Chương 20: Chương 20

20. XX. Tất thảy đều bỏ đi mất hút

XX. Tất thảy đều bỏ đi mất hút

Khi một cô gái xinh đẹp nhìn bạn như Alice nhìn tôi, thì có hai khả năng : hoặc đó là một cô nàng lẳng lơ và bạn đang gặp nguy hiểm ; hoặc đó không phải là một cô nàng lẳng lơ và bạn còn gặp nguy hiểm lớn hơn.

Tôi là một con sò thanh thản bên trong sự tiện nghi đóng kín im ỉm của nó, và đột nhiên, bỗng dưng Alice nhặt tôi lên, banh miệng tôi ra và vắt chanh vào người tôi.- Chúa ơi, tôi không ngừng lặp đi lặp lại với mình, hãy làm cho cô gái đó yêu chồng mình, nếu không thì con rơi vào tình cảnh chết tiệt rồi !

Tôi không liên hệ gì với Alice. Tôi cứ hy vọng thời gian sẽ xóa đi cú nhói tim ấy. Tôi đã có lý : thời gian làm các tình cảm của tôi phai mờ đi, nhưng không phải những tình cảm mà tôi muốn. Chính Anne là nạn nhân trước những tổn hại của tôi. Có rất nhiều nỗi buồn trên trái đất này, nhưng thật khó để vượt qua được nỗi buồn xâm chiếm một người phụ nữ khi cô ta cảm thấy tình yêu mà người ta dành cho cô tan biến đi, ôi rất chậm rãi thôi, không phải ngày một ngày hai, không, nhưng không thể tránh được, giống như cát trong đồng hồ cát vậy. Một người phụ nữ cần được một người đàn ông ngưỡng mộ để có thể bừng sáng, ít nhất thì đó cũng là cách nhìn nhận sự việc của tôi. Một bông hoa cần có mặt trời. Anne đang tàn úa trước đôi mắt vô hồn của tôi. Tôi có thể làm được gì đây ? Hôn nhân, thời gian, Alice, thế giới, sự quay vòng quanh của các hành tinh, những chiếc áo pull bó sát màu đen, châu Âu của hiệp ước Maastricht, tất cả như thể đang liên minh với nhau để chống lại cặp đôi ngay thơ chúng tôi.

Tôi bỏ vợ, tuy nhiên chính là tôi nói lời tạm biệt với bản thân. Điều gay go nhất không phải là bỏ vẻ đẹp trong câu chuyện của chúng tôi. Tôi cảm thấy như thể mình là ai đó vừa bỏ đi một dự án vốn gắn bó sâu sắc với mình từ rất lâu rồi : vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm.