16. XVI. Em có muốn là hậu cung của anh không
XVI. Em có muốn là hậu cung của anh không
Vậy thì đây: Marc và Alice đã cưới được ba năm. Điều phiền nhiễu, là họ không lấy nhau.
Marc đã cưới Anne, còn Alice lấy Antoine. Vậy đấy : đời luôn sắp xếp sao ọi sự rối tung lên – hay chính chúng ta cứ đi tìm kiếm sự phức tạp?
Khi còn ở Rio, Anne đã phát hiện ra ảnh cảu chính Alice. Bức ảnh Polaroid tươi tắn chụp Alice mặc bikini trên một bãi biển nước Ý, gần Rome. Ở Fregene, nếu muốn chính xác.
Alice và tôi đã có với nhau một "mối quan hệ ngoài hôn nhân". Ở thời chúng ta, người ta gọi là những đam mê lãng mạn đẹp đẽ nhất như vậy đó. Ngày nào người ta cũng chết vì tình trong các "mối quan hệ ngoài hôn nhân". Thường thì đó là những người phụ nữ mà bạn tình cờ gặp trên phố. Họ có dáng vẻ rất thong dong bởi họ che giấu trong mình cái bí mật ấy, nhưng thỉnh thoảng bạn sẽ thấy họ khóc không nguyên cớ trước một chương tiểu thuyết đăng báo dở tệ, hoặc cười đầy rạng rỡ trên tàu điện ngầm và khi ấy, bạn sẽ biết tôi muốn nói gì. Tình huống thường là thật trớ trêu : một người phụ nữ độc thân yêu một người đàn ông đã có vợ, anh ta không muốn bỏ vợ, thật gớm ghiếc, bỉ ổi, tầm thường. Về điểm này, cả hai chúng tôi đều đã có gia đình khi gặp nhau. Sự cân bằng gần như đạt đến mức hoàn hảo. Chỉ có điều, tôi là kẻ gục ngã trước : tôi ly dị, trong khi Alice hoàn toàn không có ý định làm việc ấy. Tại sao nàng lại phải bỏ chồng vì một thằng dở hơi cứ hét toáng lên rằng tình yêu kéo dài ba năm cơ chứ ?
Lẽ ra tôi phải nói với nàng rằng tôi cũng không thực sự nghĩ thế đâu nhưng thế thì sẽ là nói dối. Mà tôi thì đã chán nói dối lắm rồi. Tôi đã chán kiểu sống hai mặt rồi. Chế độ đa thê là hoàn toàn hợp pháp ở Pháp : chỉ cần có năng khiếu nói dối thôi. Có được nhiều phụ nữ chẳng phải là điều gì đó quá cao siêu. Điều này chỉ đòi hỏi một chút trí tưởng tượng và rất nhiều khả năng tổ chức. Tôi biết đầy gã có cả một hậu cung, ở Pháp, ngay giữa năm 1995. Mỗi tối, bọn họ chọn lấy một cô ả để gọi điện, và tệ hại nhất là cô ả lao ngay đến tận nơi, cái cô ả tôi nghiệp được lựa chọn ấy. Để làm được vậy, caanfphair có tài ngoại giao và đạo đức giả, cái này thì gần như là một. Nhưng tôi thì tôi ngấy lắm. Tôi không thể gượng được nữa. Tôi đã tâm thần phân liệt trong nghề nghiệp rồi, tôi từ chối cũng tâm thần phân liệt luôn trong cuộc sống tính cảm của mình. Tôi thấy sẽ rất đẹp đẽ nếu được một lần chỉ làm duy nhất một việc vào một thời điểm.
Kết quả : lại đơn độc.
Tình yêu là một thảm họa tuyệt với : biết được rằng mình đang lao đầu vào một bức tường, thế mà vẫn cứ tăng tốc ; chạy vội đến với thất bại, nụ cười tươi tắn trên môi ; tò mò đợi đến thời điểm tất cả lộn tùng phèo lên. Tình yêu là nỗi thất vọng duy nhất được lập trình, nỗi bất hạnh duy nhất dự đoán trước được mà người ta cứ đòi đi đòi lại. Tôi đã nói vậy với Alice, trước khi quỳ gối xuống cầu xin nàng đi với tôi – nhưng xôi hỏng bỏng không.