,” ông Hàn nhìn bà Hàn đang không nói gì ngồi bên cạnh, khách khí từ chối, “Đường không xa lắm, các bác tự về là được. Người trẻ tuổi có việc của người trẻ tuổi, cháu không cần phải lo lắng cho hai bác.”
“Như vậy sao được?” La Thanh Phong dựng lại cổ áo rồi lấy ô đưa cho bà Hàn, “Cháu sẽ lái xe lại đây ngay.”
Bà Hàn cầm lấy ô, ánh mắt khó hiểu nhìn anh lao vào trong màn mưa, bán tín bán nghi hỏi ông Hàn: “Cậu ấy là bạn trai của Hiểu Hiểu thật sao? Vì sao chưa bao giờ thấy Hiểu Hiểu kể?”
Ông Hàn liếc nhìn về hướng La Thanh Phong chạy đi, do dự nói: “Lãnh đạo đã nói thế thì chắc là thật. Con bé không nói, có lẽ là vì sợ bà phản đối.”
Bà Hàn trợn mắt nhìn ông, “Chỉ cần là người tốt, tôi việc gì phải phản đối?”
“Làm sao tôi biết được?” ông Hàn nhìn thấy La Thanh Phong đang lái xe đến, biết rõ với khoảng cách như thế anh không thể nghe thấy nhưng vẫn hạ giọng nói, “Bà nghĩ lại mà xem, cậu ấy rất sợ bà.”
Bà Hàn lại mở to mắt nhìn, thấy La Thanh Phong đang đẩy cửa xe bước ra bèn huých tay ông Hàn, “Đi thôi, người ta đang chờ. Có chuyện gì chúng ta sẽ hỏi Hiểu Hiểu sau. Không phải là chúng ta đang chờ tin tức đó sao?”
Ông Hàn nhìn về phía đám đông đang đứng chen chúc, thở dài.
Đầu mũi kim tiêm được rút ra rất nhanh, giọt máu chảy ra được rịt lại bằng bông khử trùng. Bác sỹ Trương dặn dò Hàn Hiểu, “Giữ thêm một lát nữa.”
Hàn Hiểu gật đầu mỉm cười, “Cảm ơn bác sỹ Trương.”
Nét mặt của bác sỹ Trương không lạc quan như thế, ông vừa thu dọn lọ thuốc và kim tiêm, vừa nói với Hồ Đồng: “Đợi bao giờ có cứu trự đến, cần mau chóng đưa cô ấy về. Nếu không kiểm soát được chỗ viêm, vết thương của cô ấy cần phải làm phẫu thuật, vết thương như thế này, e rằng...” ông lắc đầu, không nói gì nữa.
Hồ Đồng vội vàng gật đầu, “Sau khi phục hồi hệ thống liên lạc, tôi sẽ báo cáo ngay với cấp trên, tổng giám đốc Lưu đã ra chỉ thị, Tiểu Hàn sẽ được chữa trị trong lượt đầu tiên.”
“Như vậy sao được?” Cơn sốt đã lui, Hàn Hiểu không còn cảm thấy khó chịu nữa, cô cười nói với họ, “Có khó khăn không được lùi bước! Cháu còn phải ở đây cùng mọi người bảo vệ tài sản quốc gia.”
“Được rồi,” Bác sỹ Trương còn chưa kịp nói thì Hồ Đồng đã lên tiếng, “Nếu giữ cô ở lại đây, lúc về chúng tôi sẽ bị anh chàng đó cầm dao hại mất.”
“Không có chuyện đó.” Nói đến chủ đề này, Hàn Hiểu cảm thấy hơi ngượng ngùng. Trên sàn thi công không có nhiều người, nhìn tần suất gọi điện thoại cũng có thể đoán ra được tám chín mươi phần trăm, Hồ Đồng biết được điều gì đó cũng không có gì lạ. Nhưng đối với Hàn Hiểu, thật sự cô không biết nên gọi La Thanh Phong là gì? Bạn học? Hình như quan hệ bạn học của họ đã trở thành quá khứ rồi. Người yêu? Hình như vẫn chưa đủ điều kiện... Cô chưa bao giờ nghe anh ấy nói “thích em”, nhiều nhất cũng chỉ là một câu “nhớ em”. Nếu cái gọi là “người yêu” chỉ là suy nghĩ đơn phương từ phía cô, như vậy không phải là sẽ rất khó xử sao?
Nhưng, có thể làm cho anh ấy nói “nhớ em” liệu có phải đã là một thắng lợi mang tính giai đoạn của cô rồi không?
Nghĩ đến việc ở trong đất liền có một người đang nhớ mình, trong lòng Hàn Hiểu có một cảm xúc đặc biệt. Dường như khi cô vì công việc mà bị kìm hãm ở một nơi xa xôi như thế này, không có cách nào thoát được cảm giác cô đơn và bị thương... cảm giác nhớ nhung khiến cho những trải nghiệm này trở nên có ý nghĩa.
Có lẽ, trước tiên chúng ta sống là vì bản thân mình, nhưng thế giới vô cùng rộng lớn, tháng ngày dần trôi, sống một mình sẽ cảm thấy cô đơn, vì thế, chúng ta tự đi kiếm tìm rất nhiều điều để bù lấp cảm giác cô đơn đó.
Hàn Hiểu không có khái niệm cụ thể về tiền bạc. Chỉ cần số tiền trong tài khoản lương của cô đủ để cô chi dùng hàng ngày, cô không để ý đến những điều khác. Cô cũng không có yêu cầu đặc biệt nào về ngoại hình của mình, sạch sẽ, nghiêm chỉnh, dễ coi là được, về học vị, cô cũng không có ước mơ gì đặc biệt, hàng ngày gặp những tình huống mới trong công việc và ứng phó là cơ hội học tập tốt nhất đối với cô.
Vì thế, trong thế giới của cô chỉ có công việc, đó là một tòa thành bằng kim loại với những loại máy móc đa dạng và những bảng báo cáo với các con số chính xác. Dường như cô không có cảm giác lãng mạn của những cô gái trẻ tầm tuổi, nếu có thì chỉ là một chiếc diều bay cao trên toà thành đó mà thôi.
Trong ký ức của cô, chiếc diều đó có hình ảnh của La Thanh Phong.
Lúc trước nghĩ rằng chiếc diều này cuối cùng cũng sẽ đứt dây và bay đi trong một đêm nhiều gió, chỉ để lại trong lòng cô một khoảng trời cô đơn màu xám. Không ngờ, chiếc diều không những rơi xuống đất mà còn tạo ra một dòng sông ấm áp trong tòa thành, chứa đựng tất cả niềm vui mừng hạnh phúc chưa từng dám mơ ước đến của cô.
Niềm vui quá bất ngờ khiến cô bỗng nhiên cảm thấy vừa được vừa mất mát. Cô không dám nghĩ đến việc nếu như có một ngày dòng sông này cạn khô, tòa thành của cô liệu có còn vững chắc, kiên cố và... cô đơn như ban đầu?
Vấn đề là, sau khi nhìn thấy dòng nước ấm áp đó mất đi, cảm giác cô đơn, buồn bã... sẽ trở nên vô cùng khó chịu.
Ngón tay thon dài của Hàn Hiểu vẽ lên lớp hơi nước trên cửa kính.
Đang giữa mùa hè nhưng vì nhiệt độ xuống thấp nên trên cửa kính có một lớp hơi nước mơ hồ. Bên ngoài mưa to như trút nước nhưng gió đã nhỏ hơn nhiều.
Khi cô tỉnh lại là vào ngày thứ ba bị thương. Mắt bão đã đi qua, đám cháy trong khu sinh hoạt cũng được dập. Ngoài trưởng bộ phận hậu cần Lý bị cháy mất nửa mái tóc, không có ai bị nguy hiểm đến tính mạng. Rất nhiều người đã chuyển về khu sinh hoạt, nhưng vì tình trạng đặc biệt của Hàn Hiểu nên Mạnh Giao tạm thời dùng văn phòng làm phòng bệnh cho cô.
Sau khi mắt bão đi qua, tâm trạng hoảng loạn trên sàn thi công vì không có cách nào di tản tạm thời lắng dịu. Ngoài Hàn Hiểu, hơn một nửa số nhân viên kỹ thuật trên sàn thi công là những người có kinh nghiệm rất phong phú. Đối với những tình huống bất ngờ xảy ra như thế này, họ còn có nhiều kinh nghiệm hơn. Trước khi phát sinh tình huống xấu, họ luôn nhanh chóng áp dụng các biện pháp để bảo vệ mình. Cho dù điều này chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, ví dụ như tình hình hiện nay, nhưng sự chuẩn bị này giúp cho họ có thể bình tĩnh và không hoang mang.
Chiếc tàu quân sự không đến đúng thời gian như dự kiến. Đây có thể coi như một tin xấu, nhưng tin này cũng chỉ khiến cho mọi người đoán già đoán non. Tàu quân sự có thể chứa đựng những bí mật quân sự tầm cỡ quốc gia... Tất cả mọi người đều xôn xao giống như đang bàn tán việc ly hôn của một ngôi sao nào đó.
Thức ăn cũng ngon hơn bao giờ hết, dường như đầu bếp cũng đem tất cả mọi tâm trạng phức tạp như lo âu, hoảng hốt, mong ngóng... trộn vào nhau thành một thứ nguyên liệu mới và toàn tâm toàn ý nấu món ăn.
Bữa cơm đầu tiên sau khi Hàn Hiểu tỉnh lại còn có một bát thủy tinh hoa quả dầm, không đơn giản như một suất cháo trắng cho bệnh nhân bình thường.
“Ăn khai vị trước,” Mạnh Giao ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, cười nói, “Đầu bếp Quách đang nấu cháo thịt. Tôi nghe nói ông ấy là người Quảng Châu, làm các món miền Nam rất ngon. Nhưng bình thường người ta không thể hiện, đây là suất cơm cho bệnh nhân nên chúng tôi không có phần.
Hàn Hiểu đưa miếng dứa lên miệng, cười hi hi gật đầu liên tục.
Thời tiết khắc nghiệt khiến cho công việc ngoài trời không thể triển khai, hầu hết mọi người đều nghỉ ngơi trong khu sinh hoạt. Hồ Đồng và anh Lưu bên thi công là những người không chịu được nhàn rỗi, ngày nào cũng chạy ra ngoài công trường vài vòng. Sau đó, họ tháo một số máy móc hỏng hóc về phòng điều khiển trung tâm để sửa dần.
Người sửa chữa máy móc kỹ thuật giỏi nhất là anh Lưu bên thi công, nhưng người đánh giá kiểm tra giỏi nhất lại là Hàn Hiểu. Khi anh Lưu vẫn còn đang loay hoay không biết rốt cuộc là bị hỏng bộ phận nào thì Hàn Hiểu đã phát hiện ra vấn đề. Nhiều lần như vậy, anh Lưu phải giơ ngón tay cái lên rồi nói với Hàn Hiểu, “Chẳng trách Lưu Đông Pha cử một tiểu nha đầu lên sàn thi công.”
Trên sàn thi công hầu hết là đàn ông, những cô gái còn độc thân như Hàn Hiểu luôn bị gọi là “tiểu nha đầu”. Chẳng qua là vì ý nghĩa của “tiểu nha đầu” ít nhiều có vẻ thân mật, thậm chí là hơi coi thường. Tuy nhiên, câu “tiểu nha đầu” của anh Lưu lại có nghĩa như một lời khen đơn thuần.
Hàn Hiểu mím miệng cười, cô còn chưa kịp nói vài câu khách sáo và khiêm tốn thì Hồ Đồng đã dương dương tự đắc vỗ đầu gối cười, “Đúng! Đây là “tiểu nha đầu” của bộ phận chúng ta vốn bị che giấu tài năng, nếu thể hiện ra chắc chắn sẽ làm được rất nhiều việc!”
Anh Lưu cũng cười theo, “Đợi bao giờ kết hôn thì không thể đi khắp nơi được nữa.”
Hồ Đồng cũng cười trêu Hàn Hiểu, “Vậy phải xem anh chàng kia của Tiểu Hàn có nhượng bộ hay không. Nếu vẫn không được thì sẽ đề nghị tổng giám đốc Lưu cho làm các dự án trên đất liền gần đó để tiện chăm sóc ông xã.”
Hàn Hiểu cười không đáp, nghĩ trong lòng: Kết hôn, đó là... chuyện xa xôi...
Dường như cảm thấy có người đang nhìn mình, người thanh niên đang gọi điện thoại bên ngoài cửa kính quay lại mỉm cười với hai vị phụ huynh. Anh đang đứng ở hành lang rộng ngoài khách sạn, cạnh một vườn cây xanh tươi, phía xa là lan can màu bạc và bầu trời xám xịt.
Trong khung cảnh đó, người thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng trông rất bắt mắt.
Bà Hàn chạm tay vào chồng, “Này, ông xem, cậu bé này có phải có ngoại hình đẹp hơn Hàn Hiểu không?”
“Có thể so sánh như vậy sao?” ông Hàn hừ một tiếng, “Đẹp thì có tác dụng gì? Chúng ta tìm con rể, chứ không phải là tìm diễn viên.”
“Tôi nói thế thôi,” Bà Hàn lại để mắt đánh giá, “Ngoại hình được, lại là họa sỹ, ông xem rốt cuộc là để ý đến Hiểu Hiểu vì điều gì?”
“Nói gì thế?” Ông Hàn không vui nói, “Hiểu Hiểu của chúng ta có gì không tốt? Hơn nữa, vẫn còn chưa chắc chắn có phải là bạn trai của Hiểu Hiểu không! Hiểu Hiểu chưa bao giờ nhắc đến cậu ấy.”
Về điều này bà Hàn không nghi ngờ gì nữa, “Cậu ta biết Hiểu Hiểu lúc ăn cá nướng thích ăn hơi cay.”
Ông Hàn bực bội hừ một tiếng. Nhưng, khi La Thanh Phong gọi điện xong quay lại, thái độ trên mặt ông trở nên hòa nhã.
Tính ra, họ đến thành phố T đã hai ngày rồi. Mặc dù mưa liên miên không ngừng nhưng tin tức từ Hải Công khiến cho họ thở phào nhẹ nhõm. Hiểu Hiểu của họ chỉ bị thương nhẹ, ngày kia, có khi là ngày mai không biết chừng, cô ấy sẽ quay về.
Mặc dù trời vẫn mưa nhưng tâm trạng của họ tốt lên rất nhiều. Vì thế, khi La Thanh Phong tiếp tục mời họ đi ăn cơm, ông Hàn và bà Hàn vui vẻ nhận lời.
Dù sao Hàn Hiểu cũng sắp quay về, rốt cuộc câu hỏi cậu ấy có phải là bạn trai hay không cũng sẽ nhanh chóng được giải đáp thôi.
La Thanh Phong vì cuộc điện thoại đột ngột mà ăn không ngon miệng.
Đó là cuộc điện thoại Hình Nguyên gọi về từ sân bay, cũng không biết là sân bay nào, chỉ thấy có giọng nói bằng tiếng Anh thông báo chuyến bay tới sẽ bay đi Chicago. Nhưng... không biết là từ đâu bay đi Chicago?
Trong điện thoại, Hình Nguyên cười với vẻ không có thiện ý, “Tôi nghe nói bác trai và bác gái muốn đến thành phố T thăm cậu. Thế nào? Họ có liên lạc với cậu không? Tôi vừa gọi điện thoại, thấy bác gái nói thành phố T vẫn còn mưa bão, chuyến bay bị hoãn nên định đi tàu hỏa. Nếu tôi kịp thời gian, tôi sẽ về Thượng Hải một chuyến đón họ, đúng lúc tôi thuận đường.”
La Thanh Phong cười nghiến răng, “Chưa bao giờ tôi biết anh lại có quan hệ tốt đẹp với họ như thế.”
“Không tốt không được,” Hình Nguyên thở dài, “Tôi đi xa một chuyến, e rằng chiếc bánh ga tô sẽ chạy sang đĩa của người khác mất, không nghĩ cách không được.”
La Thanh Phong bực bội đáp: “Cô ấy không phải là bánh ga tô!”
Hình Nguyên cười vui vẻ, “Thế thì là gì?”
La Thanh Phong nghiến chặt răng.
Anh muốn nói cô chỉ là một kỹ thuật viên nghiêm túc, nhìn cuộc sống hơi mơ hồ, không biết trang điểm, không biết nói chuyện đưa đẩy, không thích đi mua sắm. Nói chuyện thẳng thắn, ăn cá nướng thích ăn hơi cay...
Chỉ như vậy mà thôi.
“Cô ấy không là gì cả,” La Thanh Phong nhìn những đám mây nặng nề phía xa, khóe miệng cong lại, “Cô ấy là Hàn Hiểu.”
Đầu bên kia điện thoại, Hình Nguyên cười phá lên, “Cậu nói những điều này với tôi không có ý nghĩa gì. La Thanh Phong, cậu biết tôi là lưu manh, lưu manh đương nhiên phải dùng thủ đoạn.”
Lòng bàn tay của La Thanh Phong bỗng nhiên hơi đau. Anh nhớ đến việc Thôi Hạo có nhắc đến chiếc túi mà Hình Nguyên nhờ Vu Dương mang đến cho Hàn Hiểu. Thôi Hạo nói, anh ấy đã mở trộm khóa ra xem, bên trong ngoài mỹ phẩm, đồ ăn vặt, còn có tạp chí thời trang và trò chơi điện tử, còn gì bên trong nữa thì anh ấy không nhìn rõ... La Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc chuẩn bị cho cô ấy những thứ này. Nếu mình là phụ nữ, liệu có đủ sức chống lại sự quan tâm đó không?
“Hình Nguyên, tôi vẫn nghĩ chúng ta là bạn bè.” Khi nói câu đó, La Thanh Phong thấy miệng đắng nghét.
“Chúng ta là bạn bè,” Giọng Hình Nguyên trầm xuống, từng chữ từng chữ xuyên qua màng nhĩ đập vào lòng La Thanh Phong, “Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ nhường những điều tôi muốn có cho cậu. Leo, tôi không thể luôn luôn nhường nhịn những người đàn ông họ La nhà cậu...”