9. IX. Mưa trên Copacabana
IX. Mưa trên Copacabana
Những câu chuyện cổ tích chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích mà thôi. Sự thật đáng thất vọng hơn nhiều. Sự thật lúc nào cũng đáng thất vọng, chính vì vậy mà tất cả mọi người đều nói dối.
Sự thật, đó là bức ảnh một người phụ nữ khác do tình cờ được tìm thấy trong túi du lịch của tôi, ở Rio de Janeiro (Braxin), ngay trước ngày đầu Năm Mới. Sự thật, đó là tình yêu bắt đầu trong nước hoa hồng và kết thúc trong nước rửa lòng lợn. Anne đi tìm cái lược và rồi đầu bù tóc rối bởi một bức ảnh Polaroid chụp phụ nữ lòi ra từ vài bức thư tình không phải của nàng.
Ở sân bay Rio, Anne đã bỏ rơi tôi, Nàng muốn về Paris mà không có tôi. Tôi không ở vào vị trí thích hợp để trái ý nàng. Nàng khóc vì kinh ngạc. Nỗi kinh hoàng của một ai đó vừa mất đi tất cả trong vòng hai mươi giây. Đó là một cô gái nhỏ nhắn xinh xẻo vừa đột nhiên phát hiện ra rằng đời mình sao thảm hại thế và cuộc hôn nhân của mình đang vỡ vụn. Nàng không còn nhìn thấy gì nữa, không còn sân bay, không còn dòng người xếp hàng chờ đợi, không còn các bảng niêm yết giờ đến giờ đi, mọi thứ đều đã biến mất, trừ tôi, đao phủ của nàng. Đến hôm nay tôi thấy tiếc làm sao vì đã không ôm choàng lấy nàng! Nhưng tôi thấy bực bội vì những giọt nước mắt của nàng không chịu ngừng rơi và tất cả mọi người đều nhìn tôi. Lúc nào thì cũng thật lúng túng khó xử khi phải làm một thằng khốn nạn giữa chỗ đông người.
Thay vì xin lỗi nàng, tôi lại nói: “Lên đi, không thì lỡ chuyến bay đây.” Tôi đã không nói gì để cứu vớt nàng. Đến hôm nay chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là cái cằm bạnh của tôi đã run lên rồi. Ánh mắt nàng lộ vẻ van nài, buồn bã, não nề, căm tức, nhẫn nhịn, lo lắng, thất vọng, ngây thơ, kiêu hãnh, khinh bỉ, mà vẫn cứ xanh ngắt. Chưa bao giờ tôi quên được nó: cái nhìn ấy khám phá ra nỗi đau đớn. Tôi sẽ phải học cách tiếp tục sống với cái của nợ ấy trên lưng. Người ta thương hại những người chịu đau khổ chứ chẳng ai động lòng trước những kẻ gây đau khổ. Hay tự mà xoay xở như một người lớn đi, anh bạn ơi. Mi là cái kẻ không biết giữ lời hứa. Mi có nhớ đoạn kết tiểu thuyết Adolphe không: “Vấn đề lớn trong đời, đó là nỗi đau đớn mà chúng ta gây nên, và thứ siêu hình học khéo léo nhất cũng không biện minh được cho gã đàn ông đã làm tan nát trái tim người đem lòng yêu hắn ta.”Sau đó, tôi một mình lê la ở Copacabana, trái tim tan nát, tôi đã uống, cô độc như chưa từng có ai cô độc đến vậy, hai mươi ly cocktail caipirinha, tôi cảm thấy mình đáng tởm, bất công và gớm ghiếc. Tôi sẽ trở thành một dạng sỏi đá lạnh giá. Lần đầu tiên từ nhiều thập kỷ nay, trời mưa đúng vào đêm giao thừa ở Rio. Cú trừng phạt của thần linh. Quỳ gối trên bãi cát, trong tiếng trống đinh tai của vũ điệu samba, tôi cũng bắt đầu mưa.
Có những đêm ngủ được là cả một sự xa xỉ. Ngủ để có thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ đáng nguyền rủa ấy. Chúng ta hẳn đều muốn chuyện này chưa từng bao giờ xảy đến. Chúng ta hẳn đều mong “cười tươi lên nào” với đời mình. Bởi vì chính chúng ta bị tổn thương nhiều nhất, khi chúng ta làm ai đó đau khổ.
Phải, đúng đấy, tôi còn nhớ rất rõ cái đêm mình thôi không ngủ được nữa. Một triệu người Braxin mặc đồ màu trắng, dưới trời mưa, trên bãi biển. Màn pháo hoa tuyệt vời trước khách sạn Méridien. Phải ném những bong hoa trắng xuống những con sóng và nguyện cầu một điều gì đó mà thần linh sẽ biến nó thành sự thật trong năm. Tôi đã mong mỏi rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra: hoặc là hoa của tôi xấu quá, hoặc các vị thần đi vắng mất. Dù sao thì lời thỉnh cầu của tôi cũng không hề được thực hiện.