13. XIII. Chuốc vạ vào thân
XIII. Chuốc vạ vào thân
Đêm đó, trong chuyến lang thang của tôi, một anh bạn đến bắt chuyện với tôi (tôi không còn nhớ nổi đó là ai nữa, cũng như gặp khi nào, ở đâu thì lại càng không)/
- Tại sao cậu lại cau có thế?, anh ta hỏi tôi.
Tôi còn nhớ là đã chỉ trả lời anh như thế này:
- Bởi vì tình yêu kéo dài ba năm.
Có vẻ như câu này gây hiệu ứng lớn: thằng cha mất hút luôn. Ngay lập tức, tôi lôi nó ra làm lời đáp ở mọi nơi mình xuất hiện. Mỗi khi tôi mang vẻ buồn bã mà lại có người hỏi nguyên do, tôi đều trả lời thẳng tưng:
- Bởi vì tình yêu kéo dài ba năm.
Tôi thấy câu này ngon trớn quá xá.
Dần dà, tôi thậm chí còn tự nhủ nó rất có thể sẽ là một tít sách tuyệt với.
Tình yêu kéo dài ba năm. Ngay cả khi bạn đã cưới được bốn mươi năm rồi, thì trong thâm tâm, hãy cứ thú nhận rằng bạn thấy rõ ràng như vậy là đúng đi. Bạn thấy rõ rang mình đã từ bỏ điều gì; và từ bỏ nó vào thời điểm nào. Cái ngày định mệnh khi bạn thôi không còn sợ hãi nữa.
Nghe nói rằng tình yêu kéo dài ba năm thật chẳng dễ chịu gì; cảm giác cứ như là khi chuông báo thức reo vang cắt ngang chừng một giấc mộng tình ái. Nhưng cần phải xóa bỏ đi lời nói dối về tình yêu vĩnh cửu, nền tảng của xã hội chúng ta, thủ phạm gây ra bất hạnh cho con người.
Sau ba năm, một cặp đôi phải bỏ nhau, tự sát, hoặc sinh con, đó là ba cách xác nhận kết cục của họ.
Người ta thường xuyên nói với chúng ta rằng sau một khoảng thời gina nhất định, đam mê sẽ trở thành “thứ khác”, vững chắc hơn và đẹp đẽ hơn. Rằng “thứ khác” đó là Tình yêu với một chữ “T” hoa, một tình cảm chắc chắn là kém phấn khích hơn, nhưng lại chín chắn hơn. Tôi muốn thật rõ ràng: cái “thứ khác” này làm tôi lộn tiết, và nếu đó là Tình yêu, thì tôi xin để Tình yêu lại cho bọn lười biếng, bọn nản chí, bạn người “trưởng thành” chuyên chúi đầu vào sự tiện nghi về mặt tình cảm của chúng. Còn tôi, tình yêu cảu tôi chỉ có một chữ “t” thường nhưng lại có những phút giây bay bổng thăng hoa; nó không kéo dài lắm nhưng ít nhất, khi nó ở đó người ta có thể cảm thấy nó đang đi qua. Cái “thứ khác” của bọn họ, thứ mà họ muốn biến tình yêu của mình thành, giống với một lý thuyết được rạo ra để có thể hài lòng với ít ỏi những thứ có được, và an tâm mà tuyên bố rằng không còn gì tốt đẹp hơn được nữa. Bọn họ khiến tôi nghĩ đến những kẻ ghen tị rạch cửa những chiếc ô tô đắt tiền vì không đủ sức tự mua ình một cái.
Kết thúc buổi tối tận thế. Muốn kết thúc nó một cách sạch trơn. Quãng năm giờ sáng, tôi gọi điện cho Adeline H., thế có nghĩa là tâm trạng của tôi tệ hại hết cỡ rồi. Tôi có số riêng của cô ta. Cô ta là người nhấc máy: “Alo? Alo? Ai đấy?” Giọng khàn đặc. Tôi đã đánh thức cô ta dậy? Tại sao cô ta lại không để chế độ trả lời tự động cơ chứ? Tôi không biết nói gì với cô ta cả. “Ờ… Xin lỗi vì đã đánh thức em… anh chỉ muốn chào em thôi…” “AI ĐẤY HẢ? MÀY BỊ ĐIÊN HAY SAO HẢ, MẸ KIẾP?!” Tôi gác máy. Ngồi thụp xuống, bất động, hai tay ôm lấy đầu, tôi lưỡng lự giữa hộp thuốc an thần Lexomil và treo cổ: tại sao lại không là cả hai nhỉ? Tôi không có dây thừng, nhưng nhiều chiếc cà vạt Paul Smith buộc vào với nhau sẽ làm nên chuyện. Đám thợ may người Anh luôn chọn loại vải rất chắc. Tôi dán một mẩu giấy nhắc việc lên vô tuyến: “TẤT CẢ BỌN ĐÀN ÔNG CÒN SỐNG SAU 30 TUỔI ĐỀU LÀ ĐỒ NGU XUÂN.” Tôi thấy thật mừng vì đã thuê một căn hộ kiểu để lộ xà nhà. Chỉ cần trèo lên cái ghế này, ở đó, như thế, rồi uống một cốc Coca Cola pha sẵn thuốc an thần đã tán nhỏ. Sau đó, ta nhét đầu vào trong cái thong lọng, và đúng lúc bắt đầu thiếp đi, một cách logic, thì sẽ là để không bao giờ tỉnh lại nữa.